Triệu Bổn Tường hít một hơi khí lạnh vào, người đã tỉnh rồi?
Ông ấy vội vàng tiến lên bắt mạch cho chiến sĩ nhỏ vừa nôn mửa, sau khi kiểm tra, chỉ trong chốc lát đã ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây với ánh mắt phức tạp, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc: “Bọn họ tỉnh rồi, đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.
Triệu Bổn Tường nói xong, bốn phía vang lên một trận hoan hô ngất trời.
Với Mạnh Hổ dẫn đầu, mấy đồng chí của trung đội 168 hất cằm lên thật cao.
Nếu như có cái đuôi ở phía sau, chỉ sợ đều đã vểnh lên tận trời.
Ánh mắt bọn họ nhìn Cố Tiểu Tây, hoàn toàn tin tưởng.
Từ lúc ở tiền tuyến, khi bọn họ đều đang chờ chết, chính một tay Cố Tiểu Tây đã cứu bọn họ thoát khỏi tay thần chết.
Cố Tiểu Tây cười một tiếng, thuốc cô dùng đều là đồ khử độc bình thường.
Thứ thật sự có tác dụng chính là thuốc bột được điều chế từ nước giếng trong không gian, cùng với năng lực chữa trị rất nhỏ, nếu không độc tố kịch liệt này nhất định sẽ lấy tính mạng của những đồng chí này.
Cô quay đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, cầm lấy băng gạc bắt đầu băng bó cánh tay đang chảy máu cho anh.
Yến Thiếu Ngu khẽ thở phào nhẹ nhõm, trao đổi ánh mắt với cô.
Mặc dù biết cô có năng lực chữa trị, hẳn là có thể giữ được tính mạng, nhưng vẫn sợ trong đó xảy ra sai lầm gì đó, tâm trạng vẫn rất căng thẳng.
Cố Tiểu Tây nhìn vết thương dữ tợn trên cánh tay anh, nhíu mày: “Mấy ngày này không được xuống nước.”
“Thời tiết bắt đầu ấm lên, rất nhiều sinh vật biển đều đã bắt đầu hoạt động, hơn nữa tốc độ di chuyển còn rất nhanh, hằng ngày các anh huấn luyện vẫn phải cẩn thận một chút.
Thậm chí một số rắn biển còn mang độc tố khiến người ta mất mạng chỉ trong mấy giây, rất nguy hiểm.”
Sức lực của cô có hơi mạnh, hung hăng trừng Yến Thiếu Ngu một cái, đôi mắt hẹp hơi cong, lộ ra một nụ cười lấy lòng.
Mạnh Hổ lại gần, nhỏ giọng nói: “Khụ khụ, tôi cũng không cố ý quấy rầy hai người nhưng hai người xem biểu cảm của đại tá Hồ đi.”
Hồ Vĩ Bân nhìn về phía Cố Tiểu Tây với vẻ mặt khiếp sợ, liên tục quay đầu nhìn chiến sĩ đang liên tiếp nôn mửa rồi tỉnh lại.
“Không phải, quân y Cố, cô có bản lĩnh này mà sao không nói sớm? Đây là, chúng tôi có mắt không tròng mà!” Tính cách Hồ Vĩ Bân vô tư, ban đầu còn khiếp sợ mà giờ đã chuyển thành vui mừng, còn tự mình tiến lên chào kiểu quân đội với cô.
Thấy thế, tất cả chiến sĩ đều học theo, Yến Thiếu Ngu và Mạnh Hổ cũng vậy.
Cho dù da mặt của Cố Nguyệt có dày hơn nữa cũng thấy hơi nóng, vội xua tay nói: “Đây cũng không phải công lao của một mình tôi, đại tá thật sự khách sáo rồi.
Huống chi tôi là người quân y, trị bệnh cứu người chính là chức trách của tôi, mọi người làm vậy tôi không nhận nổi đâu.”
Hồ Vĩ Bân cắt mang lời của cô, vẻ mặt không tán thành nói: “Quân y Cố, cô không thể nói như vậy được.
Bản lĩnh của cô chúng tôi đã hiểu rõ như ban ngày, là cô cứu lấy tính mạng của những chiến sĩ trẻ tuổi này, đáng để tất cả chúng tôi kính trọng!”
Lúc này, Triệu Bổn Tường tiến lên, đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, lộ vẻ mặt ham học hỏi: “Quân y Cố, ờ, có thể cho tôi biết lúc cô chữa trị đã dùng thuốc gì không?”
Đúng là mới đầu ông ấy không tin tưởng Cố Tiểu Tây cho lắm, dù sao cô còn quá trẻ, nhưng trải qua chuyện này thì cũng đã hiểu ra, có vài người trời sinh đã thuộc về nghề này, có thể theo người ta học hỏi một chút cũng tốt.
Đối mặt với Triệu Bổn Tường khiêm tốn thỉnh giáo, Cố Tiểu Tây cũng không giấu giếm, lần lượt nói ra những dược liệu mà mình đã dùng, chỉ trừ thứ quan trọng nhất là nước giếng không gian.
Nhưng dù là như vậy, nghe xong lời cô nói, Triệu Bổn Tường vẫn mang vẻ mặt kích động..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...