Cố Chính Tắc đem hai chân cô gác lên vai mình, tư thế này khiến cho nơi yếu ớt giữa hai chân cô càng phô bày nguyên vẹn trước mắt anh, động tác ngày càng nhanh hơn, tàn nhẫn đâm vào, mỗi cú thúc đều như chạm đến nơi sâu nhất bên trong, giống như trừng phạt mà hỏi cô: “Còn dám hay không?”
Cô bị từng cái dội như muốn tiến về phía trước, lại bị bàn tay to của anh nắm eo giữ lại, không những trốn không thoát mà còn bị anh nhấn xuống thân dưới khiến mỗi lần như sâu đến tận cùng. Cố Khấu kêu đến lạc giọng chỉ không ngừng phát ra tiếng nức nở, “Không dám… Em… Uhm… A…”
Cơ thể từ chỗ sâu nhất như nổi lên lửa, lại như hồng thủy tràn ngập. Động tác của Cố Chính Tắc càng lúc càng nhanh, Cố Khấu cảm thấy chính mình như đang trong nước sôi phập phồng mà phiêu lưu, bất chấp chân cong đến phát đau, chỉ có thể gắt gao ôm cổ anh, dùng một chút ý chí thanh tỉnh cuối cùng, muốn thúc giục anh mau chóng kết thúc, mông lung mà nhỏ giọng lấy lòng: “Cố tiên sinh, Cố tiên sinh… Em rất nhớ anh…”
Cố Chính Tắc không để ý tới kỹ xảo nhỏ này của cô, chỉ nắm eo, đâm đến cô uhm uhm gọi bậy, thân mình mềm mại mà kịch liệt run rẩy, làn da nổi lên một lớp ửng hồng, hoàn toàn không có tiếng phát ra, chỉ hơi hơi híp mắt run rẩy thở dốc.
Cố Chính Tắc cuối cùng hung hăng đụng vài cái, mới từ bên trong cơ thể cô rút ra, bàn tay to lớn ấm áp ở nơi bị đâm đến thịt trên môi cũng không khép lại được sờ soạng ra một tay đầy dịch nhầy, chỉ vào nói: “Kẹp chặt.”
Cố Khấu nghe lời mà khép lại hai chân, anh rút bao ra, đem gậy thịt đỏ tím đang cương đến phát đau cắm vào khe hở giữa hai bắp đùi, thọc vào rút ra vài cái, đem toàn bộ tinh dịch trắng đục bắn trên bụng nhỏ lạnh lạnh của cô.
Cố Khấu đã quên sau đó đã xảy ra cái gì, tóm lại ở thời điểm tỉnh lại toàn thân xương cốt đều đau, cô nhe răng trợn mắt mà tiếp điện thoại của trợ lý, mở miệng mới phát hiện giọng đều không phải chính mình, “… Uh? Chào chị…”
Trợ lý Vương Thi Giai ở bên kia tức giận nói: “Cô đi đâu! Lập tức phải hoá trang rồi!”
Cố Khấu nằm ở trên giường lớn yên lặng vài giây, rốt cuộc nhớ tới công việc ngày hôm nay, đột nhiên ngồi dậy, trong nháy mắt chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra trời đất quay cuồng, “Ầm” lăn xuống giường. Yên lặng nằm trên mặt đất một hồi, vẫn là té ngã lộn nhào mà đi rửa mặt mặc quần áo. Cô từ nhỏ đều là con ngoan trò giỏi, thói quen cùng thái độ đều rất nghiêm túc, luôn luôn rất chuyên nghiệp, chẳng ngại diễn dù là nhân vật nhỏ, cũng chưa bao giờ chậm trễ.
Cố Chính Tắc không ở trong phòng, đại khái là xuống lầu ăn bữa sáng, hoặc là đi ra ngoài tập thể hình. Cố Khấu nghĩ đến hành động của mình tối hôm qua, cảm giác không còn mặt mũi gặp người, vô cùng cảm kích thói quen sinh hoạt lành mạnh của Cố Chính Tắc, nhanh chóng đội mũ mang khẩu trang, rón ra rón rén xuống lầu gọi xe.
Cố Chính Tắc đặt khách sạn quả thực là rất cao cấp, trên đỉnh đầu bay tới bay lui đều là quốc kỳ của các nước thuộc nhóm thứ hai về bảo vệ động vật, ở một nơi hẻo lánh ít dấu chân người tới, cho dù có người tới cũng chưa chắc đã biết thì xe taxi lại căn bản là càng không xuất hiện ở đây. Cố Khấu nhón chân ngó xa xa cả nửa ngày, đang định lấy di động ra gọi xe thì nghe phía sau có người kêu một tiếng: “Cố tiểu thư?”
Cố Khấu sợ tới mức run run. Cô mặc trên người chính là một cái áo khoác rộng màu đen dài đến mắt cá chân, đội thêm mũ nên cả người nhìn y hệt một cái thùng biết đi, mặt cũng không lộ ra, càng đừng nói đến khẩu trang kín mít, người có thể nhận ra cô như vậy, trừ bỏ mấy tên paparazzi biến thái thì không thể nghĩ đến còn có ai nữa.
Cố Khấu luôn luôn rất sợ chết, cất bước là chạy, có người từ phía sau túm chặt cổ áo đem cô xách trở về, “Chạy cái gì?”
Hóa ra người vừa kêu cô là tài xế của Cố Chính Tắc. Cố Khấu tối hôm qua vừa mới cùng kim chủ đại nhân say rượu làm loạn, hiện tại nghe được tiếng của kim chủ lông tơ lập tức dựng đứng, thành thật quay lại kêu: “Cố tiên sinh.”
Cố Chính Tắc nhìn thấy cô thì nhíu mày, “Đầu làm sao vậy?”
Cố Khấu trả lời: “ Bị đâm vào cột đầu giường.”
Cố Chính Tắc giống như Chủ Nhiệm Giáo Dục ở trường học, dùng lời nói dạy dỗ xong rồi hướng về phía cô gật gật đầu, từ trên cao nhìn xuống mà nói: “Ăn cơm.”
Cố Khấu không dám từ chối, đành phải cùng anh đi đến nhà ăn. Cháo trắng nấu rất mềm, hương vị lại rất vừa miệng, thật ra có thể giảm bớt khó chịu do say rượu, nhưng Cố Khấu một bữa cơm ăn như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, thấy Cố Chính Tắc đang lật xem báo, cô liền nhiều lần lén lút mở điện thoại dưới bàn để xem chừng thời gian.
Có điều mắt của Cố Chính Tắc giống như có thể nhìn xuyên đồ vật, cách tờ báo hỏi cô: “Gấp cái gì?”
Cố Khấu căng da đầu nói: “7 giờ…”
Cố Chính Tắc có chút kinh ngạc nhíu mày, “Mới 7 giờ.”
Anh cũng không hiểu được sự bận rộn của diễn viên ở đoàn phim, Cố Khấu thấy vậy đành khoa chân múa tay giải thích: “Vai phụ giống như em, 6 giờ hơn liền bắt đầu trang điểm. Sau đó 8 giờ hơn đến bố trí bối cảnh, 9 giờ bắt đầu quay, bằng không sẽ không kịp ánh nắng, cảnh quay sẽ không khớp…”
Cố Khấu xuất đạo mới hai năm, là người cũng khá thông minh, lăm lộn ở đoàn phim cũng lâu rồi, quy trình sản xuất đều đại khái hiểu biết. Bất quá Cố Chính Tắc cảm thấy cái đề tài này không có ý nghĩa gì, tiếp tục cúi đầu ăn cháo.
Cố Khấu cầm lấy một quả dâu tây bỏ vào trong miệng, Cố Chính Tắc đột nhiên khép lại tờ báo, hỏi: “Khi nào đóng máy?”
Kỳ thật đoàn phim đã ở thành phố điện ảnh quay hơn hai tháng, hai ngày này chuyển cảnh đến thành phố S quay những cảnh cuối cùng. Cố Khấu nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng.”
Cố Chính Tắc xếp lại tờ báo rồi đứng lên, “Một lát nữa kêu tài xế đưa cô đi.”
Nói đến đây, Cố Khấu cũng thông minh mà lấy lòng anh: “Anh đi đâu?”
Cố Chính Tắc nói: “Hôm nay mở họp.”
Ý đó chính là không cần hai người phải gặp nhau. Cố Khấu nhẹ nhàng thở ra.
————
Cố Khấu: Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng là tạo hóa trêu ngươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...