Cố tiên sinh và cố phu nhân

 
Cố Mang và Cố Chính Tắc cũng không ai chịu nhường ai, giống như có thù oán thật sự.
 
Cố Khấu không biết mình nên giải vây như thế nào, vừa nghĩ vừa uống nước.
 

Một viên thuốc vừa mới nuốt xuống thì cô đột nhiên nghe thấy Cố Mang nói: “Anh rể, chị em bị câm hở?”
 
… Anh rể?
 
Ai là anh rể của nó vậy.
 
Cố Khấu phun ra một ngụm nước, Cố Chính Tắc tay nhanh mắt lẹ đã cằm lấy khăn bông phủ lên mặt cô, thành công cứu thoát một bàn đồ ăn.
 
Cố Mang giống mấy con cún theo đuôi, vẻ mặt thể hiện đầy sự sùng kính và ca ngợi đối với Cố Chính Tắc: “Anh rể à, tay chân anh nhanh nhẹn thật.”
 
Cố Chính Tắc nói: “Không có cách nào khác.”
 
Ý tứ là Cố Khấu quá lôi thôi, nên thần công của anh từ đó mà được luyện ra.
 

Cố Mang vậy mà lại gật gù đồng ý với anh, “Chị em chỉ có nấu cơm là giỏi thôi.”

 
Cố Chính Tắc mỉm cười nhìn cô một cái, nói: “Vậy là giỏi rồi.”
 
Cố Mang nói, “Haizz, giỏi thì được ích gì, chỉ biết nấu cơm cho bệnh nhân thôi.”
 
Mà cơm này cậu không cách nào ăn được.
 
Bọn họ không nói nhưng Cố Khấu đại khái cũng đoán được tám phần, có điều cổ họng cô đang đau, không muốn nói chuyện, tự mình lê thân xuống bếp nấu cháo.
 
Khuấy xong nồi cháo, cô lại lên cơn lười nhúc nhích, đứng dựa vào trên kệ bến bằng kính, một lát sau mùi gạo trắng tỏa ra thơm lừng.
 
Cố Chính Tắc ở sau lưng cô nói lên, “Mở nắp nồi ra.”
 
Anh dựa vào trên khung cửa bếp, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
 
Cửa phòng bếp bị anh dựa vào, mà vóc dáng anh lại quá cao, làm cho căn hộ chung cư nhỏ nhắn của cô như biến thành vương quốc tí hon.
 
Cháo trong nồi đã theo nước sôi bùng lên, Cố Khấu vặn nhỏ lửa, thều thào nói: “Mấy ngày trước em ấy rất tức giận.”
 
Cố Chính Tắc “À” một tiếng, “Đã nhìn ra.”
 
Cậu nhóc kia mặc áo bệnh nhân, ngồi trên bậc thang ra vào ở cửa nhà cô, vẻ ngoài giống cô nên có thể nhìn ra là người một nhà. Ngay cả vẻ mặt ão não cũng giống hệt nhau, Cố Chính Tắc vừa liếc mắt đã nhận ra ngay.
 
Anh đoán cậu nhóc có lẽ không liên lạc được với Cố Khấu nên đành phải ngồi chờ ở cửa nhà.
 
Trong nháy mắt anh thấy không có gì phải tức giận với cậu, vừa lúc anh đang cõng Cố Khấu ở sau lưng nên không rảnh được tay, lấy chùm chìa khóa ra ném cho cậu, “Mở cửa.”
 
Cố Mang giống như con sói con bị người ta chọc tức, trừng mắt với anh, đôi mắt đỏ lên.
 
Cậu nhìn thấy Cố Khấu ở sau lưng anh để lộ cẳng chân trần trụi ra bên ngoài váy và áo khoác, người đang bệnh đến mức lông mi ướt dầm dề, cậu mới chịu đứng dậy, im lặng đi mở cửa.
 
Cố Chính Tắc vừa vào cửa đã lập tức tìm được phòng ngủ, anh thả Cố Khấu xuống, treo bình dịch truyền lên cao, dỗ cô uống thuốc, mở điều hòa, tìm chăn tìm váy ngủ… Một loạt động tác liên tiếp thực hiện được một nửa thì anh mới nhớ ra trong phòng còn có một người.

 
Cố Mang hỏi: “Chị của tôi bị sao vậy?”


 
Cố Chính Tắc nói: “Phát sốt mất nước. Cậu đi ra ngoài trước đi.”
 
Anh mặc một cái áo sơ mi đen, khuy măng sét vẫn là bằng bạch kim có nạm đá, viên đá sáng lấp lánh mắc vào trong chiếc áo ngủ vô cùng trẻ con của cô, trên áo in hình gấu con, không hề hợp rơ với khí chất trên người cô.
 
Cố Mang im lặng giằng co với anh một hồi, cuối cùng vẫn phải đi ra ngoài.
 
Chờ Cố Chính Tắc làm xong xuôi cũng gần 3 giờ sáng, Cố Mang vẫn chưa ngủ, ngồii trên ghế ngoài phòng khách, giống như con chó trông nhà, cẩn thận đề phòng trộm cướp không mời mà đến.
 
Cố Chính Tắc lấy khăn ra phòng khách lấy nước ấm, Cố Mang cuối cùng cũng chịu mở miệng nói, “Không phải hai người chia tay rồi sao?”
 
Cố Chính Tắc không cho là đúng, “Ly hôn còn có thể phục hôn mà.”
 
Với anh chuyện chia tay giống như chuyện cỏn con.
 
Cố Mang nổi giận đùng đùng, “Anh nói phục hôn thì phục hôn được à?”
 
Cố Chính Tắc mất kiên nhẫn, “Vậy cậu nói ly hôn là ly hôn à? Nhỏ giọng một chút.”
 
Anh nói xong thì lấy thêm khăn ướt, cửa phòng ngủ không khóa, Cố Mang nhìn thấy anh lấy khăn ướt để trên đầu giường rồi khom lưng kiểm tra nhiệt độ trên trán của Cố Khấu.

 
Cố Khấu ngủ mơ màng, mắt mở he hé, nhìn thấy là anh thì nắm lấy tay áo anh không chịu buông, nói thủ thỉ gì đó.
 
Cố Chính Tắc kéo ống tay áo từ trong tay cô ra, cong eo, nhẹ nhàng hôn một cái lên chóp mũi cô, cũng thủ thỉ nói lại gì đó.
 
Cố Khấu, bà chị này đúng là vua nói xạo, làm cho Cố Mang cảm thấy chính cậu mới là người ngoài.
 
Cố Chính Tắc chưa cho cậu cơ hội để thương xuân buồn thu thì đã cứng rắn đuổi cậu đi ngủ, “Ngày mai cậu quay lại bệnh viện đi.”
 
Cố Mang tức điên, “Ai cần anh lo! Tôi không về!”
 
Cố Chính Tắc nghiêm túc suy xét vài giây, “Có thể. Vậy chờ cô ấy tỉnh lại rồi, cậu xin lỗi với cô ấy.”
 
Cố Mang cố gắng đè thấp giọng nói đang ở chế độ “gầm rú đề-xi-ben” của mình, “Tôi xin lỗi, vì lý do gì?”
 
Cố Chính Tắc thong thả nói: “Nếu không phải tại cậu, cô ấy có cần phải mặc đồ ướt chạy ra ngoài gió lạnh không?”
 
Thật ra chẳng ai biết tại sao Cố Khấu lại mặc đồ ướt chạy ra ngoài gió lạnh, tám phần là không tránh được liên can tới Cố Mang, nhưng anh vừa nghe tới lý do cô sinh bệnh đã nổi giận, nhìn thấy mặt ai cũng muốn quạo, bây giờ tóm được kẻ lãnh tội Cố Mang này, nào có chuyện dễ dàng bỏ qua.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui