Cố tiên sinh và cố phu nhân

 
Có lẽ là trong họa được phúc, Cố Khấu vậy mà thật sự trải qua loại chuyện này.
 
Ngày đó sau khi quay hình quảng cáo xong, mấy vị phó đạo diễn yêu cầu dẫn theo nữ diễn viên để đi dùng cơm, thậm chí còn không cho các cô thay bộ quần áo thủy thủ quay quảng cáo ra, hiển nhiên là có ý đồ xấu.
 

Cố Khấu căng da đầu bước vào Tước Viên, thật sự là uống không nổi rượu nên lén ra hành lang đổi rượu thành nước, vừa ngẩng đầu lên đã thấy người đứng cuối hành lang là Cố Chính Tắc.
 
Cố Chính Tắc dựa người vào cửa sổ cũng không nhìn thấy cô, chỉ yên lặng kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, cũng không có hít mây nhả khói. Có lẽ anh đang suy nghĩ điều gì đó, có thể là chán những bữa tiệc như thế này.
 
Cố Khấu không biết chính mình lấy đâu ra dũng khí, đi về phía trước, kêu một tiếng: “Cố tiên sinh.”
 
Cố Chính Tắc đứng dưới bóng tối hít một hơi thuốc, chậm rãi cúi đầu soi xét cô qua làn khói, nói: “Xin lỗi, tôi không nhớ tên của cô.”
 
Nếu không nhớ tên cô sao lại tặng hoa cho em trai cô?
 
Cố Khấu tự mình cũng đã lăn lộn trong cái vòng này được mấy tháng, đối với những lời nói như thế này cũng hiểu được ý tứ phía sau.
 
Hơn nữa vẻ mặt của anh lạnh nhạt, cũng với người đưa danh thiếp ngày đó giống như hai người khác nhau. Cố Khấu đoán rằng có lẽ chưa từng có cô gái nào cầm danh thiếp của anh mà không tự đi đến bên anh cả.
 
Cố Khấu da mặt rất mỏng, tự tôn lại tự trọng, từ nhỏ đã được dạy dỗ phải làm một người trong sạch ngay thẳng. Nhưng mà những thứ kia chỉ có vài người trời sinh may mắn mới có thể giữ được, cô lại chờ không được.

 
Vóc dáng của cô lúc đó cũng chưa có dậy thì xong, cũng không mang giày cao gót, nhón chân cũng không chạm được môi của Cố Chính Tắc, đành vụng về hôn cổ, hầu kết và cằm của anh…
 

Cho đến khi Cố Chính Tắc hút xong điếu thuốc mới thất thần kêu cô đi lên lầu với anh.
 
Ngày hôm sau thì mọi chuyện của cô đều được giải quyết ổn thỏa.
 
Cố Chính Tắc không cần giết người không cần phóng hỏa, chỉ dùng một tờ danh thiếp và một lẵng hoa đã không tốn chút sức nào mà nhốt cô trong lòng bàn tay của mình.
 
Mấy năm nay trôi qua cũng rất an nhàn, Cố Khấu suýt chút nữa đã quên Cố Chính Tắc là người như thế nào.
 
Cô thà tự lừa mình dối người cũng không chịu tham một đồng tiền nào của Cố Chính Tắc, cũng từng nghe người khác bàn tán cô là kẻ giả thanh cao. Nhưng nếu Cố Chính Tắc đã nhắm một mắt mở một mắt, cô cũng phải bịt tai trộm chuông mà tin tưởng như vậy.
 
Thậm chí còn cả gan nghĩ rằng anh đối với mình có chút ấm áp nhiệt tình.
 
Giống như người không biết là đầm lầy mà càng vùng vẫy càng lún sâu, làm cả người đều hôi tanh mùi bùn.
 
Cố Khấu từng nghe rất nhiều người nói qua, những người đã từng trải qua đều không giấu diếm được gì.
 
Đã từng làm kỹ nữ, tiểu tam hay sát thủ gì thì những nhem nhuốm mà nó mang lại điều vĩnh viễn không thể rửa sạch.
 
Càng kéo dài lâu càng khó quay đầu lại càng không thể quay đầu lại.
 
Có điều cuộc đời của cô hãy còn rất dài.
 
Cảnh trong mơ nửa tối nửa sáng, Cố Khấu nằm trên giường nhìn thấy bóng dáng của Cố Chính Tắc, dòng chữ phụ đề trắng đen trong phim điện ảnh chậm rãi chạy lướt qua.
 
Biểu cảm của anh rất lạnh lùng vô tình. Cố Khấu nhẹ nhàng kéo tay áo của anh, “Cố tiên sinh.”

 
Cố Chính Tắc ở trong mơ quay lại nhìn cô một chút, cúi đầu xuống nói, “Làm sao vậy?”
 
Chuyện cô muốn biết có rất nhiều nhưng cái gì cô cũng không dám hỏi.
 
Cố Khấu nhìn sang chỗ khác, vùi mặt vào trong chăn.
 
Cô bị Vương Thi Giai lay tỉnh, “Dậy đi! Bắt đầu làm việc rồi!”
 
Cảnh diễn hôm nay lại yêu cầu phải uống rượu, vài chén xuống bụng, cả người Cố Khấu đều bay lơ lửng, khoác áo lông vũ ngồi sững sờ tựa trên ghế.
 
Vương Thi Giai đem điện thoại đưa cho cô, “Có người tìm em.”
 
Cố Khấu nhận điện thoại, ngáp một cái, “Alo…”
 
Cố Mang ở đầu bên kia hô hoán, “Chị chị chị chị chị chị chị còn nói chị không có yêu đương với ai!”
 
Cố Khấu đỏ mặt, nói: “Hở…”
 
Cố Mang tức muốn hộc máu, “Người đàn ông đó là ai? Hai người quen nhau khi nào? Chị … Được rồi, chừng nào thì chị tới tìm em? Đến lúc đó em sẽ tra hỏi rõ ràng.”
 
Cố Khấu nghe không hiểu, nấc một cái, “Đàn ông gì?”
 

Cố Mang là trốn tiết học ra ngoài gọi điện thoại cho cô nên gấp trở về đi học, lại “Chị chị chị…” cả nửa ngày, tiếng chuông vào lớp học vang lên vài lần thì cậu mới chụp cúp điện thoại.
 
Tối hôm qua Cố Khấu và Lâm Văn Phi dắt tay nhau ra khỏi Tước Viên bị mấy tay săn ảnh chụp được, trải qua một đêm đồn đãi cũng miễn cưỡng leo lên được vị trí cuối cùng của bảng tìm kiếm —— không phải bởi vì cô là người của công chúng mà vì ánh đèn ở Tước Viên đúng là rất đẹp, ánh sáng tối tăm dưới gió đêm ào ạt, hai người tay nắm góc áo chân đi xiêu vẹo, ảnh chụp lén giống như một cảnh của phim 《 Hồng trần cuồn cuộn 》.
 
Những đề tài thảo luận trên bảng tìm kiếm đều liên quan đến kỹ thuật chụp ảnh, một số thám tử mạng còn săn lùng ra được cảnh nền là ở Tước Viên, ngẫu nhiên cũng có mấy người hô hào: “Anh đẹp trai này là ai vậy? Làm chồng em đi anh ơi!”
 
Vương Thi Giai đang nghe điện thoại xã giao, từ sáng cô ấy đã biết đến chuyện này. 
 
Dương Diệu Nghi đi họp ở bên ngoài, trong công ty đang như rắn mất đầu, làm sự việc bị kéo dài, một cái tin trên bảng tìm kiếm mà từ nãy tới giờ vẫn không gỡ xuống được.
 
Vương Thi Giai cãi nhau với đồng nghiệp đến miệng khô lưỡi chát, nhìn Cố Khấu giơ chiếc điện thoại đã ngắt máy với vẻ mặt vui sướng, cô chỉ hận không thể một nhát bổ đôi cái cô quỷ gây họa này ra.
 
Đúng lúc này, Cố Khấu đột nhiên đỏ bừng mặt, quay đầu nói: “Chị Thi Giai, người ta nói em đang yêu?”
 
Vẻ mặt cô là thục nữ ngây thơ, Vương Thi Giai chỉ hận không thể quát cô như trong tưởng tượng: “Em có bị điếc không?”
 
Cố Khấu chưa từng say bí tỉ như vậy ở đoàn làm phim, đứng trước máy ảnh cô luôn thả lỏng người để bộc lộ tất cả cảm xúc, nét mặt bừng sáng như ánh lửa cháy rực. Trần Hựu An đang diễn tay đôi với cô có chút kinh ngạc.
 
Đạo diễn Ngô hô lên: “Bối cảnh dọn dẹp một chút, quay cảnh tiếp theo.”
 
Tổ bối cảnh dọn dẹp các chai rượu và bàn tiệc trên bàn xong lại sắp xếp cảnh trí một lần nữa. Cố Khấu lấy điện thoại đang rung trong túi phục trang ra, nhìn chằm chằm vào dãy số kia nửa ngày, “Hở?”
 
Bên kia vang lên giọng nói của người đàn ông, “Sao thành ra như vậy?”
 
Dãy số xa lạ nhưng cô nhận ra giọng nói này, là Cố Chính Tắc đang hỏi chuyện trên bảng tìm kiếm.
 
Có lẽ là hơi men xông lên não nên Cố Khấu trở nên can đảm hơn ngày thường, không chút kiêng dè nói: “Thì là vậy đó, em không muốn tiếp tục như thế này nữa, em muốn chia tay với anh.”
 

Cố Chính Tắc vẫn giữ giọng bình tĩnh, “Vì lý do gì?”
 
Nếu đem chuyện của Trương Phồn Vũ và Đỗ Dương ra làm bia đỡ đạn thì cô hèn hạ vô cùng, huống chi, cho dù không có Trương Phồn Vũ và Đỗ Dương thì Cố Khấu đã sớm chán ghét mối quan hệ như thế này. Cho dù tìm lý do gì thì cũng là giả tạo, cô thậm chí còn thầm cảm ơn Trương Phồn Vũ vì đã đá cô đến bước cuối cùng này.
 
Cố Khấu cứng miệng nói: “Bởi vì em không có thích anh.”
 
Bên kia im lặng vài giây rồi nói, “Được.”
 
Điện thoại ngắt máy trong im lặng, mấy ngày sau cũng không có gọi lại nữa.
 
Cô vốn biết tính Cố Chính Tắc tự phụ kiêu ngạo, theo tính của anh thì sẽ không bao giờ gọi lại cho cô nữa.
 
Vấn đề cô rối rắm lâu như vậy nhưng chỉ một hai câu nói mơ hồ trong lúc say rượu đã có thể giải quyết được.
 
Sau khi tỉnh rượu Cố Khấu mới biết được hành động của mình vĩ đại ra sao, phản ứng đầu tiên là có chút áy náy, cô không nên kéo Lâm Văn Phi xuống nước.
 
Lâm Văn Phi nói: “Cũng là anh kéo tay em trước mà. Không có gì, cùng lắm thì chúng ta diễn từ giả thành thật.”
 
Cô biết Lâm Văn Phi là đang giúp cô giải khuây, cũng may là Cố Chính Tắc sẽ không thật sự làm ra chuyện gì. 
 
Cô quay trở lại phòng, im lặng khui một lon coca uống chúc mừng, nghĩ nghĩ, lại xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua một cái bánh kem sô cô la.
 
Cố Khấu mang bánh kem về phòng, cắm nến, không có cầu xin bất kì nguyện vọng gì, gấp không thể chờ thổi tắt ngọn nến le lói này.
 
Cô chắp tay trước ngực, trong bóng đêm tự nói với chính mình: “Chia tay vui vẻ.”
————
Cố tổng ( chống nạnh ): Vì lý do lý trấu gì?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui