Ngày hôm đó các trang mạng chia sẻ video trực tuyến làm lễ trao giải, những cấp cao của công ty và nhà đầu tư đều ngồi ở hàng ghế đầu, ngồi nghe người tổ chức đọc diễn văn theo kiểu có mặt đặt tên nên không mấy vui vẻ, Cố Chính Tắc ngồi ở chính giữa hàng ghế đầu.
Lúc đó Cố Khấu hiển nhiên là không có tư cách tham dự nhưng trong công ty lại có một vị tiền bối không biết cố ý hay vô tình lại đi công tác đúng dịp đó. Công ty vì không muốn làm xáo trộn thứ tự xếp ghế của các nghệ sĩ khác nên đem Cố Khấu bù vào chỗ của vị tiền bối đó, trùng hợp lại là ghế ngồi ngay gần khu giữa.
Khi đó cô đã vào nghề được vài tháng, biết được trước khi ghi hình trên màn ảnh đều phải diễn tập trước, không có cảnh quay đến chỗ mình nên yên phận ngồi dưới vỗ tay.
Ai biết rằng đến luc trao giải cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, máy quay lia qua lại lia đến chỗ cô —— thì ra Trần Hựu An ngồi phía trước cô.
Lần đầu tiên Cố Khấu nhìn thấy gương mặt của mình xuất hiện trên một màn hình lớn như vậy, trong lúc nhất thời hoảng sợ nên vội ngồi thẳng lưng mỉm cười.
Cô còn nhớ rõ ngày hôm đó cô mặc một chiếc váy do công ty đi mượn về, một chiếc váy voan đơn giản màu đỏ rượu, tóc cũng là được nhà tạo mẫu của công ty sấy tạo kiểu qua loa, không có trang sức dư thừa.
Đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nhưng ăn điểm ở chỗ diện mạo ngây ngô sáng sủa, cô vậy mà ăn ảnh ngoài ý muốn.
Trong tích tắc có rất nhiều người quay đầu lại nhìn cô, còn cô bị người nhìn đến nỗi tay chân luống cuống, mắt cũng không biết nhìn hướng nào.
Trùng hợp là Trần Hựu An ở phía trước đang vươn tay ôm mọi người xung quanh, cũng đưa tay qua chỗ Cố Khấu, có điều cô vẫn rất ngây thơ, còn tưởng là Trần Hựu An muốn đưa tay đánh mình cũng vội vàng đưa tay ngăn lại.
Kết quả là tay hai người va vào nhau, giữa sân khấu vang lên một trận cười.
Cố Khấu đỏ hồng hai má, Trần Hựu An cũng cười, không ôm nữa, chỉ đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm của cô, nhắc váy lên rời đi.
Cô cảm thấy mình mất mặt muốn chết.
Không chờ đến tiệc tối kết thúc thì người ở khu giữa đã rời đi hơn nửa, chỗ ngồi bốn phía xung quanh đều trống không.
Cố Khấu đang dự tính sẽ rời đi luôn nhưng vừa mới đứng lên thì có một người đàn ông đi qua lối đi nhỏ hẹp trước mặt cô, suýt chút nữa cô và người đó đã đụng nhau.
Cố Khấu vội vàng lui về phía sau một bước, nói: “Ngài đi trước.”
Người đàn ông này đi từ phía trước, giống như bị không khí của hội trường làm cho bí bách nên vừa đi vừa cởi cà vạt, cởi nút áo tây trang, một bước đi ba bậc thang. Bước chân vốn dĩ đã đi nhanh về phía trước, nghe vậy thì đột nhiên ngừng bước lại.
Nam diễn viên trong giới giải trí này cao hơn 1 mét 8 cũng không ít, mấy tháng nay Cố Khấu vì phải ngẩng đầu nói chuyện mà xương cổ muốn đau tới nơi, nhưng người này lại đặc biệt cao, xem chừng nhân tình thế thái đều bị anh dùng ánh mắt từ trên cao này nhìn xuống.
Cố Khấu trong nhất thời không biết anh có ý gì, cho đến khi anh rút ra một tờ danh thiếp từ túi trong của áo khoác: “Tôi là Cố Chính Tắc.”
Cố Khấu lập tức rõ ràng —— đối phương cho rằng cô là loại nữ diễn viên treo giá thường gặp trong cái giới này.
Cô không biết ai là Cố Chính Tắc, càng không biết ba chữ “Cố Chính Tắc” có ý nghĩa gì, lúc đó lòng tự tôn hãy còn rất lớn, cảm thấy bản thân vĩnh viễn sẽ không bước chân vào con đường kia, cho nên tuy rằng không trực tiếp từ chối anh, còn lễ phép bắt tay, trả lời “Tôi là Cố Khấu.”.
Chờ đến khi ra khỏi hội trường, cô lặp tức xé tấm danh thiếp làm 4 phần rồi ném vào thùng rác.
Sau này cô mới thật sự lãnh hội hai chữ “hối hận” là như thế nào.
Công ty không chịu cho cô ứng lương, nhưng tình huống của Cố Mang lần thứ hai chuyển biến xấu, bệnh viện đã đề nghị chuyện phẫu thuật với cô vài lần, nhắc khéo cho cô biết nếu không nhanh chóng nộp đủ viện phí thì bệnh viện có khả năng sẽ ngưng chữa bệnh cho em trai cô.
Trước đó vì điều kiện chữa bệnh của bệnh viện công bị hạn chế nên cô chuyển Cố Mang sang một bệnh viện tư nhân, chi phí giải phẫu rất cao, cô cũng muốn chấp nhận giải phẫu nhưng sau đó lại kiến nghị phải thay gan cho cậu, mà gan không phải là chỉ cần ra giá thì sẽ có người bán cho cô.
Cố Khấu vò đầu bức tai một hồi lâu ở ngoài cửa phòng bệnh, lần đầu tiên biết được bước đến đường cũng là như thế nào, giá trị đạo đức gì đó càng không đáng một xu.
Bụng cô réo gọi, chắt chiu trong túi còn được vào đồng lẻ, muốn ra ngoài bệnh viện mua một cái bánh bao ăn nhưng vô tình lại gặp được người đàn ông đó ở trước cửa bệnh viện.
Người đó được nhóm lãnh đạo của bệnh viện cung kính đưa ra tận cửa, cúi người ngồi vào trong xe, hiên ngang đi khỏi.
Cố Khấu mờ mịt nhìn chiếc xe chạy đi, mơ hồ cảm thấy chuyện này không phải là trùng hợp.
Một y tá quen biết nhìn thấy cô phát ngốc nên hỏi cô: “Haizz, cô gái à, đi ăn cơm chưa?”
Cô chỉ vào chiếc xe đó, phát hiện ra mình còn không nhớ nổi tên người đó, chỉ nhớ người đó cùng họ Cố với mình, “Cố, Cố… Cố tiên sinh là gì với bệnh viện của mọi người vậy?”
Y tá cũng không biết ai là Cố tiên sinh.
Cố Khấu ăn xong bánh bao thì trở về phòng bệnh, nhìn thấy trên đầu giường của Cố Mang có một chậu hoa cát cánh màu xanh dương.
Bác sĩ trực ban nhìn thấy cô trở về, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy, cô quen biết với cậu Trần à?”
Cô cũng không biết cậu Trần là ai.
Bác sĩ nói: “Hoa đó là do cậu Trần đưa đến, cô có biết ngài Cố không, cậu Trần là trợ lý của ngài ấy? Bệnh viện này là tài sản dưới tên của ngài ấy, có điều tôi cũng không biết tên của ngài Cố.”
Cố Chính Tắc không để lại lời nói gì, chỉ dùng một bó hoa chứng tỏ uy quyền đã khiến cô biết cái gì là hối hận —— anh ấy không chịu giúp cô và Cố Mang, cũng không muốn cường thủ hào đoạt, chỉ nói cho cô biết anh có thể hỗ trợ cô nhưng là muốn cô cúi đầu đi xin.
Có xin được hay không thì phải xem bản lĩnh của cô.
Cô thậm chí còn muốn đi lục thùng rác để tìm cho bằng được tấm danh thiếp đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...