Cố tiên sinh và cố phu nhân

 
Lâm Văn Phi lúc này mới ngẩng đầu, “Cố Khấu? Không có sao, cô ấy không phải là người lòng dạ hẹp hòi… Từ từ, cô nói gì với cô ấy?”
 
Trần Hựu An nhét tay vào túi, suy cho cũng cô cũng không xác định được quan hệ của Cố Khâu và Cố Chính Tắc, chỉ là suy đoán cho nên không dám ngắt lời, “... Thật ra cũng chưa nói cái gì, tôi cũng không biết cô ấy không đúng ở chỗ nào. Chỉ nghe nói người đang ở ngoài kia chính là vị hôn thê của Cố tổng.”
 

Thậm chí Lâm Văm Phi còn tiếp tục gõ mấy chữ mới chậm rãi phản ứng lại ý tứ của cô ấy.
 
Trước hết anh đóng máy tính lại, lấy áo khoác xuống đã vội đi ra ngoài, quay đầu lại nói: “Không có việc gì, cô đi trước đi.”
 
Trương Phồn Vũ vẫn bị người vây quan mời rượu bắt chuyện như cũ, Cố Khấu không có ở trong đại sảnh nên anh ra ngoài tìm một vòng, gió bên ngoài thổi lạnh đến mức thân cây lung lay xào xạc, mội bóng người cũng không có.
 
Tước Viên có bảo an canh gác rất nghiêm khắc, anh hỏi một người đứng canh: “Vừa rồi có người nào đi ra ngoài không vậy?”
 
Người đó nói: “Không có, cửa vẫn luôn đóng.”
 
Lâm Văn Phi thở dài một hơi nhẹ nhõm, tiếp tục quay trở lại tìm.
 

Trên ban công cũng không có người, anh mở lối đi thoát hiểm lên lầu hai, lầu hai chỗ nào cũng toàn là người đang tám chuyện.
 
Lâm Văn Phi tìm hết một vòng, đột nhiên quay gót hướng về phía mái nhà.

 
Tước Viên chỉ có hai tầng lâu, đường đi lên nóc nhà lại không có đóng cửa, anh đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra, vừa liếc mắt đã thấy Cố Khấu.
 
Cô đang tựa người trên lan can bảo vệ của nóc nhà, tà váy bay xiêu vẹo theo gió.
 
Anh lập tức bước lại gần một nửa khoảng cách, cố gắng để giọng nói phát ra không quá lớn, “Cố Khấu, bên ngoài lạnh lẽo, trở về thôi.”
 
Cô không trả lời anh, đầu cúi thấp xuống.
 
Lâm Văn Phi đi qua kéo phía sau khuỷu tay của cô nhưng không kéo cô ra được bởi vì cô nắm chặt lấy lan can không chịu buông.
 
Lúc này anh mới phát hiện gương mặt cô đầy nước mắt, thì ra vẫn luôn khóc, chỉ là cô cắn chặt cổ tay không khóc ra tiếng.
 
Anh rống lớn lên một tiếng: “Cố Khấu!”
 
Cố Khấu khóc đến mức cả người đều run rẩy, bị anh nắm chặt cổ tay lôi ra ngoài lập tức ngồi xổm xuống, vùi đầu vào giữa hai gối, khụt khịt nói câu gì đó.
 
Lâm Văn Phi cởi áo khoác lên người cô, đến gần mới nghe thấy rõ cô nói: “Em không có thích anh ấy.”
 
“Đàn anh, em không có thích anh ấy.”
 
Đầu ngón tay Lâm Văn Phi chợt khựng lại, chậm rãi nói: “Được, anh biết rồi, Cố Khấu, trước tiến đứng lên đã, chúng ta trở về.”
 
Cố Khấu không chịu, nước mắt không ngừng lăn xuống, vừa lắc đầu vừa khụt khịt nói năng loạn xạ, “Không được… Bên ngoài có rất nhiều người. Em rõ ràng không có thích anh ấy…”
 
Nhưng mà so với thích còn mệt mỏi hơn trăm ngàn lần.
 

Cái cảm giác bất lực đến mức cả trời đất như đè nặng trong lòng. Lâm Văn Phi chỉ có thể cách một lớp áo khoác vuốt ve an ủi cô. Bởi vì khóc không thành tiếng mà lưng và cánh tay đều run rẩy, giống như người lớn an ủi đứa trẻ nhỏ, “Đừng khóc. Không phải là em sai, đừng tự oán trách chính mình, hiểu không? Đừng khóc nữa.”
 
Cố Khấu khóc đến mức hai mắt đều sưng hết lên nhưng vẫn không chịu đi xuống cùng Lâm Văn Phi.
 
Cô thật sự sợ sẽ phải nhìn thấy người khác.
 
Lâm Văn Phi nói: “Em muốn chờ mọi người về hết rồi mới xuống thì cũng được đi, nhưng em có chắc rằng Trương Phồn Vũ kia sẽ không chờ em xuống để chê cười em.”
 
Lâm Văn Phi mạnh mẽ kéo cô xuống lầu, ở trong phòng giữ quần áo rót cho cô một ly nước ấm sau đó lấy áo khoác bao người cô lại, “Đi.”
 
Không biết là mùa đông lạnh hay là do căng thẳng, tay chân Cố Khấu run rẩy, Lâm Văn Phi do dự một chút nắm lấy tay cô, “Đừng sợ.”
 
Lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, Cố Khấu dùng sức nắm chặt mới có thể nắm được một chút, cùng anh đi xuyên qua đám người ồn ào náo nhiệt hướng thẳng ra cửa.
 
Diện mạo của Lâm Văn Phi rất khôi ngô, đứng chung một chỗ với Cố Khấu rất chói mắt, tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về bên này, cô thậm chí còn gật đầu chào với đạo diễn Ngô một cái.
 
Lâm Văn Phi thay cô nói: “Cô ấy còn chưa có học kịch bản của ngày mai, chúng tôi đi trước.”
 
Ánh đèn ở Tước Viên là tông đỏ trầm thường dùng trong các bộ phim xưa, đập vào mắt người khác chính là làm cho thần hồn phiêu lãng.
 
Cố Khấu run rẩy cả một đoạn đường bị anh lôi kéo ra khỏi Tước Viên, cho đến khi lên xe còn không buông bàn tay nắm chặt tay anh.
 

Nhưng Lâm Văn Phi phải lái xe, anh nhìn vào mắt cô nói: “Cố Khấu, em quá căng thẳng rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”
 
Cô từ từ buông bàn tay của Lâm Văn Phi ra, thắt đai an toàn, khàn giọng nói: “Cảm ơn.”
 
Về đến đoàn làm phim, Vương Thi Giai vội cho cô uống canh gừng và thuốc trị cảm.
 
Tác dụng của thuốc làm cho con người buồn ngủ, cô vừa đặt lưng xuống đã ngủ say.
 
Đã lâu Cố Khấu không nằm mơ nhưng đêm nay lại mơ thấy Cố Chính Tắc.
 
Năm đó cô vừa mới ký hợp đồng làm diễn viên với công ty quản lý, quay vài bộ quảng cáo thương mại, lấy được tiền thù lao đầu tiên, lại ký thêm vài phần hợp đồng quản lý độc quyền với công ty nhưng lại bù hết một phần ba vào khoản tiền viện phí của Cố Mang.
 
Tuy rằng cô ở trong giới giải trí là danh xứng với thực tuyến diễn viên thứ 108 nhưng cô tự nhận mình là người đàng hoàng, sau này có thể ngẩng đầu ưỡn ngực dùng tiền để trị bệnh cho em trai, không cần phải chạy vạy đi mượn khắp nơi cho đến khi biến cố thật sự xảy ra.
 
Sau đó thì gặp được Cố Chính Tắc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui