Cố tiên sinh và cố phu nhân

 
Lại quay xong một đoạn, đạo diễn Ngô liền dẫn mấy diễn viên chính trong đoàn ra ngoài kiếm cơm ăn —— thời gian quay phim của ông ấy kéo dài lại rất tốn kém nên ngân sách đầu tư bị thiếu hụt, chỉ hai tháng qua đã tiêu tốn tiền đầu tư rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã phá sản tới nơi, cũng may là bên phía nhà sản xuất đã kịp thời kéo thêm nhà đầu tư.
 
Đoàn phim có thêm kinh phí nên cuối cùng cũng yên tâm hoạt động tiếp, nhưng dù sao cũng phải chừa chút mặt mũi cho bên đầu tư, đạo diễn ít gì phải dẫn theo diễn viên chính ra mắt với bên đầu tư.
 

Cố Khấu vốn dĩ có chút sợ những trường hợp như thế này, vừa nghe đến địa điểm đãi tiệc thì càng thấp thỏm lo sợ. Bởi vì, chỗ bọn họ đặt tiệc là ở Tước Viên.
 
Tước Viên này ngay trong trung tâm thành phố, lưng quay về hướng CBD*, tìm vẻ an tĩnh giữa chốn phồn hoa, thiết kế xem lẫn trúc mộc với tường kính trong suốt càng thêm nét phong tình.
*Central Business District
 
Hôm nay nơi này được bao để mở tiệc, nhìn thế nào cũng sẽ là một màn ăn uống linh đình, y hương tấn ảnh*, ánh đèn mờ ảo càng làm cho phong cách nơi đây trở nên tối tăm mờ ám, mỗi một góc ở đây đều giống y hệt trong những tấm ảnh phục cổ tinh xảo từ xa xưa, nói trắng ra thì nơi nầy cũng không tệ. 
 
*Y hương tấn ảnh là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa

 
Chỉ có điều ấn tượng của Cố Khấu với Tước Viên này lại vô cùng ác liệt, trong tiềm thức luôn cảm thấy nơi này nguy hiểm bốn bề, vừa vào cửa đã bắt đầu khẩn trương.
 
Đạo diễn Ngô cũng rất tinh ý, tuy rằng ông biết phía sau Cố Khấu có người chống lưng nhưng cũng không có ra mặt xem thường cô, chỉ nghĩ rằng cô không thích phải đi hầu rượu còn an ủi cô nói: “Haizzz, cô gái à, cùng lắm thì để Lâm Văn Phi uống thay em, đừng lo lắng.”
 
Phim đã quay được một thời gian khá dài, nhà đầu tư cũng không phải là dạng ném tiền qua cửa sổ đâu.
 

Cố Khấu đâu dám tỏ ra không chuyên nghiệp như vậy, thành thật cầm ly rượu sâm banh chạm cốc với những người lạ mặt.
 
Hôm nay cô ăn mặc rất đơn giản, một chiếc váy cổ lọ bằng nhung màu đen, không để lộ cổ và xương quai xanh, chiều dài váy thậm chí còn qua đầu gối, nhưng vì tỏ vẻ thành ý nên bả vai và cánh tay phải để lộ ra ngoài.
 
Cánh tay thon dài mảnh khảnh đeo hai chiếc lắc tay mảnh bằng vàng, nương theo ánh đèn trong phòng tiệc mà chiếu sáng lấp lánh, hơn nữa cô môi hồng răng trắng, tóc đen hơi rũ xuống nửa che khuôn mặt, giống như thiên sứ tình yêu trong thần thoại Hy Lạp, nói thế nào cũng rất lóa mắt người.
 
Một người đàn ông mặc tây trang màu trắng cố ý lại chỗ cô đang ngồi, cười nhè nhẹ hỏi chuyện: “Cố Khấu, nghe tiếng đã lâu, em họ của anh rất thích em, em có thể ký tên cho anh được không?”
 
Vừa nãy đọa diễn Ngô có giới thiệu sơ qua, người này tên là Trịnh Tử Quân, là nhà đầu tư mà bên sản xuất mới kéo về được.
 
Cố Khấu tuy rằng không tin mình có fan hâm mộ theo đuổi nhưng cũng rất kinh ngạc, vội vàng đi tìm bút, chạy đi tìm Lâm Văn Phi, “Đàn anh, anh có bút không?”
 
Lâm Văn Phi lười đi xã giao nên trốn trong phòng thay đồ uống coca viết kịch bản, “Không có, Em tìm bút để làm gì? Viết thư tình hở?”
 
Từ sau khi anh vạch trần tâm tư thầm kín của Cố Khấu thì lời văn vẻ chẳng mấy khi nói, mà toàn nói chuyện đâu không, giống như hận không thể chọc cô giận dữ, xấu hổ chết mới thôi.
 

Cố Khấu tức giận, nghiến răng nói, “Em tìm bút cho anh rạch mặt tiểu nhân!” Cô giữ cửa mở rồi quay người đi.
 
Trịnh Tử Quân cũng rất ân cần, đem đổi ly rượu trong tay cô thành soda, nháy mắt nói, “Để lát nữa anh tìm bút cho em, anh đi tiếp một ông chủ trước đã, xin lỗi không thể trò chuyện với em tiếp được.”
 
Cố thị cũng là nhà đầu tư lớn nhất trong bộ phim này nhưng Cố Khấu không biết Cố Chính Tắc có đến hay không nên vẫn chú ý đến chỗ cửa ra vào.
 
Trịnh Tử Quân vừa nói đến ‘phải tiếp một ông chủ’, Cố Khấu đã để ý thêm vài lần nhưng chỉ thấy ở cửa ra vào là một cô gái, vóc dáng cao gầy, mặc một bộ tây trang màu trắng, vẻ ngoài rất có khí chất có điều cằm độn hơi dầy nên tổng thể không cân xứng cho lắm.
 
Đạo diễn Ngô “Ớ’ một tiếng, “Đây là ai ta?”
 
Trần Hựu An là người có địa vị lớn nhất ở đây đang cắm mặt chơi game, nghe thấy vậy cũng nhìn lướt qua, “Trương Phồn Vũ, chẳng lẽ bộ phim này là do cô ấy đầu tư? Cô ấy về nước lúc nào vậy? Nãy giờ chưa nhìn thấy Cố tổng nhưng lại mọc đâu ra thêm một người này.”
 
Cố Khấu không biết Trương Phồn Vũ, hình như loáng thoáng có nghe nói công ty đầu tư lần này là Di Kim, tổng giám đốc của họ là họ Trương, đại khái chắc là người này.
 
Nghe trong lời nói của Trần Hựu An, Trương Phồn Vũ và Cố Chính Tắc hình như có quan hệ với nhau.
 
Nhìn thấy Trương Phồn Vũ lập tức ngồi xuống chính giữa của ghế sô pha thì lập tức bị mọi người xung quanh mời rượu tiếp đón.

 
Đạo diễn Ngô giống như lính bị bắt đi cảm tử, nhanh chóng bưng ly rượu cố ép mình phải đi xã giao.
 
Tiếng cười sang sảng của Trương Phồn Vũ không ngừng vang lên, không biết có người hỏi câu gì đó, Trương Phồn Vũ cười nói: “Mọi người hỏi sai người rồi, hỏi tôi không bằng đi hỏi Thịnh tổng đi.”
 
Có người nói: “Tại vì chúng tôi chưa gặp được Thịnh tổng mà.”
 
Trương Phồn Vũ chớp mắt, “Vậy thì đúng rồi, ngay cả Thịnh tổng thấy đầu không thấy đuôi tôi còn không gặp được huống chi nói đến Cố tổng?”
 
Mọi người xì xào một trận, sau đó là tiếng cười to của Trương Phồn Vũ, “Vậy thì sao? Anh ấy chơi chuyện của anh ấy, tôi chơi chuyện của tôi, mà tôi cũng không rảnh.” Lại quay sang nói với Trịnh Tử Quân: “Tôi không uống nước trái cây, đổi rượu cho tôi.”
 
Cố Khấu nghe nói vậy thì lạnh cả người, cô cố gắng nghĩ theo hướng tích cực nhưng vẫn không nhịn được đi hỏi Trần Hựu An đang ngồi trên sô pha chỉ huy trò PUBG, vừa đánh game vừa vội trả lời cô: “Chính là Cố tổng đó. Trương Phồn Vũ và Cố tổng là thanh mai trúc mã, có thể lần này cô ấy về nước là vì chuyện này.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui