Cố Khấu không xác định rõ ràng được, mà có xác định rõ ràng cũng không phải là chuyện gì tốt bởi vì người kia là Cố Chính Tắc.
Bị Lâm Văn Phi nói như vậy, tâm tình muốn ăn chút điểm tâm ngọt của cô cũng không còn, mang tâm trạng lo lắng phập phồng trở về phòng tắm rửa đi ngủ.
Màn hình điện thoại hiện lên thông báo có vài tin nhắn, cô đều gạt bỏ hết, gạt đến cuối cùng nhìn thấy một tấm ảnh mới được thêm vào album ảnh, bối cảnh phía sau màu đen, ánh đèn lạnh lẽo chiếu vào sườn mặt của người đàn ông, đây là ảnh cô chụp trộm anh lúc ở bệnh viện.
Cố Khấu nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp nửa ngày, càng nghĩ càng không nghĩ ra, cuối cùng đơn giản đem đầu treo lên cành cây, đếm vài trăm con dê cũng chưa ngủ, vẫn cứ lăn qua lăn lại ở trên giường.
Ngày hôm sau, Vương Thi Giai nhận được điện thoại của cục cảnh sát —— tên say rượu mất tích lâu nay bỗng nhiên xuất hiện, đã sa lưới cảnh sát.
Những thủ tục tiếp theo đều đang được tiến hành, bọn họ chỉ cần chờ tin tức là được.
Cố Khấu nhẹ nhàng thở ra.
Cô vẫn không thể hiểu được chuyện Cố Chính Tắc xả khí giận trên người bọn cướp kia là như thế nào —— rõ ràng cơn thịnh nộ của anh là có nguyên do.
Cố Khấu trước nay vẫn luôn có cảm giác anh cũng là người của giới xã hội đen. Chuyện lần này lại đặc biệt quỷ dị, có người làm ăn chính đáng nào lại đem người sống sờ sờ trói đi một cách tùy tiện như vậy.
Lúc cô quay trở lại công ty có đi cắt tóc một lần, trùng hợp là Dương Diệu Nghi cũng đang làm spa ở đó, cô ấy cũng xem là lịch sự chào hỏi ân cần với Cố Khấu, nói cô đừng nghĩ nhiều, “Với cái đẳng cấp này của Cố tổng, đen vàng xám gì cũng thành màu trắng, em sợ cái gì?”
Cố Khấu cũng nói không rõ chính mình đang sợ cái gì.
Cũng may là Dương Diệu Nghi không cho cô quá nhiều thời gian rối rắm với chuyện này mà vỗ nhẹ lưng cô trấn an: “Chuyện của Đỗ Dương và Cố tổng là như thế nào?”. Cảm xúc trên mặt chưa từng nghiêm túc đến như vậy.
Hai ngày nay tai tiếng của Đỗ Dương và ‘Bạn trai đại gia’ lại rùm beng một hồi.
Cố Khấu lúc nãy cũng vừa mới nhìn qua bảng hot search. Đúng là gần đây Đỗ Dương có phim mới sắp chiếu, chuyện tai tiếng đối với tiền đồ của một diễn viên là không tốt, nhưng suy cho cùng thì tai tiếng cũng là cách để nổi tiếng, trước khi phim mới được chiếu lên thì xào một chút thông tin dư luận cũng là chuyện bình thường.
Cố Khấu cũng không thân thiết gì mấy với Đỗ Dương, càng không thể đi hỏi chuyện với Cố Chính Tắc được cho nên đến cùng thì cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Bất quá một tổng giám đốc tư bản độc tài như anh sẽ không có chuyện một hai lần đi dính tai tiếng với nữ minh tinh nào. Ít nhất thì anh khẳng định sẽ không phối hợp với Cố Khấu, lần này nếu không sai thì chính là một phía Đỗ Dương hoặc là đám săn tin tự ý làm.
Cố Khấu cắt tóc xong xuôi lại đến văn phòng của Dương Diệu Nghi để lấy kịch bản.
Hôm nay không phải thời gian làm việc nên tầng văn phòng không có bóng người, ngay cả máy lạnh trung tâm cũng không mở, trên hành lang im ắng.
Cô đi ngang qua một phòng họp nhỏ, nghe thấy tiếng ‘bốp’ giòn tan vang lên, không biết là ai mới lãnh ngũ long trảo xong.
Cố Khấu mang đầy sự hiếu kỳ bước lại gần, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc rống.
Cố Khấu nghe ra là tiếng của Đỗ Dương, theo bản năng dừng bước chân lại, không nén được tính tò mò nhìn qua khe cửa.
Đỗ Dương đang ngồi trên ghế tựa, bụm mặt khóc như Thị Mầu đổ oan Thị Kính, đối diện là người đại diện của cố ấy đang vô cùng bức bối đập bàn xô ghế, biến văn phòng thành một mớ hỗn độn, “Con mẹ cô là cái thứ chân dài não ngắn à! Ngày thường chọc chỗ nọ chỗ kia không nói, bây giờ thế éo nào lại dám nhổ lông trên bờm sư tử?!”
Đỗ Dương bật ngược lại, “Tôi nào có biết sẽ như vậy đâu? Tôi chỉ là…”
“Cô chỉ là cái gì? Cô tự ý lấy Cố tổng làm người nâng kiệu cho mình, Cố tổng xử cô còn chưa tính, còn chờ mong bên kia sẽ không vả mặt cô sao? Bây giờ thì tốt rồi, tài chính bị bên đó cắt, truyền thông cũng bị chặn, cô muốn thì tự đi mà làm.”
Đỗ Dương lại khóc rống lên, “Làm gì? Chẳng lẽ anh cũng muốn bỏ mặc tôi?”
Người đại diện tức đến mức vỗ ngực dậm chân, “Bà cô của tôi ơi, tôi quản cô như thế nào được? Bên kia đang nổi giận, phong sát cô là còn nhẹ!”.
Cố Khấu sợ bọn họ phát hiện, chỉ dám nghe đến đó, lắp bánh xe vào chân nhanh chóng chạy mất. Cô vội đón thang máy đi xuống lầu, xuống đến bãi xe lập tức gọi tài xế đến đón trở về đoàn phim. Cho đến khi xe đã trở về đoàn phim mà tim đập còn rất nhanh.
Anh tài xế của đoàn phim hỏi: “Cô làm sao vậy? Không khỏe sao?”
Cô không biết “bên kia” là ý chỉ ai, nghe ra không phải là nói đến Cố Chính Tắc, có lẽ là nói đến bộ phận quan hệ công chúng của Cố thị, nhưng Đỗ Dương chỉ xào một cái tai tiếng đã bị hốt hàng như vậy…
Cô chỉ may mắn là mình không có một tấc lại muốn thêm một thước mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...