Cố tiên sinh và cố phu nhân

 
Cố Chính Tắc bị Cố Khấu ôm một cái lấy lòng vậy mà lại không mấy vừa lòng, ngược lại còn đẩy tay cô ra, nói: "Gần đây cứ ngoan ngoãn ở lại phim trường, nếu không có việc gì thì đừng đi ra ngoài lung tung."
 
Vừa ra khỏi bệnh viện thì anh giống như đã biến trở lại là con người lạnh lùng chanh sả như cũ.
 

Cố Khấu cũng không mấy để tâm chuyện này, chỉ có điều trong lòng cô cảm thấy hơi ê một chút, nhớ tới lúc nãy Lý tổng ở phòng bệnh có nói, nào là "chó cùng rứt giậu", nào là "chơi xỏ", tiếng trước tiếng sau đều không giống như người biết kiêng dè là gì.
 
Cô do dự một chút, hỏi tiếp: “Có chuyện gì sao anh?”
 
Cố Chính Tắc chưa bao giờ giải thích điều gì với cô, mí mắt cũng không buồn nhấc lên, đưa dù cho cô, "Có vài chuyện."
 
Ý anh là cô nên trú trong đoàn phim để tránh những sự cố không mong muốn phát sinh.
 
Cố Khấu cầm ô lẹp xẹp lẹp xẹp đi trở về. 
 
Trời cũng đã khuya, lại đang mưa, bên ngoài khách sạn không có mấy người, chỉ có một người đang đứng dựa vào máy bán hàng tự động để nghe nhạc, cô đến gần mới phát hiện người đó là Lâm Văn Phi.
 

Cố Khấu không biết anh có nhìn thấy Cố Chính Tắc đưa mình trở về, trong lòng có chút bồn chồn, bước chân lẹp xẹp lẹp xẹp càng trở nên nhỏ nhẹ hơn.
 
Một tay cô đang cầm hộp bánh ngọt, tay kia quơ quơ trước mặt anh, "Đàn anh! Anh đứng đây làm gì?"

 
Cố Khấu bọc người lại giống như cái bánh chưng, hơn nửa mặt đều bị che phủ, nhưng mà Lâm Văn Phi cũng không cần do dự đã nhận ra cô.
 
Anh tháo tai nghe ra hỏi cô: "Em tính làm người tuyết à. Bộ lạnh lắm sao?" 
 
Bên cạnh anh có để một cây dù xếp, Cố Khấu không biết có phải anh đang đợi mình hay không, đành cười trừ, "Tuyết cũng sắp rơi rồi, đến lúc đó là đắp được người tuyết thôi."
 
Lâm Văn Phi hiếm khi nhìn thấy cô nhẹ nhàng thoải mái giống như hôm nay nên cũng hơi nhếch mép cười một chút, "Sao rồi?"
 
Cố Khấu có chút xấu hổ, im lặng cúi thấp đầu, "Là anh ấy làm… có lẽ người đại diện của em đã nói cho anh ấy biết."
 
Lâm Văn Phi nói: “Em không nói với anh ta?”
 
Cố Khấu gật đầu như mổ thóc, “… Em không có!”
 
Lâm Văn Phi thấy vẻ mặt cô đề phòng như vậy, tuy rằng biết Cố Khấu là mình hiểu lầm quan hệ của cô và Cố Chính Tắc, nhưng suy cho cùng cũng không có gì đáng để hiểu lầm. 
 
Chuyện trong lòng Cố Khấu anh đều biết rõ ràng. 
 
Nhưng mà xét về quan hệ hiện tại của bọn họ, có tính là đang khách sáo thì cũng nên thông báo một tiếng mới đúng lẽ. 
 
Cố Khấu dường như không muốn nói nhiều về chuyện này, giống như đang cố tình lảng tránh.
 
Đột nhiên anh nói trước: "Không có thì không có, em rối cái gì?"
 
Cố Khấu tiếp tục lắc đầu, “Em không có rối mà!”
 

Đạo diễn Ngô gần đây đang cô gắng tạo bầu không khí sinh hoạt ở đoàn phim giống như thời cấp 3, tất cả mọi người đều thay đổi cách nói chuyện cho giống y như học sinh.
 
Lâm Văn Phi cầm túi tiền cười nói; “Nếu không rối thì sao mặt em lại đỏ? Có phải em đã thích…”
 
Không chờ Lâm Văn Phi nói xong, Cố Khấu như mèo bị người đạp phải đuôi, lập tức nhaey cẫng lên, “Em không có! Anh đừng nói bậy!”
 
Lâm Văn Phi không nói gì nữa, lấy tiền lẻ trong túi nhét vào máy bán hàng tự động, mua hai ly trà sữa nóng.
 
Mưa rơi càng lúc càng lớn, Cố Khấu bước lên bậc thang, xếp dù lại, ngón tay trắng bệch vì lạnh, cầm ly trà sữa nóng anh đưa ở trong tay, “Cảm ơn anh…”
 
Lâm Văn Phi nói: “Nói thích thì có sao đâu.”
 
Cố Khấu trầm giọng: “Anh đừng nói nữa, không có khả năng đó đâu.”
 
Bởi vì Cố Chính Tắc là Cố Chính Tắc. 
 
Cô đã đi đến bước đường ngày hôm nay, nếu cố bước thêm vài bước nữa chẳng khác nào biến bản thân thành câu chuyện kiều nữ vào đại gia trên mặt báo.
 
Lâm Văn Phi thở dài, “Tại sao lại không có khả năng?”
 
Cố Khấu ôm hộp điểm tâm trong người, “Nói thế nào thì cũng là không có khả năng. Anh ấy… Em làm sao có thể thích anh ấy cho được? Anh còn không biết anh ấy là…”
 
Lâm Văn Phi nói: “Sao anh lại không biết? Còn không phải là Cố Chính Tắc sao?”

 
Ngay cả đạo diễn Ngô và Vương Thi Giai cũng không biết rõ tên của Cố Chính Tắc, đừng nói đến loại người như Lâm Văn Phi mới chân ướt chân ráo bước vào ngành.
 
Cố Khấu trợn mắt há hốc mồm, “Sao anh lại biết?”
 
Lâm Văn Phi đơn độc rũ vai xuống một chút, “Buổi tối ngày hôm đó anh đuổi theo đi tìm em, nghe thấy em cứ liên tục gọi, từ lúc đầu đã gọi ‘Cố tiên sinh’, sau đó lại đổi sang ‘Cố Chính Tắc’. Lúc đó anh cứ nghĩ rằng tên em trai của em và tên của Cố tổng tập đoàn Cố thị cùng tên. Trời cao hoàng đế ở xa, lúc đó em hét rất lớn, gọi tên anh ta có tác dụng gì sao?”
 
Cố Khấu hoảng hốt cố nhớ lại cả nửa ngày, cô không biết lúc đó mình đã gọi tên của ai.
 
Trong lúc đầu óc quay cuồng, hút thở không thông làm cô cảm thấy mình như cá dưới nước bị kéo lên bờ, liều mạng giãy giụa la hét chói tai, giống như muốn tìm một dòng thủy triều cuốn mình lên cao, đưa cô trở về với biển rộng.
 
Nhưng mà Cố Chính Tắc là biển rộng của cô hay sao?
 
Có lẽ là trong tiềm thức cô biết được ba mẹ mình không còn nữa, Cố Mang còn nhỏ, không ai có thể giúp được cô, ngoại trừ Cố Chính Tắc, cũng chỉ có Cố Chính Tắc.
 
Cũng có lẽ không vì nguyên nhân nào cả, lúc cô ở thời điểm tưởng chừng như sắp chết đi thì trong đầu chỉ nghĩ đến sáu chữ, ‘Cố tiên sinh’, ‘Cố Chính Tắc’.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui