Cố tiên sinh và cố phu nhân

 
Quá trình ăn buổi cơm chiều thật sự im lặng, kỳ thật ngày thường lúc bọn họ ăn cơm cũng không nói chuyện gì mấy, chỉ có tiếng nhạc ở nhà hàng giúp hóa giải xấu hổ, nhưng ở phòng bệnh lại không được như vậy. 
 
Cũng may Cố Chính Tắc chủ động hỏi: “Còn phải quay nhiều không?”
 

Cố Khấu nói: “Em quay chắc được một phần ba rồi.”
 
Cô biết Cố Chính Tắc đang tìm đề tài bắt chuyện nên đem chuyện ở phim trường sự câu được câu không nói cho anh nghe, giống như đang tường thuật sự kiện nhưng bởi vì chỉ có hai người, bầu không khí vô hình chung trở nên thoải mái hơn chút.
 
Cố Chính Tắc chính xác là đang vô công rỗi nghiệp, chờ trợ lý dọn hết chén đũa dơ đi, lại gọi người mang điểm tâm ngọt lên ăn, Cố Khấu vừa thấy đã biết là tuyệt phẩm của một nhà hàng danh tiếng, lúc ở đoàn phim cô thường hay đói lả người nên không có bỏ qua cơ hội này, cúi đầu ăn nhanh gọn. 
 
Ăn xong ngẩng đầu lên đã thấy trong phòng bệnh của Cố Chính Tắc lắp đặt xong một bộ máy chiếu, anh còn đang chọn phim để xem.
 
Anh cứ như vậy trông vô cùng nhàn nhã, nhìn qua thì thấy được tâm tình đang rất phơi phới, Cố Khấu cảm thấy anh càng giống như đang nằm viện nghỉ dưỡng hơn, chỉ sợ thêm hai ngày nữa chắc anh sẽ cho người xây luôn cái bãi biển nhân tạo ngoài cửa sổ cho giống.
 

Ngược lại Cố Chính Tắc lại không hề cảm thấy mình đang làm lố chút nào, nhìn thấy thời gian không còn sớm, anh cầm theo ví tiền muốn đưa cô ra cửa, kêu trợ lý Lưu sắp xếp tài xế, “Đi phía Tây Môn đi.”
 
Cố Khấu từ trước tới nay đều bị anh gọi đến khách sạn, nhiều nhất cũng chính là đến văn phòng của anh, không nghĩ tới hôm nay đi thăm bệnh lại được hưởng chế độ của sủng phi, tức thì cảm thấy thụ sủng nhược kinh, “Cố tiên sinh, anh không cần đưa em đi đâu!"
 
Cố Chính Tắc hôm nay nhiệt tình đến mức khác thường, bị cô từ chối như vậy, không chỉ không có ngừng bước, ngược lại còn đưa tay lấy áo khoác mặc vào, một đường đưa cô thẳng xuống lầu.  

 
Cố Khấu còn tưởng rằng anh chỉ là muốn xuống lầu hít thở không khí, không nghĩ tới anh trực tiếp theo cô ngồi vào phía sau xe.
 
Việc đã như vậy Cố Khấu cũng không cách nào từ chối anh, chỉ đành thành thật ngồi ở bên cạnh.
 
Trợ lý lại mở cửa xe ra, đưa cho cô một cái hộp, “Cô Cố, đây là phần điểm tâm ngọt cô mang theo ăn đi.”
 
Cố Chính Tắc không thích mấy món ngọt ngấy như thế này mà bên nhà hàng lại mang qua rất nhiều, trợ lý thấy cô thích ăn nên đóng gói tất cả lại cho cô mang đi.
 
Lúc tới thăm bệnh cô đi tay không tới, không ngờ lúc về còn được cho thêm phần mang về, làm cho cô nhớ đến lúc nhỏ đi thăm nhà người thân mỗi dịp tết, bầu không khí bất giác có thêm vào phần vui vẻ.
 
Trợ lý của anh ngày thường không thích đi hầu hạ người khác như vậy, Cố Khấu trong nhất thời mơ hồ nhận lấy, chờ xe lăn bánh đi rồi mới phản ứng lại, “Em không ăn hết chỗ này được đâu.”


 
Cố Chính Tắc nhìn cái hộp to oành trong lòng cô mà không hiểu sao trợ lý của mình hôm nay lại đối xử ân cần với cô như vậy, nhíu mày, "Ăn không hết thì bỏ đi."
 
Cố Khấu vội vàng nói: “Không sao, trợ lý Lưu sợ lãng phí, đoàn phim nhiều người như vậy, mỗi người một ít là hết thôi. Diễn viên đều không ăn đồ ngọt, nhưng mà mọi người trong tổ đạo diễn và tổ biên kịch mỗi ngày đều phải thức đêm, lúc về em sẽ chia cho bọn họ…”
 
Có lẽ là do lúc ăn cơm cô đã nói rất nhiều chuyện liên quan đến đoàn phim nên lời vừa nói ra thì không ngừng lại được. Nói được một nửa thì cô ý thức được Cố Chính Tắc không hỏi đến những chuyện này nên kịp thời ngừng miệng lại, "Thật … thật ra không cần bỏ đi đâu."
 
Trong xe im lặng một lúc, Cố Chính Tắc đột nhiên hỏi không đầu không đuôi: “Tổ biên kịch có mấy người?”

 
Cố Khấu không hiểu anh hỏi vấn đề này là có ý gì, có lẽ không phải đang hỏi Lâm Văn Phi nên thành thành thật thật trả lời anh: “Ba người.”
 
Cố Chính Tắc không nói nữa.
 
Bên ngoài đang mưa, trận mưa lạnh lẽo cuối mùa thu làm rơi những bông hoa xuống trên nóc xe, lặng yên nhưng cũng rất nhẹ nhàng. 
 
Tài xế đang mở radio, người dẫn chương trình trên đó đang đọc bản tin thời tiết, "Thời tiết đã bước sang tháng 11 nhưng trời vẫn còn mưa. Có khả năng trận tuyết đầu mùa năm nay sẽ đến rất muộn, rất nhiều người vẫn đang trông ngóng mùa tuyết năm nay nhưng dù trông mong mỏi mòn thì tuyết vẫn chưa rơi … Thế nhưng nhiệt độ rất nhanh sẽ xuống dưới 0*C, vậy nên hy vọng là tuyết sẽ rơi trước cuối tháng này."
 
Trên kính cửa xe bám một lớp hơi nước mỏng, Cố Khấu nhìn thấy mà trong lòng ngứa ngáy, tranh thủ lúc Cố Chính Tắc không để ý thì để lại một dấu ấn hình nắm tay lên cửa kính, để lại bốn chấm nhỏ thành hình như một dấu chân, sau đó thì nhanh chóng lau đi.
 
Kết quả chưa xong thì điện thoại vang lên, Cố Khấu luống cuống tay chân nghe điện thoại, Cố Chính Tắc vừa nhìn qua đã thấy ngay dấu ấn nho nhỏ trên cửa kính xe hơi.
 
Biểu cảm của Cố Chính Tắc quả thật có thể nói là  “Không biết nên khóc hay nên cười” để hình dung, Cố Khấu hiện tại cũng không kịp lau, mặt đỏ tai hồng trả lời điện thoại của Vương Thi Giai bên kia: “Dạ, em sẽ lập tức quay lại. Chị không cần chờ em, cứ nghỉ ngơi trước đi… Bất quá em có mang theo điểm tâm ngọt, hay là đợi lát nữa chị qua chỗ em lấy về đi?…”
 
Chờ đến khi Vương Thi Giai cúp điện thoại, Lâm Văn Phi lại gọi tới. Cố Khấu cảm thấy Cố Chính Tắc giống như có mắt thần vừa liếc qua đã thấy được tên người gọi là "Đàn anh" ở trên màn hình bởi vì cô thấy anh xoay đầu qua chỗ khác.
 
Cô thấy mình không có việc gì phải trốn tránh nên không ngắt máy, cuối cùng cũng nhận điện thoại. 
 
Lâm Văn Phi ở bên kia hỏi: “Em có tiện nghe máy không?”

 
Cô nhìn thoáng qua Cố Chính Tắc, cảm thấy Cố Chính Tắc sẽ không để ý chuyện cô từng yêu thầm Lâm Văn Phi, nhưng rốt cuộc lại sợ Cố Chính Tắc nghe được lời mình nói sau lưng anh, “Nói sau được không anh…”
 
Lâm Văn Phi lập tức đoán được cô đang ở kế bên Cố Chính Tắc, cố ý nói vài câu liên quan đến công việc rồi ngắt máy.
 
Nếu là trước kia, Cố Chính Tắc không hỏi, cô cũng sẽ không chủ động giải thích, nhưng hôm nay anh đột nhiên lại lật mặt thành người tốt nên Cố Khấu như bị ma xui quỷ khiến nói: "Là một đàn anh thời cấp 3 của em, trùng hợp lại là biên kịch của bộ phim này."
 
Xe đã đến khách sạn mà đoàn phim đang tạm trú, Cố Chính Tắc cũng giống như không mấy quan tâm đến vấn đề này nên chỉ thuận tiện "Ừm" một tiếng, anh xuống xe nhận cây dù bung ra sẵn của tài xế, rồi mở cửa xe cho cô.
 
Cố Khấu xuống xe, anh cũng không tránh ra, cô không rõ ý tứ lúc này của anh là gì, có lẽ là muốn cô chủ động một chút.
 
Cô vươn hai tay ôm lấy eo của anh, nhón chân ôm chặt một chút, "Anh nhanh trở về đi, bên ngoài lạnh lắm."
————
Cố tổng: Trong lòng còn lạnh hơn ( phun vòng khói )
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui