Cố tiên sinh và cố phu nhân

 
Cố Khấu thiếu chút nữa bị hù chết, nhanh chóng buông xương sườn của Cố Chính Tắc ra, tay anh nắm lấy vai cô, cũng không dùng sức quá lớn, chỉ đơn giản mượn lực đứng lên.
 
Ngoại trừ lần đó ra anh cũng chưa từng bày ra dáng vẻ của người bệnh bao giờ, chỉ có sắc mặt hơi tái một chút nhưng vẫn mặc áo sơ mi quần tây lạnh lùng như cũ.
 

Còn Cố Khấu vẫn không dám nhìn thẳng vào anh.
 
Nhưng việc bị gãy cái xương sườn này cũng hơi kỳ lạ, Cố Khấu vắt óc suy nghĩ chẳng lẽ anh bị fans của Đỗ Dương dí đánh, nói chung vẫn có chút tò mò, “Cố tiên sinh, sao anh lại bị gãy xương?”
 
Cố Chính Tắc ngừng một chút, cuối cùng như không có gì xảy ra nói: “Bị ngã.”
 
Anh xem Cố Khấu giống như trẻ thiểu năng trí tuệ, tùy tiện tìm đại một cái lý do để lừa cô.
 
Anh đi về hướng phòng khách của phòng bệnh, Cố Khấu lập tức đi theo sau mông của anh, ngập ngừng muốn hỏi chuyện của con ma men kia nhưng cũng không biết phải hỏi như thế nào.
 
Cố Chính Tắc vừa chỉ xuống ghế sô pha, cô đã ngoan ngoãn ngồi xuống.
 

Mỗi ngày cô đi đóng phim đều phải dùng rất nhiều kem che khuyết điểm bởi vì vết thương trên cổ rất rõ. Không biết vì lý do gì, cô rõ ràng muốn đến hỏi Cố Chính Tắc vấn đề này nhưng lại theo bản năng sợ Cố Chính Tắc phát hiện cho nên hôm nay mặc rất nhiều áo. Bên ngoài áo khoác, bên trong áo len cao cổ, còn quấn khăn quàng cổ to sụ, đội thêm nón lông nên chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt.
 
Cô quấn kín người giống như người sống ở Bắc Cực, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy hơi bị quá đà.

 
Cố Chính Tắc không nói lời nào với cô, chỉ im lặng chăm chú nhìn cô cả nửa ngày, đột nhiên nghiêng người qua đưa tay cởi khăn quàng cổ của cô.
 
Cố Khấu hoảng sợ, nắm chặt khăn quàng không cho anh cởi ra, “ Cố tiên sinh!”
 
Cố Chính Tắc vẫn giữ giọng đều đều, “Không nóng?” tay anh vẫn tiếp tục cởi khăn của cô.
 
Cố Khấu trong chớp mắt thấy mình sắp không giữ được nữa nên hô lớn, “Không nóng!”
 
Cố Chính Tắc bị cô hô lớn làm cho đau lỗ tai, có chút mất hứng, buông khăn quàng cổ của cô ra, hai tay châm một điếu thuốc.
 
Không biết vì sao Cố Khấu lại thấy trong ánh mắt của anh hình như có chút hung dữ, giống như đang chửi người trong im lặng vậy.
 
Cô cúi đầu nhéo nhéo ngón tay của mình, “Chuyện kia …”
 
Cô cũng không biết “Chuyện kia” mình muốn nói tới là chuyện nào. Cũng may trợ lý của anh gõ cửa bước vào đúng lúc: “Cố tổng, Lý tổng tới.”
 
Đại khái đây là loại chuyện bí mật thương nghiệp không thể nói ra. Cố Khấu trong lòng thầm dập đầu tạ ơn với Lý tổng đã cứu nguy cho cô, nói: “Cố tiên sinh, vậy em đi trước.”
 
Cố Chính Tắc liếc mắt nhìn trợ lý một cái, trợ lý khó xử nói: “... Cô Cố, chuyện là Lý tổng đã ở trước cửa rồi.”
 
Cố Chính Tắc ngậm thuốc lá trong miệng hất cằm một cái, ý kêu Cố Khấu qua phòng kế bên tránh mặt.
 
Cố Khấu ôm một bó cúc vàng châu Phi qua phòng kế bên tránh mặt, ngồi ngây ngẩn một hồi, nhàm chán lấy điện thoại ra chơi, còn nghe được vài tiếng nói chuyện của Cố Chính Tắc ở bên ngoài.
 
Lý tổng hình như là một người đàn ông trung niên, giọng điệu nói chuyện chắc nịch dứt khoát, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười, không biết Cố Chính Tắc ở trước mặt Lý tổng có cao thâm khó đoán như vậy hay không, cô chỉ nghe được tiếng của Lý tổng đang nói: “Bọn họ là chó cùng rứt giậu, trong phạm vị thành phố mà cũng dám dùng thủ đoạn này, nghe nói đầu xe đều bị đâm móp méo? May mắn là buổi tối ít xe, Cố tổng cũng có thắt đai an toàn, nếu không đã thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ rồi.”
 

Thì ra là do tai nạn xe.
 
Cố Khấu vừa nghe tới mấy chữ đó thì nghĩ đến ba mẹ của mình, lồng ngực bỗng cảm thấy thắt lại. Cô không muốn nghe tiếp nữa nên kéo nón xuống, che hai tai lại.
 
Sau đó cô chợt nghe thấy giọng của Cố Chính Tắc: “Nói chuyện chính đi.”
 
Sau đó cô không nghe rõ gì nữa.
 
Mà cô thật sự cảm thấy hơi nóng, Cố Chính Tắc tiễn Lý tổng đi rồi đẩy cửa bước vào trong, chỉ thấy một đồ đệ khổ hạnh đang đỏ rần cả mặt, dựa vào giường đọc kịch bản.
 
Thật ra cả người Cố Khấu đều đau, hôm nay lại ngàn dặm xa xôi vào trong thành phố thăm bệnh nên có chút vất vả, ngồi một hồi lại càng đau hơn nên cô không gắng gượng nữa, bò thành hình chữ X ở trên giường, nhìn thấy anh bước vào thì nhanh chóng cắn răng trợn mắt muốn ngồi dậy, bị anh nhấn xuống sau eo một chút, ý nói cô không cần đứng dậy, “Anh không nằm.”
 
Cố Khấu chưa từng bê tha như vậy ở trước mặt người khác, càng đừng nói đến là Cố Chính Tắc, trong nhất thời cô cảm thấy bồn chồn, “Em là đến thăm anh, anh đứng em nằm bò còn ra thể thống gì?”
 
Cố Chính Tắc lại không để ý đến như vậy, “Không phải em đang đau sao? Đau thì cứ nằm đi.”
 
Lời anh nói ra cứ như đang mắng chửi người khác, Cố Khấu theo bản năng tính bò dậy, “Bây giờ em không có đau… Hở?”
 
Cố Chính Tắc nói ra lời này làm cô không kịp phòng ngờ, Cố Khấu ở trước mặt anh luôn là không theo kịp với tiết tấu của anh, cố sức ngẩng đầu cả nửa ngày mới biết được ý anh nói là cả người cô đều bị thương nên đau nhức.
 
Thì ra là anh biết.
 
Có lẽ là Vương Thi Giai nói cho Dương Diệu Nghi, Dương Diệu Nghi lại nói cho anh biết, tóm lại là anh trách cô tại sao không báo cho anh biết sớm.

 
Nhưng thật ra tối hôm đó Cố Khấu đã muốn nói cho anh biết nhưng điện thoại lại bị Lâm Văn Phi ném ra xa, mà cô lại không có sức bò đi lấy, buổi sáng hôm sau lại vội vàng xuống lầu đi trang điểm nên lại quên mất, cứ như vậy kéo dài đến buổi tối ngày thứ ba làm tình huống trở nên rất xấu hổ -- Cô cũng không dễ dàng gì mà gọi điện thoại cho Cố Chính Tắc nói không đầu không đuôi: Cố tiên sinh, hôm trước em bị người ta đánh.
 
Đại khái là trong lòng cô có chút mâu thuẫn, mâu thuẫn khi phải nói chuyện này với người khác, cũng mâu thuẫn khi gọi điện thoại cho Cố Chính Tắc, nhưng rõ ràng là sớm hay muộn gì thì Cố Chính Tắc cũng phải biết.
 
Vốn dĩ Cố Khấu hoàn toàn không muốn mở miệng nói chuyện của con ma men kia, bị Cố Chính Tắc cắt ngang như vậy, cô cũng không biết đường dẫn thần kinh nào của cô đột nhiên sáng lên, nói bật ra: “Cố tiên sinh, cảnh sát không tìm thấy gã say rượu kia… Có phải hắn ta đã bị anh…?
 
Cố Chính Tắc đang dựa vào tủ đầu giường, đột nhiên đưa tay kéo cái ghế qua ngồi xuống, “Đúng, em muốn hỏi chuyện này?”
 
Bị một người cao lớn như vậy trấn ở trước giường nên cảm giác bị bức bách cũng không giống bình thường tí nào, mà cảm giác áp bức lại không ngừng toát ra từ trên người Cố Chính Tắc.
 
Cố Khấu rợn cả người, “... Anh làm gì với hắn ta vậy?”
 
Cố Chính Tắc miệng cười nhưng trong lòng không vui chút nào, khóe môi hơi nhếch lên, “Còn chưa quyết định, em muốn sao.”
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui