Cố Khấu mần mò một hồi mới đi trang điểm, Lâm Văn Phi không biết đã trở lại từ khi nào, lúc bước vào phòng trang điểm nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô thì bật cười, “Sao vậy? Bộ hôm nay diễn bài thi tốt nghiệp à?”
Tố chất tâm lý của Cố Khấu năm cấp ba rất kém, mỗi khi tới kỳ thi đều bị mất ngủ, mỗi lần bước vào phòng thi đều đeo hai cái quầng thâm to đùng, làm xong bài thi sẽ vội vàng đọc lại một lượt để kiểm tra rồi nằm đè lên bài thi mà ngủ, giám thị gác thi muốn thu bài mà kéo mãi không ra. Trương Sĩ Phong ngồi ở sau lưng cô, viết dòng chữ “Gấu trúc cần bảo vệ đặc biệt trong kỳ thi cuối kỳ” dán sau lưng cô, cô đem theo tờ giấy đó đi tập văn nghệ bị Lâm Văn Phi cười nguyên một ngày.
Cũng đã lâu lắm rồi nhưng chuyện vẫn rõ ràng như vậy, Lâm Văn Phi là buột miệng nói ra, lời vừa thốt ra thì cả hai người đều sửng sốt.
Cố Khấu chột dạ nói: “Đàn anh, anh tìm em có việc gì sao?”
Lâm Văn Phi nói: “Anh không tìm em, anh chỉ đi chợp mắt một chút.”
Anh ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh bàn trang điểm, tầm mắt đôi khi lướt qua chỗ Cố Khấu. Hai ngày này anh đúng là cảm thấy ý chí của cô rất sắt đá, từ buổi tối hôm đó đến nay cô cũng chưa từng khóc lần nào. Anh thấy có gì đó sai sai nên nói với cô: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, nghẹn trong lòng thì không tốt.”
Cố Khấu ngây ngô cười một cái, nói: “Thật sự là em không khóc được…”
Chờ đến khi chuyên viên trang điểm đi ra ngoài lấy đồ, anh mới xoay ghế lại, nhìn cô nói: “Người lần trước, anh còn chưa kịp đưa anh ta đến đồn cảnh sát, em nhớ chưa.”
Cố Khấu nghe vậy thì “Dạ” một tiếng. Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, người còn chưa kịp bắt nhưng dù sao cô cũng là nghệ sĩ, gặp loại chuyện như vậy không tránh được sẽ có vài chuyện đâm ngang, cho nên việc báo án là do Lâm Văn Phi và Vương Thi Giai xử lý. Video giám sát cũng rất rõ ràng, nhà hàng gần đó cũng có người làm chứng và xác nhận gã say rượu đó thường xuyên gây chuyện ở đây. Trước đây anh từng có tiền án nên đã có lưu lại hồ sơ, chiếu theo quy trình thì Cố Khấu chỉ cần chờ kết quả xử lý là xong.
Lâm Văn Phi nói: “Nhưng không tìm được người đó.”
Địa chỉ là thật, thậm chí ngày hôm trước hàng xóm còn nhìn thấy gã nhưng sau đêm kia thì không nhìn thấy hắn nữa, giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy.
Biểu cảm của Cố Khấu ngày càng trở nên mờ mịt.
Lâm Văn Phi hơi trầm ngâm một chút, như đi guốc trong bụng cô nói ra: "... Có khi nào, ý của anh là, đã có người giải quyết chuyện này cho em?"
Chuyện này như đòn bẩy giúp cho Cố Khấu càng hạ quyết tâm đi tìm kim chủ của cô sau khi kết thúc cảnh quay.
Trong lòng cô vốn có quỷ, hơn nữa lại thấy Cố Chính Tắc nằm viện cho nên mang tâm trạng nặng nề cả một ngày, cuối cùng mua một bó cúc vàng châu Phi rực rỡ, chỉ cần đi ngang qua hành lang bệnh viện đã có thể nhìn thấy.
Bệnh viện tư nhân nên tính riêng tư rất cao, đi qua mỗi tầng lầu đều bị kiểm tra, Cố Khấu thậm chí còn bị bảo vệ chặn lại kiểm tra ở cửa ra vào, làm rất khoa trương, giống như cô sẽ giấu bom đi cảm tử vậy.
Cũng may có trợ lý của Cố Chính Tắc ra đón cô, “Cô Cố, bên này.”
Phòng bệnh yên tĩnh giống như cái phòng thu âm, Cố Chính Tắc dựa vào ghế ở ban công đọc báo, Cố Khấu dò chừng kêu: “Cố tiên sinh?”
Cố Chính Tắc giống như không biết là cô sẽ tới, nhíu nhíu mày, “Sao em lại tới đây?”
Cố Khấu chỉ liên lạc với trợ lý mà trợ lý đại khái là không có nói cho Cố Chính Tắc biết. Cố Chính Tắc vừa hỏi như vậy thì trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ: Cố Chính Tắc chỉ có một, nhưng người nhớ thương tiền của Cố Chính Tắc cũng không ít, nên có khi nào cô lại có hạnh ngộ diện kiến Đỗ Dương hay bất kỳ người phụ nữ nào khác của anh đi?
Từ trước đến nay cô ở trước mặt Cố Chính Tắc chưa bao giờ mà gan có thể lớn hơn thỏ được, vừa nghĩ có khả năng như vậy thì cô liền hối hận, cảm thấy mình không nên tới, xấu hổ cười cười, “Bởi vì em nghe nói anh nằm viện. Có phải em tới không đúng lúc hay không? Vậy em …”
Cũng may là hiện thực không đến nổi máu chó như vậy, Đỗ Dương cũng không rảnh rỗi như cô.
Cố Chính Tắc trừng mắt liếc cô một cái, “Chỉ là gãy xương mà thôi. Có sức không? Qua đây đỡ anh một tay.”
Thời điểm Cố Chính Tắc cần người hỗ trợ cũng không nhiều lắm nên Cố Khấu vội vàng nói: “Được!”
Cô không biết anh bị gãy xương khúc nào, theo quán tính tưởng là gãy chân nên buông hoa trong tay, giống như Lý Liên Anh hầu hạ Từ Hi Thái Hậu, dùng sức ôm lấy eo của anh, tư thế giống như đang nhổ củ cải.
Kết quả Cố Chính Tắc trầm mặc một chút, nói: “Cố Khấu, anh bị gãy xương sườn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...