Cố tiên sinh và cố phu nhân

 
Gan của Cố Mang bị tổn thương trong lần tai nạn xe năm đó, trước đến nay cũng không chữa khỏi hoàn toàn, mấy năm nay không biết ra vào bệnh viện bao nhiêu lần, bây giờ vẫn đang chờ đợi thời cơ để làm phẫu thuật thay gan cho nên việc ăn uống yêu cầu rất kỹ lưỡng. Cố Khấu chỉ dám cho em trai ăn hai muỗng bánh kem đã vội cướp muỗng lại, “Không cho ăn nữa!”
 
Cố Mang chỉ mới học lớp 11, sức ăn rất lớn nhưng đối với cô chị già đề cao lối sống dưỡng sinh này cũng đành cho qua, dựa vào ghế, mút cho sạch chocolate dính trên ngón tay.
 
Trên cổ tay trái của Cố Khấu có một vết sẹo rất nhạt, nếu nhìn sơ qua sẽ không phát hiện ra nhưng Cố Mang vẫn luôn nhìn chăm chú vết sẹo kia ngây người.
 
Thời điểm hai năm trước lúc tai nạn vừa mới xảy ra, Cố Khấu thậm chí từng tự sát một lần.
 
Bởi vì hài cốt của cha mẹ vẫn chưa được an bài thỏa đáng, tiền mua huyệt, tiền hỏa táng, tiền lễ tang, tất cả đều không biết xoay sở như thế nào. Chưa kể phẫu thuật cấp cứu của Cố Mang cứ hết lần này đến lần khác, nhiêu đó cũng đủ làm suy sụp một con người.
 
Chi phí một ngày ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU* đối với cô học sinh mới cấp ba như Cố Khấu khi đó là một số tiền trên trời. Ở thời điểm khó khăn nhất Cố Khấu từng có lần 5 ngày không chợp mắt, vẫn ngồi canh bên ngoài phòng bệnh của em trai.
*Intensive unit care

Cuối cùng cô trốn trở về căn nhà trống không của bọn họ, vừa gào khóc, vừa dùng dao gọt hoa quả cắt cổ tay mình.
 
Lúc đó Cố Mang tỉnh lại, hộ lý gọi điện thoại về nhà, Cố Khấu nhận được điện thoại thì quên đi cái chết. Khi cô chạy như bay đến bệnh viện thì hộ lý hoảng sợ khi nhìn thấy cả người cô đầy máu, cuống quýt nắm cổ tay cô lên xem mới phát hiện ra miệng vết thương đã khô rồi, đến bây giờ cũng chỉ để lại một vết sẹo mờ đến nhìn không ra.
 
Cố Mang có đôi khi cảm thấy vô cùng bực bội, bởi vì tuổi dậy thì nóng nảy, bởi vì cứ phải lăn qua lăn lại giữa trường học và bệnh viện, bởi vì cậu không hiểu được công việc của Cố Khấu vất vả như thế nào, bởi vì cậu không đủ khả năng để quan tâm đến những chuyện dư thừa khác.
 
Chỉ khi nhìn thấy được vết sẹo mờ nhạt trên tay Cố Khấu, bất tri bất giác cậu tự mình bình tĩnh lại.
 
Bởi vì trên trái đất có 7 tỷ người, giữa biển người mênh mông như vậy, chỉ có hai người họ là máu mủ ruột thịt, cùng sống cùng chết.
 
Cố Khấu tự cắt chính là mạch máu trên cơ thể cô, nhưng vết sẹo đồng thời cũng tồn tại trong cơ thể của Cố Mang, giống như hai người có thể san sẻ đau đớn cho nhau, cũng có thể chia vui cùng nhau. Giống như phần bánh kem này, bởi vì Cố Khấu thích nên Cố Mang mới cảm thấy nó ăn ngon.


 
Cố Mang lôi kéo Cố Khấu đi một vòng các nhà hàng trong trung tâm thương mại, cuối cùng vẫn bị Cố Khâu kéo đi siêu thị mua thức ăn.
 
Thức ăn mà cậu có thể ăn không nhiều, mấy năm trở lại đây, mặc dù không thấy cô động dao động chén lần nào nhưng Cố Khấu đã lột xác thành một siêu đầu bếp.
 
Cũng may Cố Mang không kén ăn, cậu có thể vui vẻ chờ đợi cũng với Cố Khấu. Đúng là siêu thị có lúc sẽ bị đứt hàng, Cố Mang vừa la vừa hét đọ sức đọ tài tranh giành đồ ăn với mấy bác gái, đem những gì cướp được chất đầy vào trong xe đẩy mua hàng.
 
Cố Mang chỉ lo mua sắm, Cố Khấu nhìn đầy xe đều là nguyên liệu nấu ăn xa lạ thì da đầu căng ra, ngượng ngùng nói mình sẽ không nấu, nhân lúc Cố Mang không chú ý lén tra thực đơn trên mạng. Cô còn chưa kịp xem công thức vài món thì Cố Chính Tắc đã gọi tới.
 

Mới thoát được dâm uy của kim chủ mấy tiếng, ngay cả bóng ma của Cố Chính Tắc còn chưa kịp tan, Cố Khấu theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng thiếu điều cúi chào trong siêu thị, “..... Cố tiên sinh?!”
 
Cố Chính Tắc đại khái là đang ở trên xe, nghe được bên này tiếng quảng cáo ồn ào trong siêu thị thì ngừng một chút, “Em ở đâu?”
 
Cố Khấu không hiểu ra sao, nhìn một vòng bốn phía xung quanh, “Em ở siêu thị…”
 
Đại gia như Cố Chính Tắc có lẽ cả đời cũng không biết bên trong siêu thị là như thế nào, “.....Em đi siêu thị làm gì?”
 
Cố Mang đẩy xe đi tính tiền, quay đầu lại khoa chân múa tay với cô: “Chị ơi, có thể tính tiền trước được không? Chị có thẻ thành viên không?”
 
Cố Khấu luống cuống tay chân nói: “Không có!… Không phải, em đi siêu thị mua đồ ăn!”
 
Cố Chính Tắc dứt khoát lưu loát nói: “Siêu thị nào?”
 
Đầu óc của Cố Khấu loạn cào cào, không biết anh có ý gì, cũng nghĩ không ra tên siêu thị, nhìn một vòng xung quanh, “Thiên Thiên, là siêu thị Thiên Thiên Sinh Tiên…”

 
Cái tên nghe đậm mùi lúa này của siêu thị này đúng là không cùng đẳng cấp với Cố Chính Tắc, không biết anh có ngại cô là phận nhà quê mà trực tiếp cắt đứt liên lạc với cô hay không.
 
Cố Khấu vừa nói xong thì lông tơ dựng ngược, kết quả Cố Chính Tắc bình thản nói, “Đã biết, tôi đang ở trên đường, mười lăm phút nữa đến đón em.”
 
Cố Chính Tắc vẫn như vậy lời ít mà ý nhiều, nói xong thì cúp điện thoại.
 
Lúc tiếng “tút tút” vang lên, trong lòng Cố Khấu “lộp bộp” mấy tiếng, ngước nhìn Cố Mang đang giành tôm bóc vỏ với người ta, cậu nhìn biểu cảm nặng nề của cô, đưa tay vuốt tóc, “Chị sao vậy? Kỹ thuật diễn dở quá? Cuối cùng bị đoàn phim cắt vai?
————
Cố tổng dọa người tới đây!
Lời của Editor: Biết mọi người phải chờ đọc từng chương rất khó chịu nên mình thấy rất áy náy. Mọi người thông cảm cho mình qua thời gian dùi mài luận văn này của mình, khoảng giữa tháng 7 mình sẽ tranh thủ viết xong luận văn để lấp hố này cho mọi người nha ^3^
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui