Cố Khấu không biết anh muốn chơi theo tư thế nào, nghe lời mà buộc tay mình phải buông ra. Một bàn tay của Cố Chính Tắc từ bên hông cô mà tìm kiếm từ trên xuống dưới, duy chỉ có sự nóng bỏng từ lòng bàn tay truyền qua mà cách lớp áo tắm cũng khiến cô đứng ngồi không yên.
Hai người đã làm việc này từ lâu, nhưng cảm giác đó vẫn khiến cô cảm thấy xa lạ cực kỳ mà cả người cứng ngắt. So với Cố Chính Tắc giống như ung dung thong thả mà thưởng thức món khai vị, từ trên cao nhìn xuống hai con thỏ nhỏ ẩn dưới lớp áo tắm dài, lòng bàn tay hơi ướt thỉnh thoảng cọ xát qua đầu nhũ hoa, làm cho Cố Khấu nằm phía dưới khép hờ đôi mắt, lông mi tinh mịn mà run rẩy.
Cố Khấu cắn môi, cô không dám mở mắt nhưng lại cảm nhận được hơi thở phả ra trên gò má của mình, Cố Chính Tắc đại khái là đang chê cười cô.
Cô mấy năm gần đây cũng xem như quen việc biết nghề, chậm rãi mà tiếp thu, biết chính bản thân mình như vậy là đang đối chọi với địch lớn, càng sẽ làm Cố Chính Tắc nổi lên hứng thú, nhưng thật sự là sửa không được tật xấu hay khẩn trương, đành phải nhỏ giọng mà mở miệng, hy vọng lát nữa anh sẽ dịu dàng hơn chút, "Em…"
Cố Chính Tắc đưa hai ngón tay nhẹ nhàng nhéo chóp mũi cô, giọng nói có chút khàn, "Gọi người."
Cô mở to mắt, nhút nhát sợ sệt mà nhìn người đàn ông đang áp lên người mình, thử mở miệng thăm dò: "Cố tiên sinh…"
Đôi môi ấm áp lập tức phủ lên hai cánh môi của cô. Cố Khấu theo đó mà nhắm mắt lại, cảm giác hàm răng của Cố Chính Tắc không nhẹ không nặng mà day nghiến môi của mình, đầu lưỡi mơn trớn khiêu khích cô mở miệng để công thành đoạt đất. Hô hấp cũng trở nên khó khăn, lại nghe thấy âm thanh của Cố Chính Tắc khàn khàn mà gợi cảm: "Ngày mai còn phải đi quay?"
Sắc mặt cô ửng hồng, mơ mơ màng màng mà phát ra như tiếng mèo kêu, " Uhm… Sáng mai còn muốn đi quay phim. Cố tiên sinh… Em không thở được…"
Cố Chính Tắc lúc này tất nhiên không chút để ý đến yêu cầu của cô, chỉ "Ừ" một tiếng, đại khái là cũng không để vào tai, ngược lại vươn một bàn tay dùng lực bóp cằm của cô khiến cô giao nộp toàn bộ khoang miệng mặc cho anh tra tấn, Cố Khấu "Ô" một tiếng, đầu lưỡi đã bị cuốn đến miệng ai kia mà nhấm nháp.
Cố Chính Tắc ngày thường hút thuốc rất nhiều, rượu cũng uống không ít, cho nên khi lúc kề sát da thịt càng cảm thấy trên người anh hơi thở tràn ngập hương vị của thuốc lá và rượu, mùi vị so với ngày thường còn nồng hơn, quả thật rất bá đạo.
Cố Khấu bị hôn đến cả đầu choáng váng, hơi thở không đều, trong lúc không để ý thì dây lưng áo tắm đã sớm lỏng lẻo, lộ ra hai bầu no đủ trước ngực, nhũ hoa màu hồng phấn đã sớm bị cọ xát đến dựng đứng lên, chói mắt trên nền da thịt trắng như tuyết của thiếu nữ.
Cố Chính Tắc vừa hôn vừa động, cô cũng sớm phát hiện ra, vốn dĩ vì bị hôn mà thiếu oxi nên mặt dứt khoát từ hồng chuyển sang đỏ, tuy lý trí đã sớm biết không có gì phải thẹn thùng nhưng tay lại đi trước một bước che lại, bị Cố Chính Tắc dùng tay giữ lại, cúi người cắn viên châu vừa đỏ vừa cứng kia.
Cố Khấu chỉ cảm thấy trước ngực mẫn cảm bị một cái miệng ướt át mà ấm áp kia ngậm liếm lên, không khỏi khó nhịn mà phát ra một tiếng rên rỉ; “Uhm… Đừng cắn cái đó…”
Cố Chính Tắc liếm láp ngang dọc trước hai bầu ngực, còn lo lắng hỏi: “Cái đó là cái nào?”
Trên mặt anh nở nụ cười, giống như đang cùng cô tán gẫu, nhưng tay còn lại đã duỗi đến phía dưới, một ngón tay dài đã tiến vào giữa hai chân, nhẹ nhàng mà day qua day lại nơi được che đậy dưới quần lót, cười đến vô cùng ác liệt , “Cắn nơi này thì thế nào?”
Vốn đã bị anh chơi đến mềm thành một vũng nước, Cố Khấu đột nhiên nâng cánh tay lên bắt được bàn tay không an phận phía dưới, lắp bắp mà mở miệng: “Cố tiên sinh!”
Anh nhướng nhướng chân mày.
Cố Khấu căng da đầu nói: “Em, em khát!”
Cố Chính Tắc lười biếng nâng nâng cánh tay, Cố Khấu lập tức nhảy xuống giường đi, chân trần chạy ra phòng ngoài, ở quầy rượu tùy tiện chọn một chai rượu tây, liền mở ra đưa lên miệng uống, Cố Chính Tắc cũng chưa kịp nhìn qua đã vội kêu một tiếng “Đừng nhúc nhích”.
Cô thật sự là quá sợ đau, nghĩ đến chuyện làm tình đều là da đầu tê dại, uống một chút rượu mới có thể giảm bớt cảm giác khẩn trương trong lòng.
Cố Chính Tắc bước nhanh đi tới, cầm lấy chai rượu xem xét, cô vậy mà một hơi đã dốc hết nửa chai. Cố Chính Tắc giống như thật sự tức giận, chỉ vào chai rượu Ý mà hỏi: “Cô không muốn sống nữa?”
Cố Khấu cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, mặc nhiên cùng Cố Chính Tắc tranh luận: “Làm sao vậy, anh mua không nổi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...