Cố Tấn Thần nói hai chữ “Phụ trách” vô cùng rõ ràng, chữ “Ừ” sau đó cũng hết sức ổn trọng. Thời gian tí tách trôi, gương mặt thanh tú của Hạ
Nhiễm dưới đống ngôn ngữ của anh gần mất đi huyết sắc.
Hai tay đang ôm gối của Hạ Nhiễm đã cứng đờ, thân thể vì xê dịch về phía sau mà gối ôm trên chân cũng rớt xuống đất: “Ông chủ, chuyện đùa này
không buồn cười chút nào!”
Cố Tần Thần nhếch mi, nghiêng đầu nhìn cô, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Anh có nói là anh đang nói đùa sao?”
Hạ Nhiễm lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên Hạ Nhiễm thấy anh không mặc âu phục, tắm gội xong
lại có tư thái thanh nhã tao lịch, trên người anh có hương thơm nhàn
nhát, mùi vị thanh đạm. Mùi vị này không phải của thiếu niên bất kham,
mà ở trên người ổn trọng như anh lại vô cùng phù hợp. Thanh âm nhỏ khàn
truyền tới bên tai, mang theo mị hoặc không nói ra lời, mỗi con chữ từ
đôi môi mỏng của anh phun ra: “A, em cũng có thể cho rằng chưa có gì xảy ra cả”.
Hạ Nhiễm hất cằm, vô thức phản bác: “Sao lại có thể cho rằng không có gì phát sinh? Rõ ràng anh đã hôn em…”
Không làm sẽ không chết, Hạ Nhiễm rốt cục cũng hiểu rõ chân lý này. Ông
chủ đã mở miệng nói muốn phụ trách, cô chẳng những không cảm kích còn
hoài nghi thành ý của người ta. Bây giờ lại đi truy cứu trách nhiệm.
Nghĩ đến đây, thanh âm hung hồn đầy lý lẽ của Hạ Nhiễm cũng nhỏ dần:
“Này, cái này, em không có ý nói anh phải phụ trách…”
“Ách, thật ra cũng không phải ý là không cần phụ trách…”
“Ai nha, em cũng không rõ mình đang nói gì nữa…”
“Ý em là…” Ba câu hai lời, sự việc rất dễ giải thích, cô lại không nói
rõ được ý của mình, Hạ Nhiễm cúi đầu trầm mặc, mái tóc dài rơi hai bên
gò má, một tay nâng trán hỏi anh: “Anh hiểu ý em sao?”
Lúc cô nói chuyện, Cố Tấn Thần đã đi tới gần, một tay để trên ghế sofa,
anh nghiêng người dựa nửa người vào ghế, hứng thú nghe cô nói một chuỗi
một chuỗi những lời mà bản thân Hạ Nhiễm cũng không biết mình đang nói
gì. Anh đánh giá cô, áo T-shirt trắng rộng thùng tình, quần ngắn màu
xám, cô cuộn tròn người càng thêm vẻ yêu kiều nhỏ nhắn.
Tươi cười trên mặt anh như ẩn như hiện, nhẹ nhàng nói: “Anh nghĩ, anh không hiểu rõ”.
Câu trả lời của Cố Tần Thần giống như Hạ Nhiễm dự liệu, anh nói xong thì đầu cô càng cúi thấp hơn: “Anh đương nhiên không hiểu, em còn không
hiểu mà!”
Bọn họ từ khi còn nhỏ đã bới móc khuyết điểm của nhau. Trong ký ức của
Hạ Nhiễm, mỗi lần cô ham chơi trốn học đều bị Cố Tần Thần đâm chọc. Có
những lúc, cô nghĩ người lớn hơn cô mười tuổi này, thiếu niên ưu tú
khiến cho mọi bậc phụ huynh trong đại viện đều phải khen, tại sao nói
cười với tất cả mọi người nhưng lại lạnh nhạt nhíu mày với cô.
Cho dù bây giờ, khi cô hai mươi tuổi, anh cũng đã ba mươi, từ quá khứ
tới hiện tại, sự tồn tại của anh có ý nghĩa gì với cô. Cô sợ hãi, lại
tôn kính, bị anh áp bức đến buồn bực cũng sẽ hận anh tới nghiến răng
nghiến lợi.
Bây giờ hai người họ tiếp xúc với nhau, sự ăn ý tăng tiến từng ngày, cô
tận lực dùng một ánh mắt khác nhìn anh, coi anh chỉ là cấp trên của
mình.
Có điều, mới rồi anh vừa mới hôn cô…
Cố Tấn Thần nhắm mắt lại, hầu kết trượt động, thanh âm khàn khàn: “Hoặc
là, đổi một góc độ khác, có thể giải thích là, em không muốn anh phụ
trách, nhưng nụ hôn vừa rồi không phải nói không có xảy ra là thật không xảy ra, có đúng không?”
“Phải”, Hạ Nhiễm gật đầu, cô xoắn xuýt cả nửa ngày chính là muốn nói ý
này. Lúc này, cô lại không tức giận như lúc nãy, mà rất kiên nhẫn nghe
tiếp mấy lời anh nói.
Cố Tần Thần nhàn rỗi duỗi một tay khác ra, nghịch nghịch đuôi tóc cô, khóe miệng hơi cong: “Vậy em phụ trách anh đi!”
Hạ Nhiễm giật mình: “Sao? Anh nói… phụ trách anh?”
Động tác nhỏ nơi tay Cố Tấn Thần dừng lại, Hạ Nhiễm cũng ngẩng đầu, anh
cũng thức thời thu tya lại, hỏi: “Em hôn anh rồi lại nói không phụ trách sao? Vẫn là, em cảm thấy anh sẽ không truy cứu?”
“Ai hôn anh! Là anh hôn em mới đúng!” Trên đời này không phải Hạ Nhiễm
chưa từng thấy ai vô lại, nhưng không có tên vô lại nào lại mang dáng vẻ bất phàm như người ngồi trước mặt cô cả.
Trong lúc cô giận dữ mắng mỏ, Cố Tần Thần bình tĩnh bỏ tay ra, bày ra bộ dáng vô hại, ngữ khí lại nhẹ nhàng tực đắc: “Tuy rằng đó là sự thật,
nhưng em cũng không cự tuyệt, không phải sao?”
“Em…”
Cô đúng là ăn phải hoàng liên mà, khổ cũng không nói ra được.
Hạ Nhiễm cảm thấy con người với tác phong nghiêm túc kiềm chế Cố Tần Thần, tất cả chỉ là vẻ ngoài hoa mỹ mà anh khoác lên thôi.
Nhanh mồm nhanh miệng như vậy, cô không thể so được, Hạ Nhiễm hít thở
sâu, mở miệng phản bác: “Đó là do em quên mất, còn lần nữa, em chắc chắn sẽ cự tuyệt”.
Khẩu khí rất lớn, nhưng ngoài dự đoán của Hạ Nhiễm, khóe miệng Cố Tần
Thần khẽ cong, nghiêm túc suy nghĩ một lát, đầu gật nhẹ, khẩn thiết nói: “Được, vậy anh lại làm lần nữa”.
“…” Động tác của anh rất nhanh, trong lúc cô chưa kịp kêu lên anh đã áp môi mình lên môi cô, mổ nhẹ một cái.
Lần này, Hạ Nhiễm phản ứng nhanh thần kỳ, tay nhấc lên chuẩn xác vung tới, nhưng cổ tay nhỏ giữ đường lại bị người nắm lại.
Cô đạp anh: “Anh, cái người này…”
Lưu manh!!!
Anh nắm tay cô, khí lực rất lớn, cũng không cho cô tránh đi, hai mắt
nhìn cô chằm chằm càng lúc càng phát sáng, nói: “Đây là thỏa mãn yêu cầu của em”.
“Lưu manh”. Thanh âm của cô có chút nhỏ, một tay khác giãy dụa muốn đánh anh, cô đã nhắm chuẩn rồi, không ngờ lại bị anh giữ lấy.
Thanh âm Hạ Nhiễm rất nhỏ, Cố Tần Thần cố lắm mới nghe được, nghe xong lại muốn cười.
Lưu manh sao?
Nghĩ lại một nam nhân đã ba mươi tuổi như anh, lại đi cường hôn một cô gái nhỏ, rất sự rất giống hành vi của mấy tên lưu manh.
Có lẽ bởi vì đôi mắt cô trong suốt, mở lớn nhìn anh, khiến anh cảm thấy
có chút đáng thương, buông tay cô ra, nhìn tay cô sượt qua mặt mình.
Không phải rất đau, anh chỉ cảm thấy có chút tê dại.
Anh biết trong nhất thời cô khó mà tiếp nhận, suy nghĩ lũ lượt kéo tới
khiến Cố Tần Thần nhíu mày, bộ dáng đứng đắn, trầm giọng: “Đánh đủ rồi
chúng ta lại nói tiếp”.
Hạ Nhiễm thật sự không nghĩ anh sẽ để cho cô đánh, tuy rằng sức cô không lớn nhưng tay cũng bị đỏ lên, xoa xoa tay mình, cô trừng mắt nhìn anh:
“Nói chuyện gì?”
Hạ Nhiễm không biết tại sao lại không tiếp tục đánh anh, nhưng thanh âm
trầm thấp của anh khiến ảo tưởng muốn đấm cho anh mấy cái của cô cũng
tan thành mây khói.
Thấy cô bình tĩnh lại, Cố Tần Thần mới nói: “Việc đến nước này, em xem
xét cho rõ, là muốn anh phục trách em, hay là em vẫn muốn phụ trách
anh!”
“Không còn phương pháp khác sao?”
Cố Tấn Thần không đáp hỏi lại: “Em nói thử xem?”
Hạ Nhiễm nghe mấy lời nah nói, hơn nữa lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất
nói mấy lời không nghiêm túc chút nào. Cô xem như nhìn rõ rồi, anh nói
cho cô nghĩ, nhưng rõ ràng đang chỉ cho cô thấy, bọn họ hôn rồi, sau đó
liền phải ở chung một chỗ.
Đây là đạo lý gì chứ.
Hạ Nhiễm nói: “ Hai chọn một? Đây căn bản không phải là lựa chọn khác, không phải cùng một kết quả sao!”
“Phải”, Cố Tấn Thần nhẹ nhàng đáp lại, tắt TV còn đang phát ra tiếng.
Lập tức lại nói lớn hơn: “Anh không thấy là cùng một dạng”.
“Có cái gì không giống chứ?”
KHóe môi anh hơi cong lên: “Vế trước là anh nuôi em, vế sau là em nuôi anh”.
“...” Hạ Nhiễm bực bộ oán thầm trong lòng tên này thật tự cho mình là đúng.
“Em đều không chọn”.
“Không được”.
Ngữ khí Cố Tấn Thần lập tức trở nên nghiêm khắc, dùng thái độ nhất quán
không thể nghi ngờ nói với cô: “Anh phải có trách nhiệm với hành vi của
bản thân”.
Đây là kiểu gì nữa…
Nói xong, Cố Tần Thần lấy từ trong túi quần ra ví tiền Louis đen giơ ra trước mặt cô.
Cô khép hờ mắt, thật chẳng nhìn ra anh muốn làm gì: “Anh có ý gì?”
Ngón tay thon dài khẽ động, trong lúc cô đang nhìn anh, không nhanh
không chậm mở ví tiền của mình ra, sau đó khi Hạ Nhiễm còn đang mơ hồ
không biết anh muốn làm gì, liền lấy một tâm thẻ tín dụng từ trong bóp
ra. Cố Tần Thần kẹp thẻ trong tay đưa tới tay cô, trịnh trọng nói: “Cầm
lấy!”
Tấm thẻ nhỏ nắm trong tay, nội tâm Hạ Nhiễm nổi trận cuồng phong mãnh
liệt, tình tiết này thật sự quá cẩu huyết rồi, nghĩ nghĩ, cô lại không
nhịn được nuốt nước miếng: “Cố Tần Thần, anh là đang có ý định muốn bao
dưỡng em sao?”
Cố Tấn Thần có vẻ hứng thú với nghi ngờ của cô, đem bóp tiền trong tay
tùy tiện ném qua một bên, mặt mày giãn nở, mím môi nói: “Nếu em thích
như vậy, cũng không phải không thể”.
Nếu em thích vậy, cũng không phải không thể.
Nếu em thích vậy, cũng không phải không thể.
Nếu… Em thích… Không thể…
Hạ Nhiễm ngẩn người, cô thật sự không phản ứng kịp.
Vẻ mặt cô đờ ra, tay đang giơ lên nắm cái thẻ cũng bỏ xuống đùi.
Cố Tần Thần để lại một câu như vậy, cầm bóp tiền của mình đi vào phòng
ngủ. Hạ Nhiễm cảm thấy mấy thứ vừa diễn ra thật như phim, hoặc phải nói
khó có thể tin được. Ánh đèn trong phòng vẫn ấm áp, tầm mắt cô chuyển
qua tấm thẻ bị hai chân đè lên.
Ngẩn ngơ nửa ngày, cũng không quản đã mấy giờ rồi, Hạ Nhiễm lấy điện
thoại nhắn cho bạn tốt La Thiết: Bạn hiền, nếu có một soái ca ca có rất
rất rất nhiều tiền nói với cậu hắn muốn phụ trách…
Tin nhắn mới gửi đi chưa được bao lâu, bên kia nhắn lại thật nhanh.
La Xuyến: Cố Tần Thần nói muốn phụ trách cậu sao? Từ từ, có phải hai
người đã làm ra chuyện gì không thể cho người khác biết không hả?
Hạ Nhiễm trợn mắt, ngón tay nhỏ bấm phím vô cùng nhanh: sao cậu biết là
Cố Tần Thần? Bọn mình trong sáng… Chỉ là.. hắn cường hôn mình.
Nhân lúc chờ Hạ Nhiễm hồi âm, La Xuyến thuận tiện đổi quần áo, mới sáng
sớm đã nhận được tin tức lớn như vậy, cô vốn còn buồn ngủ cũng bị xô máu gà này đánh bay mất. Yên lặng chờ tin nhắn lại, thầm nghĩ, hai người đi công tác có phải là không ai biết đâu. Tuy rằng cô có nghe Tiêu Sơn nói tới chuyện này, cũng biết Cố Tần Thần có ý đồ riêng, nhưng thấy hai chữ “Cường hôn” mà Hạ Nhiễm nhắn, vẫn không nhịn được loạn tưởng, Cố Tần
Thần là nam tử không vui không buồn, thật sự là đủ rối loạn.
La Xuyến quyết đoán trả lời: từ từ hạ gục hắn.
Hạ Nhiễm xem mấy chữ đơn giản mà nắm trúng trọng điểm của La Xuyến, đầu
óc đình chỉ mấy giây. Cô nghĩ muốn hỏi lại, hành vi như vậy có phải ý
nói anh cũng thích cô không.
Có điều Hạ Nhiễm còn chưa kịp hỏi, La Xuyến đã dùng mấy chữ: “Tớ đi làm” kết thúc việc cầu xin giúp đỡ của cô.
Cất điện thoại di động, cô suy nghĩ mãi mấy lời La Xuyến nói: “Gục… hắn”.
“Em muốn đánh gục ai?”
Thanh âm trầm ổn từ phía sau truyền tới, Hạ Nhiễm không kịp suy nghĩ, quay đầu lại nói với anh: “Anh”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...