Cố Tiên Sinh Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo


Tôi thậm chí cảm nhận được ánh mắt giận dữ với oán hận của anh, gần như muốn xuyên thủng tôi.

Nhưng khi tôi ngẩng lên, tôi nhận ra anh không hề nhìn tôi.

Sao lại thế này, có lẽ nào tôi bị ảo giác không?Anh bước đến trước mặt tôi nhưng không thèm nhìn tôi lấy một cái, thay vào đó, anh nhìn tổng giám đốc Đường đang ngồi bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng làm người ta phải phát run.

Bởi vì có sự xuất hiện của anh, cả hộp đều im lặng, dường như có không ít người bị bất ngờ trước sự xuất hiện của anh.

Tổng giám đốc Đường tươi cười đứng lên, gã nịnh nọt nói: "Chủ tịch Cố, tôi không ngờ ngài lại đích thân tới đây đó.

"Tôi giật mình, trước đó ở trong cái hộp này hiển nhiên tổng giám đốc Đường có địa vị cao nhất.

Nhưng bây giờ gã lại đi chủ động chào hỏi Cố Tử Ngôn, nhưng gã cũng rất sợ hãi anh.


Cố Tử Ngôn này là ai?Thành thật mà nói, tôi chỉ biết rằng tên anh là Cố Tử Ngôn, hơn nữa dựa vào phong cách ăn mặc thường ngày của anh tôi chỉ có thể suy đoán là nhà anh có tiền, những mặt khác thì tôi mù tịt.

Xem ra bây giờ tôi đã nhìn sai rồi.

“Tôi nghe nói công ty của tổng giám đốc Đường có một cuốn sách siêu hot cho nên ông muốn nói chuyện với chúng tôi về việc hợp tác điện ảnh truyền hình.

” Mặt Cố Tử Ngôn không chút thay đổi, mở miệng nói.

Nụ cười trên mặt tổng giám đốc Đường ngay lập tức trở nên xán lạn hơn: "Loại chuyện nhỏ này sao dám làm phiền chủ tịch Cố tự mình đi một chuyến tới đây chứ.

Cậu xem, cậu muốn tới cũng không thấy ai thông báo trước gì cả.

Chủ tịch Cố, cậu mau ngồi đi.

Cậu cần dùng gì, tôi sẽ gọi người mang lên ngay.

"Tôi ngồi ngay bên cạnh gã nên khi nghe những lời đó, tôi cũng rất thức thời tự nhiên đứng lên, đúng lúc đó Cố Tử Ngôn cũng đứng ở phía sau, ngay khi đứng lên, tôi đã đối mặt với anh.

Tôi không biết có phải nguyên nhân do chênh lệch chiều cao hay không mà khí chất của anh lạnh lùng một cách dị thường.

“Đây là… thư ký của tổng giám đốc Đường?” Cố Tử Ngôn nhìn tôi như nhìn người xa lạ, đôi môi mỏng nở nụ cười giễu cợt: "Tổng giám đốc Đường có con mắt tinh tường thật đấy!”Không ai ở đây không hiểu thâm ý những lời này.


Tổng giám đốc Đường xấu hổ nở nụ cười: "Đây là Giám đốc Mộ của đài Thanh Liên.

Cô ấy đến đây để nói chuyện với tôi về việc hợp tác quảng cáo.

"“Ồ, hóa ra là một nữ giám đốc xinh đẹp có tiếng lừng lẫy trong ngành.

” Cố Tử Ngôn nhấn mạnh phát âm của năm chữ ‘nữ giám đốc xinh đẹp’Tôi biết trong nghề có nhiều người đồn thổi tôi chỉ có sắc mà không có tài, những lời đó đều là công lao từ cấp dưới của tôi mà ra.

Ngoài ra, hễ cứ có tiệc xã giao là tổng giám đốc Trình sẽ dẫn tôi đi theo, do đó cũng có nhiều tin đồn cho rằng tất cả các đơn đặt hàng của đài Thanh Liên đều là nhờ tôi ngủ với người ta mà có.

Lời nói của Cố Tử Ngôn chắc chắn cũng bao hàm ý nghĩa này, cơ bản là anh đang tát vào mặt tôi ở trước mặt mọi người.

Tôi cười khẩy trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ưu nhã: "Cảm ơn chủ tịch Cố đã quá khen.

"Đương lúc tôi chuẩn bị xoay người tìm tổng giám đốc Trình nói tôi về trước, kết quả tôi bỗng nghe tổng giám đốc Đường ở bên cạnh nói một câu lợi dụng triệt để: "Tôi còn chưa bao giờ nghe có người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt thần của chủ tịch Cố đâu, cô Mộ à, khó lắm chủ tịch Cố mới để mắt tới cô, cô còn không lại đây uống một ly với chủ tịch Cố?"Có gì đặc biệt, mấy gã đàn ông này hoàn toàn không muốn để yên mà, mấu chốt của việc uống rượu này là muốn gây khó dễ có đúng hay không?Tổng giám đốc Trình nghe vậy, lập tức hai mắt sáng lên, anh lấy cùi chỏ thúc vào người tôi.

"Cô còn thất thần ra đấy làm gì? Mau chạy lại rót rượu cho chủ tịch Cố đi.


"Tôi quay đầu trừng anh, giận điên người nhưng không dám nói gì.

Bao năm qua tôi vì công ty mà làm trâu làm ngựa, từng vì giành hợp đồng cho anh mà uống rượu đến xuất huyết dạ dàyTôi tận tụy nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, anh nói bán liền bán tôi đi.

Quả nhiên là bản chất của doanh nhân, trong mắt chỉ có lợi ích, hoàn toàn không có tình cảm gì cả.

Đại khái tổng giám đốc Trình bị ánh mắt trách móc của tôi mà trong lòng cũng cảm thấy có một chút hổ thẹn, ông ta chủ động vội xách bình rượu tới chỗ tôi.

Nhưng thứ tôi muốn bây giờ không phải là bình rượu này mà là được ra về.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận