Cố Tiên Sinh Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo


Tôi lảo đảo hai bước rồi ngã xuống đất.

Cố Tử Ngôn dường như không nghĩ tới tôi sẽ ngã xuống, cho nên anh đã sửng sốt một chút rồi duỗi tay xuống.

Nhưng không biết là anh đã nghĩ đến cái gì mà bàn tay mới vươn ra một nữa lại rút về, rồi lạnh lùng nhìn tôi.Tôi rũ mắt xuống, khóe môi nở ra một nụ cười lạnh tự giễu.Lúc này Đường Dục cũng từ trong phòng đi ra, thấy tôi ngã trên mặt đất, trên mặt Cố Tử Ngôn thì hằn rõ một bàn tay, anh ta sửng sốt một chút rồi nhíu mày nói: "Có chuyện gì thì cũng đừng gây chuyện ở đây, vào bên trong rồi nói.”Gây chuyện sao?Hóa ra, trong mắt bọn họ, hành động này của tôi là đang gây chuyện.Thân là bà Cố, khi nghe thấy tin chồng của mình vẫn luôn nhớ nhung một người phụ nữ khác, ngay cả tư cách chất vấn tôi cũng không có, hành động của tôi chỉ là đang gây chuyện.Cố Tử Ngôn nhìn tôi một cái rồi quay người tiến vào phòng.Đường Dục nhìn tôi còn ngồi trên mặt đất, chắc là phong thái quý ông của anh ta đột nhiên bùng phát, cho nên anh ta đã đưa tay kéo tôi: "Trước tiên cô hãy đứng dậy đi đã, cô như vậy...!Còn ra thể thống gì?”Chắc là anh ta cũng cho rằng tôi giống với những người phụ nữ ngoài chợ, sẽ ngồi trên mặt đất rồi khóc lóc, lăn lộn um sùm sao?Tôi cười lạnh rồi gạt tay anh ta, giễu cợt nói: “Vậy thì Tổng giám đốc Đường lấy việc công để báo thù riêng, ỷ vào việc mình có quyền mà bắt nạt một cô gái yếu đuối, không nơi nương tựa thì là ra thể thống gì?”"Cô..." Đường Dục tức giận nhìn tôi: "Mộ Vũ Phỉ, cô đừng có không biết tốt xấu, tôi là đang muốn giúp cô đấy.""Tôi không có thèm!""Cô..."Tôi liếc nhìn anh ta một cái: "Hôm nay tôi đến tìm anh là muốn hỏi tại sao anh lại có thành kiến đối với tôi như vậy, anh còn chưa nhìn bản kế hoạch một lần nhưng đã từ chối rồi.


Nhưng bây giờ, tôi thấy cũng không còn cần thiết nữa rồi.

Đường Dục, anh cũng giống như Cố Tử Ngôn vậy, cả hai người đều khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”"Mộ Vũ Phỉ!" Trong phòng, truyền đến một tiếng hét giận dữ trầm thấp của một người đàn ông: "Cô vậy là đủ rồi.”Tôi nhìn vào khuôn mặt tuấn tú bị lửa đốt cháy đến lạnh như băng, rồi nhớ về trái tim đập thình thịch của mình đêm qua, còn có một buổi sáng ngọt ngào và vui mừng, lại cảm thấy vô cùng mỉa mai.Chính Đường Dục đã nói như vậy, người mà anh yêu tên là Mễ Đoá.

Chỉ cần có ai đó cũng được gọi là Mễ Đoá thì anh cũng rất để ý, có lẽ mọi thứ mà anh thích đều là Mễ Đoá.Tối hôm qua, lúc anh ôm tôi, anh cũng không hề nói với tôi.Còn tôi, tôi lại thực sự cảm thấy tự hào về điều đó.Nhưng mà, đây thực sự chỉ là một trò đùa mà thôi.Tôi thua rồi, thua một cách thảm hại.

Tôi thua bởi một người phụ nữ tên là Mễ Đoá, hai lần.Như vậy không phải là đã đủ rồi sao? Con mẹ nó chứ, là quá đủ rồi.Đau lòng đến cực điểm, tôi vậy mà lại bật cười.


Chỉ là trong khoảnh khắc nở nụ cười đó, nước mắt của tôi cũng đột nhiên lăn xuống.Ánh mắt của tôi lướt qua Đường Dục rồi tôi lại quay sang nhìn Cố Tử Ngôn, nói từng câu từng chữ một cách rành mạch: "Cố Tử Ngôn, chúng ta ly hôn đi."Lúc tôi quay người đi, Cố Tử Ngôn giống như đã từ trong phòng lao ra.

Tôi cũng không biết anh muốn làm gì, nhưng tôi cũng không còn quan tâm nữa.

Tôi chỉ chạy một cách tuyệt vọng, muốn rời khỏi nơi tàn nhẫn này, sau đó tìm một nơi yên tĩnh chỉ có một mình rồi rồi cuộn tròn bản thân lại và yên lặng gặm nhấm vết thương này.Sau khi tôi rời khỏi ngôi nhà đó, tôi giống như một cái xác chết, cứ như vậy mà đi lang thang trên đường phố.Không biết là tôi đã giẫm lên cái gì, mà đôi giày cao gót bị gãy.

Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản vứt đôi giày đó đi rồi cố chấp đi chân trần như vậy.Tôi cũng không để ý đến mọi người xung quanh nhìn tôi bằng ánh mắt giống như tôi là một người điên.


Tôi cũng không quan tâm đến lòng bàn chân như đang bị vỡ vụn trên mặt đường.

Tôi chỉ cảm thấy mỗi bước đi đều là đau thương.Tôi đi đâu đây? Tôi có thể đi đâu đây?Tôi không biết, tôi chỉ cần tiếp tục di chuyển về phía trước, về phía trước...Tĩnh An Lý sao? Đây là nơi duy nhất mà tôi cho rằng đó là chỗ trú ẩn an toàn của tôi, nhưng bây giờ nơi đó lại trở nên thật châm chọc.Nhà họ Lâm thì sao? Đó là nơi mà tôi không bao giờ có thể quay về.Càng suy nghĩ, tôi chỉ thấy còn lại căn hộ mà tôi đã mua trước đây.Hóa ra, đi một vòng tròn lớn như vậy, cuối cùng người mà tôi có thể dựa vào lại chỉ còn chính bản thân tôi.Nhạc chuông cuộc gọi vang lên, giống như phá vỡ lời nguyền của phù thủy, đồng thời kéo tôi trở lại với thực tại.Tay chân tôi nhận điện thoại một cái luống cuống, bên kia truyền đến giọng nói có chút sốt ruột của bác sĩ Kim: "Vũ Phỉ, không hay rồi, bà ngoại của cháu vô tình ngã xuống cầu thang và hiện đang được cấp cứu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận