Đứa bé này thực sự là một bài toán khó.
Đó là lý do vì sao tôi không muốn có nó.
Suy cho cùng, đối với việc có con ngoài giá thú, về sau cả tôi lẫn anh đều sẽ phải chịu điều tiếng rất lớn từ xã hội.
Chính tôi cũng là một thân phận bị ruồng bỏ, tôi quá hiểu miệng lưỡi thế gian đáng sợ như thế nào cho nên tôi thực sự không muốn tương lai con mình phải đi qua con đường đẫm máu mà tôi đã từng đi.
Nhưng nếu tôi làm điều đó, có thể đời này tôi sẽ không thể nào có con lại được nữa.
Lần đầu tiên người thân của tôi đến thăm là vào mùa đông năm tôi mười ba tuổi, tuyết rơi rất nhiều, có cảm giác tuyết rơi trên đường lớn có thể vùi luôn cả người, tôi bị người đẩy vào một hồ băng nên cuối cùng bị cảm lạnh rất nặng.
Đến khi trưởng thành vào công ty làm việc, lần đầu tiên đi khám sức khỏe, bác sĩ nói rằng tôi có thể sẽ rất khó mang thai.
Vì vậy, thời điểm bác sĩ nói tôi có thai, tôi đã vô cùng bất ngờ.
Điều này có thể so sánh với xác suất năm triệu đó, nó vậy mà xảy ra quá bất ngờ.
Hơn nữa, không ai có quyền dễ dàng tước đi sinh mạng của người khác cả, cho dù sinh mạng này đang nằm trong bụng tôi, chỉ sợ chính tôi cũng không có tư cách đó.
Sinh hay không sinh, đây lại là một vấn đề.
Nhưng trước khi kịp đưa ra quyết định, tôi đã bị hành xác bởi một loạt các đề án mà cấp trên giao xuống.
Làm một con chó trong làng quảng cáo (*), tôi đều bị bên A vắt kiệt sức mọi lúc mọi nơi.
Điều kỳ lạ là khi bị cơn ốm nghén hành hạ với bên A tra tấn đến chết lên chết xuống, tôi vẫn còn nhớ rõ người phụ nữ khi mang thai phải ăn ít bữa, không được tăng ca thức khuyaCó lẽ, trong tiềm thức của mình, tôi đã quyết định sinh đứa nhỏ này ra.
Về phần Cố Tử Ngôn, anh chỉ đóng góp được một con tinh trùng bé xíu mà thôi, chưa kể còn là tôi đã bỏ tiền ra mua nó.
Dù tôi có sinh con ra thì đứa bé cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Sau ngày hôm đó, tôi đã chặn tất cả tài khoản Wechat trên điện thoại với anh, về sau có thể cũng không còn gặp lạiTôi bận rộn hơn một tháng, cuối cùng cũng giải quyết xong hết các đề án làm tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Giờ phút này, tôi đã quyết định sẽ sinh con, cố gắng hết sức để nuôi dạy nó khôn lớn.
Có thể tôi không thể ngăn được miệng lưỡi của thiên hạ, nhưng tôi sẽ làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ, cố gắng hết sức chặn lại những lời đồn đãi đó, tránh cho nó bị tổn thương.
Giống như lúc trước, người đó đã làm vì tôi.
Vừa giải quyết xong xuôi hết các đề án nên cũng có chút thời gian rảnh, tôi ngồi trong phòng làm việc chuẩn bị lên Baidu coi ít kinh nghiệm nuôi dạy con cái thì tổng giám đốc Trình đột nhiên mở cửa bước vào.
"Vũ Phỉ, tối nay có tiệc xã giao nên cô đi với tôi nhé.
"Đi tiệc xã giao thì nhất định phải uống, tôi theo bản năng sờ sờ phần bụng dưới của mình: "Tổng giám đốc Trình, mấy ngày nay tôi không được khỏe lắm nên không uống rượu được, nếu không anh! ""Ai nói đi xã giao thì phải uống rượu? Chỉ cần cô ló mặt ra là được rồi, còn chuyện uống rượu thì tôi sẽ thay cô chắn.
" Tổng giám đốc Trình vỗ ngực nói.
Tôi vẫn còn muốn từ chối, dù sao cũng có một vài người tên đàn ông uống rượu với không hút thuốc mà.
Kết quả, tổng giám đốc Trình lại ném thêm cho câu một câu: "Tối nay có khách hàng lớn, nếu câu được thì cuối năm tôi sẽ thưởng cho cô sáu con số.
"Phải thừa nhận là số tiền thưởng sáu con số này thực sự đã bắn trúng tim đen của tôi.
Tuy rằng tôi từng kiêu ngạo lấy hơn một tỷ đồng đập vào mặt một tên cặn bã, nhưng dù sao đó vẫn là tiền tiết kiệm hơn nửa năm của tôi nên nói không đau thì là nói dối rồi.
Dù sao từng đồng từng cắc tôi kiếm được đều là mồ hôi công sức của tôi, không thể so sánh với tụi nhà giàu mới nổi được.
Hơn nữa, bây giờ chi phí nuôi dưỡng một đứa trẻ cũng làm tôi sợ chết khiếp, nếu tôi đã quyết định có con thì đương nhiên tôi muốn cung cấp cho nó càng nhiều càng tốt để có một cuộc sống tốt hơn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...