Bốn năm không gặp.
Chỉ là hơn một nghìn ngày, mà như đã qua mấy đời người.
Dịch Trường Tình thực ra chỉ kém Bùi Chẩn một tuổi, không tính là trẻ trung lắm.
Nhưng những năm tháng tàn khốc dường như đã dễ dàng bỏ cho qua cậu ta, khiến Bui Chẩn cảm thấy thực sự không công bằng - tinh thần mạnh mẽ một thời đã bị đánh gục trong tình trạng kiệt quệ và trơ trọi theo năm tháng.
Những người đã từng có duyên gặp gỡ, bây giờ đi ngang qua cũng khó lòng nhận ra anh.
Nhưng Dịch Trường Tình vẫn còn rất trẻ.
Người ta nói rằng nếu bạn sống một cuộc sống vô tư, thì không dễ gì già đi.
Đúng vậy...!Sau khi rời xa anh, sự nghiệp của cậu ta suôn sẻ và có một cô bạn gái xinh xắn, không cần phải gượng ép, cũng không cần phải chịu gánh nặng khi ở bên một người đàn ông mà cậu ta không bao giờ có thể thích được.
Tương lai tươi sáng như vậy làm sao tâm tình có thể không tốt.
...!
"Chẩn Chẩn, nếu không ăn được thì đừng miễn cưỡng."
Quay trở lại thực tại, ánh nến bập bùng, đôi mắt ám muội của sói nhỏ bên cạnh đang nhìn anh đầy lo lắng.
Bùi Chẩn đặt nĩa xuống.
Dịch Trường Tình đã rời đi cùng Eliza, mắt không thấy tâm không phiền.
Vẫn là khung cảnh đẹp về đêm, vẫn là bàn riêng yên tĩnh, đều là những món ăn ngon và kinh điển nhất của nhà hàng này.
Rượu sâm panh rất ngon.
Miếng bít tết mềm và ngon ngọt cùng những con sò điệp được chiên vàng ruộm, vô cùng hấp dẫn.
Bụng anh sớm đã trống rỗng, thậm chí còn hơi đau, rõ ràng là cần ăn, nhưng tại sao...!dù sao thì anh cũng không có cảm giác thèm ăn.
"Kết quả là bây giờ… không tham gia không được rồi."
Nụ cười gượng gạo.
Thoát khỏi sự khiêu khích của Lý Tư Đặc, ai ngờ cuối cùng lại không tránh được Dịch Trường Tình.
Bây giờ thì có chút hối hận, cuộc chạm mặt lúc đó tại sao anh lại làm liều chỉ vì một chút mặt mũi như thế.
Còn không bằng nói thẳng ra, Hàn Phục cũng chỉ là một người học việc mới bắt đầu, không có gì đáng xấu hổ nếu cậu ấy chưa thể tham gia vào cuộc thi cấp độ đó.
Rồi sẽ không bởi vì như thế này, chẳng khác nào cúi đầu nhận thua trước Dịch Trường Tình cả.
"Chẩn Chẩn, không sao đâu, anh đừng lo lắng về chuyện đó."
Hàn Phục chuyển cái ghế ở phía đối diện đến, kéo anh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
Trán của Bùi Chẩn dựa trên vai cậu, vải bộ vest mới tinh ám một chút hương cam quýt ngọt ngào.
Đó là mùi hương dành cho thiếu nữ mà công xưởng của anh chuẩn bị cho lên kệ bán.
Là một người đàn ông trưởng thành, Hàn Phục vẫn kiên trì dụng mùi hương của mình theo nhiều cách khác nhau để làm anh vui lên, không hề để ý đến việc ngày nào trên người cũng tỏa ra một mùi hương ngọt ngào
Trên thực tế, trong thời điểm còn đang kinh doanh Pei, Bùi Chẩn rất ít khi làm một mùi hương nữ tính ngọt ngào như vậy.
Phẩm vị của anh là quyến rũ, cao cấp, trưởng thành và nồng đậm.
Vào thời điểm đó, hầu hết khách hàng của anh là phụ nữ chuyên nghiệp trưởng thành và nam doanh nhân trên 30 tuổi.
Tuy nhiên, đối tượng khách hàng mà OEM nhỏ phải hướng đến là các nữ sinh cấp ba, đại học, nếu không hoạt bát, trong sáng, ngọt ngào và dễ thương thì hầu hết họ sẽ không chấp nhận.
Vì vậy, những sản phẩm gần đây đều trở nên ngớ ngẩn và ngọt ngào.
Hương thơm ngọt ngào yêu kiều toả ra trong không khí theo nhiệt độ cơ thể, nơi tiếp xúc da thịt chậm rãi ấm áp, không ngừng chảy vào trong lòng khô khốc.
Bùi Chẩn cảm thấy mình giống như một chiếc máy tính bảng sắp hết pin, chỉ muốn cắm cục sạc nhỏ của mình một cách thoải mái.
Tiểu Sạc cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình, sạc cho anh thoải mái: "Thật ra, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều.
Tham gia thì tham gia, em liều mạng tranh thủ thời gian chuẩn bị là được."
"..."
"Không phải trước đây từng có một vĩ nhân nói rằng: 'Phàm là trình độ không bằng người khác, bất kể lúc nào chỗ nào cũng không nên miễn cưỡng làm' sao? Thực ra trong câu này còn có một vế nữa."
"Nhân duyên chưa chín muồi thì phải chủ động tạo ra cơ hội'.
Vì vậy Chẩn Chẩn, chúng ta cùng nhau nỗ lực để 'tạo ra cơ hội', được không?"
Bùi Chẩn lúc này nói không nên lời.
Nhạc nhẹ tiếp tục an tĩnh chảy, khuôn mặt mang theo nét ngây ngô của thanh niên trông vô cùng dịu dàng dưới ánh nến rung động, sau lưng là bầu trời đêm óng ánh, nhưng không hề sáng chói như vì sao trong mắt này.
Thật là tốt.
Hốc mắt có chút nóng.
Anh chịu không nổi mà quay đầu lại, từ từ ôm eo Hàn Phục.
...!
...!
Thật sự không ăn được nhiều, Hàn Phục lại gọi thêm cháo cho Bùi Chẩn, đồng thời thực hành nguyên tắc 'tránh lãng phí', ăn sạch đồ ăn của hai người với tốc độ ánh sáng.
Không ngờ, thả sói nhỏ đi ăn, sức ăn như thể hang không đáy vậy.
Bùi Chẩn thầm nghi ngờ liệu khẩu phần ăn bình thường ở nhà của sói nhỏ có phải quá ít hay không.
Sau khi cháo được đưa ra, người phục vụ còn đưa thêm một chiếc bánh gato nhung đỏ siêu tinh xảo khác có gắn nến.
Bùi Chẩn: "Chúng tôi không gọi món này."
Hàn Phục: "Chẩn Chẩn, không phải là sắp đến sinh nhật anh sao? Chỉ cần đến ăn tại đây trong tháng sinh nhật, nhà hàng này sẽ tặng thêm bánh gato."
Bùi Chẩn choáng váng.
Hàn Phục thực sự biết những điều ở đây hơn anh.
"Chẩn Chẩn, đợi đã, lập một điều ước trước khi thổi nến đi! Nhanh lên nhanh lên, suy nghĩ về điều ước đó một cách nghiêm túc.
Dù chưa đến ngày sinh nhật thực sự, nhưng cứ qua trước trong hôm nay cái đã, đến đúng ngày sinh nhật chúng ta lại qua một lần nữa!"
"..." Bùi Chẩn nhìn chằm chằm vào chiếc bánh gato nhỏ màu nhung đỏ với viền kem có nhiều hương vị.
Anh vốn đã nghĩ rằng ngày hôm nay sẽ trôi qua trong tình trạng tan nát cõi lòng.
Đây không phải là ý nghĩ do chủ nghĩa bi quan của anh tạo ra đâu.
Hầu hết những người bạn cùng lớp và bạn bè cùng lớn lên với anh đều không quá già, nhiều người còn không kịp tổ chức sinh nhật lần thứ 30 của mình.
Cuộc sống của người lớn luôn bận rộn và vụn vặt.
Họ lập gia đình, bận rộn với con cái và kế sinh nhai.
Lễ lộc quà bánh gì đó đều bị nửa kia lãng quên.
Không cãi nhau đã là may mắn rồi chứ đừng nói đến tình yêu và lãng mạn.
Những người chưa có gia đình thì cũng đang ở trong một hoàn cảnh ảm đạm khác.
Nấu một tô mì gói, chụp ảnh và đăng lên vòng bạn bè, coi đó như là tự chúc mừng cho bản thân.
Tất nhiên, cũng có những người gọi bạn bè đến và tổ chức tiệc ăn mừng, nhưng dù sao đến cuối cùng cũng không khỏi uống say quá mà khóc thành chó.
Ở cái tuổi chết tiệt này, ai cũng đã từng bị cuộc sống vô tình rèn luyện qua, ít nhiều cũng có những tổn thương, gánh nặng cuộc đời, cũng đã từ bỏ ước mơ từ lâu.
Ngược lại, Bùi Chẩn cảm thấy mình thực sự may mắn.
Ít nhất thì anh chưa từ bỏ ước mơ của mình, cũng như không có ý định từ bỏ.
Chắc trong đời này, anh sẽ chiến đấu đến cùng với sở thích của mình.
Bên cạnh anh còn có một chú chó sói nhỏ ấm áp, nhẹ nhàng đi cùng anh, đang dùng những ngón tay thon dài giúp anh cắt nhỏ chiếc bánh gato.
...!Từ khi có cậu ấy, anh không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Đột nhiên anh muốn hỏi Hàn Phục, phí bao nuôi hàng năm chưa đến 300.000 nhân dân tệ, có thể ký hợp đồng 30 triệu cho phần đời còn lại của cậu ấy không?
Ở bên anh và đừng bao giờ rời xa, được không?
Đương nhiên, điều này cũng chỉ có thể là ý nghĩ mà thôi.
Đột nhiên, tâm trạng của anh trở nên u ám.
Kim chủ đặt ra câu hỏi này thì có khác gì tư hỏi tự hiểu lấy đâu.
Lắc đầu, không quan trọng, anh không sợ.
Dù sao anh cũng có tiền, sói con dù có chạy đi cũng có thể nuôi một người mới.
Mỗi năm đều sẽ có một lứa người trẻ đẹp mắt lớn lên, một năm lại thêm một lứa.
...!
Trên đường về nhà, chiếc taxi chạy chầm chậm trong màn đêm, Bùi Chẩn buồn ngủ ủ rũ nép mình trong vòng tay của sói nhỏ.
"Cậu đã đến nhà hàng đó bao giờ chưa?"
Hàn Phục “Ừ" một tiếng, "Em từng đến với bố."
Bùi Chẩn sửng sốt.
Hàn Phục: "Bố thân yêu! Chao ôi, cho dù là người đó, em cũng không muốn nhắc tới ông ta."
Câu chuyện bổ não, bắt đầu âm thầm thay đổi.
Có thể đưa cậu ấy đến nhà hàng kiểu này cho thấy rằng cha của Hàn Phục có lẽ không phải loại người lười biếng, ham ăn ngon và cờ bạc.
Chẳng lẽ sau khi vào thành phố làm việc, kiếm tiền phát đạt rồi lại bỏ rơi vợ?
Nhiều năm sau, Hàn Phục lớn lên ngàn dặm tìm nơi nương tựa, người kia mang con trai tới loại nhà hàng cao cấp như này để khoe khoang, nhưng về sau khả năng nguyên nhân là vì mẹ kế độc ác tranh gia sản, cuối cùng Hàn Phục vẫn là rời khỏi nhà?
Vì vậy, khi mới gặp, cậu mới có thể làm việc chăm chỉ trong công xưởng.
Mặc một bộ quần áo lao động dày cộp, cũ kỹ, xám xịt, nhìn vô cùng ngốc nghếch?
Và vì công việc khó khăn không có đủ tiền để chi tiêu, mới khiêm chức đi làm trai bao?
"..." Lại nghĩ rằng một thanh niên đi làm trai bao suýt chút nữa đã thành công đóng giả Hàn tổng của Lan Nhụy.
Nếu không có nhị tiểu thư của Belle, Dịch Trường Tình có khi đã bị lừa đến mức phải tin!
Thế giới này cũng thật cmn tuyệt vời.
...!
Nếu như đã nói đến chủ đề này rồi...!Hàn Phục thì thào, ôm người vào lòng.
“Chẩn Chẩn, vậy thì nếu, nói là nếu nha ~ Nếu em thực sự là thiếu gia của một công ty lớn như Lan Nhụy, thật ra là...!siêu giàu thì sao?"
Trong bóng tối, chiếc xe di chuyển chậm rãi, anh cảm thấy mình giống như một con chim với đôi chân dài miên man trên bãi biển trong một bức tranh nào đó, đang ngập ngừng trên bờ vực của cái chết.
Không ngạc nhiên khi Bùi Chẩn không thích kiểu thăm dò này cho lắm, giọng nói của anh lập tức lạnh đi.
"Nếu như cậu giàu có, vậy là không cần tôi nuôi? Ở với tôi cũng không có ý nghĩa gì.
Cậu có thể xuống xe rời đi ngay bây giờ."
Hàn Phục vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục hỏi bằng một giọng rất nhẹ nhàng và dịu dàng.
"Anh nghĩ xem, nếu em thực sự giàu có, anh sẽ không cần trả tiền lương cho em nữa.
Em vẫn có thể mua cho anh nhiều quà mỗi ngày.
Nếu em là thiếu gia của Lan Nhụy, em sẽ có thể giúp anh.
Chỉ anh nói một câu thôi, em sẽ xây dựng dây chuyền sản xuất nước hoa tốt nhất cả nước và thiết lập thương hiệu cao cấp nhất giúp anh.
Không cần tham gia bất kỳ cuộc thi quốc tế nào, không cần Library, Dịch Trường Tình hay Collection Halls, chỉ cần trực tiếp rót vốn và oanh tạc tuyên truyền trong nước, em không tin...!"
“Đủ rồi.”
Bùi Chẩn ngắt lời cậu: "Cậu nghĩ tôi sẽ nhận bố thí của người khác à?"
Hàn Phục: "Làm sao có thể gọi là bố thí? Em khẳng định là vì thích anh mới làm đó! Tiêu tiền cho người mình thích thì không thể gọi là bố thí được!"
Tiêu tiền cho người mình thích… quả thật không thể gọi là bố thí.
Heh, Bùi Chẩn cười lạnh một tiếng, mức độ kỳ quái có thể so sánh với một bộ phim kinh dị.
Hàn Phục: "Chẩn Chẩn! Vừa nãy anh cười như nhân vật phản diện vậy..."
"..."
Bầu không khí đã không trở nên thoải mái hơn.
Cửa sổ trời trên nóc xe hiện ra bầu trời đầy sao, gió mát thổi xuống, Bùi Chẩn nhìn chằm chằm vào bóng tối nhỏ chập chờn như vậy, ánh mắt trống rỗng và cứng đờ.
"Trên đời này," anh chậm rãi nói, "Chỉ có chuyện tôi nuôi người khác, không có chuyện người khác nuôi tôi.
Chỉ có thể là người khác dựa vào tôi, tiêu tiền của tôi, nghe lời tôi."
Lời cũng nói đến mức này rồi.
Theo khả năng quan sát lời nói và biểu cảm thường ngày của Hàn Tiểu Hoa, nên biết rằng đã đến lúc phải im lặng rồi.
Tuy nhiên, sói nhỏ của ngày hôm nay không biết là bị gì, chỉ ôm chặt anh hơn: "Chẩn Chẩn, có phải là anh vẫn luôn quá miễn cưỡng bản thân rồi? Đôi khi con cảm thấy mệt mỏi, dựa vào người mình thích thì không tốt sao?"
Chỗ vảy bị chôn sâu từ nãy đến giờ vẫn không ngừng bị đụng đến.
"Thích? Dựa vào? Haha..." Bùi Chẩn thấp giọng cười, đầy ác ý.
"Hàn Phục, cậu cũng đã 23 tuổi rồi.
Cậu có thấy bản thân thật là ngây thơ khi nói những điều như vậy không? Trên đời này không có "thích" hay "tình cảm"! Cậu không cảm thấy rằng kiểu giống như tôi và cậu bây giờ, mối quan hệ "lấy những gì mình cần" ổn định hơn nhiều?! "
"..."
"Phải không? Cậu lấy đi số tiền mà cậu thiếu, còn tôi có thể ổn định cuộc sống để tập trung vào sự nghiệp và kiếm tiền.
Đối với tôi, một mối quan hệ như thế này mới là thực sự lâu dài! Đáng tin cậy hơn nhiều so với những thứ ảo tưởng để lừa người kia nhiều! "
Im lặng như chết.
Một lúc sau, Hàn Phục mới tỉnh táo lại, trong lòng lo lắng không thôi: "Chẩn Chẩn, anh sao có thể nghĩ như vậy? Đương nhiên là có ‘thích’ thật sự mà..."
Bùi Chẩn nhắm mắt làm ngơ.
"Là thật, anh phải tin em."
Bùi Chẩn tiếp tục không nói gì.
Bên ngoài xe vẫn còn đèn neon, trong xe hơi trầm mặc một cách tàn nhẫn.
Sau một hồi im lặng, sói nhỏ đột nhiên vùi đầu vào vai anh, dùng tóc mềm cọ vào cổ anh.
"Chẩn Chẩn, em nghèo lắm, thật sự nghèo, thật sự rất nghèo.
Đừng giận, đừng không nuôi em, không thì em sống không nổi đâu."
...!
Bùi Chẩn không nói thêm câu nào cho đến khi về đến nhà.
"Em giúp anh gội đầu, Chẩn Chẩn..."
"Rầm", cửa phòng tắm đóng lại trước mắt cậu.
Hàn Phục suy sụp, quay lại đập mạnh xuống nệm buồn bực, hối hận vì sao lại tùy tiện đi tìm đường chết như vậy, thông báo điện thoại đột nhiên kêu lên.
"Bạn đã nhận được một hồng bao từ Chẩn Chẩn thân yêu và yêu quý nhất."
"..."
Không bao giờ có chuyện cúi đầu nhận sai.
Đặc điểm một người nào đó.
Nhưng khi nhận ra rằng thái độ của mình là quá đáng, cũng sẽ phản ánh lại, thường là… hình thức đơn giản và thô lỗ nhất.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...