Cảm ơn bạn songthanhsang đã ủng hộ truyện nha. Của ít lòng nhiều, bánh ít cho đi bánh quy để lại. Mình tặng chương này cho mọi người!
Các ánh mắt hướng tới, đây lại chính là vị cao thủ câu cá đối diện, có một thân mỡ mập mạp rất dễ nhận biết, lúc này đang quỳ lạy trước mặt hắn, cơ hồ đầu muốn rạp xuống đất.
"Đại ca, ngươi làm gì khách khí như vậy?" Lâm Bắc Phàm vội vàng nâng.
"Không! Nếu như sư phụ không thu ta làm đồ đệ, ta sẽ quỳ hoài không dậy!" ~~~ Bàn tử kia tỏ ra vô cùng thành kính, lần nữa cúi đầu, sau đó ngóc cái đầu to lớn lên, cặp mắt như hạt đậu cư nhiên tách ra khát vọng mãnh liệt, Lâm Bắc Phàm cảm thấy một trận lạnh người.
Lâm Bắc Phàm cảm nhận được sự thành kính cùng thật tình của hắn, từ trong đáy lòng cảm thấy thỏa mãn, rốt cuộc biết vì sao người trên đời đều ưa thích làm lão sư, nguyên lai thật sảng khoái a.
Lâm Bắc Phàm thoải mãn đáp ứng: "Ngươi cứ đứng lên trước đi, thật không cần khách khí như vậy! Không phải chỉ cần dạy ngươi cách câu cá này thôi sao? Được, không có vấn đề, hiện tại ta liền có thể dạy ngươi điều đó!"
Giờ khắc này, hắn phảng phất bị môt thứ [ Công Phu ] làm cho linh hồn xao động cùng ao ước, hắn cảm nhận được người trước mắt xem như một đại tông sư vĩ đại tung hoành, núi cao sừng sững quanh co uốn khúc, liền khí tức đều có xuất hiện một tia vi diệu, phảng phất vũ hóa thành tiên.
Nhìn thấy tràng diện này, mập d!t trong lòng càng thêm kiên định, quả là thế, cơ duyên của ta đây rồi!
Lâm Bắc Phàm trong lòng rất đắc ý, nhưng lạnh mặt một bộ bình tĩnh: "Nói, ngươi muốn học cái gì? Là cách thức câu cá không cần mồi của ta, hay là động tác động tác vung vẩy cần câu phiêu dật ấy của ta? Đây đều là những tác phẩm ta tâm đắc, ta đều có thể giao cho ngươi!"
Tài câu cá của ta muốn phát dương quang đại a!
Lâm Bắc Phàm rất tâm hỉ.
Ngoài dự liệu, bàn tử lại lắc lắc đầu như trống bỏng: "Sư phụ, những cái này con đều không muốn học, mà là muốn cùng người học tu tiên chi pháp!"
Lâm Bắc Phàm: "..." ( đá vỡ mộng ảo tưởng ngươi này kkk)
Phốc! Lâm Bắc Phàm cảm giác đầu gối mình trúng một tiễn.
Tu tiên chi pháp?
Ta cmn lấy đâu ra tu tiên chi pháp?
Không phải ngươi lấy ta ra làm trò đùa ấy chứ?
Lâm Bắc Phàm sắc mặt nghiêm lại:
"Hài tử, ngươi có uống lộn thuốc không đấy hay là mới từ bệnh viện tâm thần chạy ra, đến hiện thực cùng huyễn tưởng cũng không phân biệt rõ? Ta đào đâu ra tu tiên chi pháp? Trên thế giới này tại sao có thể có tu tiên chi pháp? Tu tiên chi pháp chỉ là thứ xa xỉ trong tiểu thuyết, nơi này là hiện thực xã hội, ta không muốn cùng ngươi chơi đùa kiểu này đâu!".
"Tiên sư, con không có nói đùa, con chính là muốn cùng người học tu tiên, xin ngài nhận lấy con đi!"
Bàn tử vẻ mặt say mê:
"Từ sự hiểu biết cơ bản của con, con liền đối những Tiên Nhân đạp kiếm phi hành ở trên trời có sự hâm mộ vô cùng lớn, ảo tưởng có một ngày có thể trở thành người giống như bọn họ, ngự kiếm ngàn dặm, trừ diệt tà ma trong thiên địa. Vì thế, con đã lật xem rất nhiều thư tịch liên quan tới tiên nhân, điều tra rất nhiều tài liệu tương quan, còn khảo sát rất nhiều tung tích danh thắng của tiên giới, đến cuối cùng vẫn chưa phát hiện được điều gì.
Liền ở thời điểm con sắp tuyệt vọngthì đã gặp sư phụ ngài. Nhất định là nỗi lòng thành tâm của con đã cảm động trời xanh, cho nên trời xanh phái người tới để điểm hóa con! Sư phụ, con đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta cùng đi tu tiên a!"
(Mập d!t chắc cũng là fan của YY)
"Hài tử, ta thực sự không biết tu tiên gì hết, ngươi ảo tưởng quá tay rồi." Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ giang tay ra.
Bàn tử rất kích động: "Vậy chuyện ngươi làm vừa rồi đến cùng là cái gì? Ngươi xem những con cá kia, rõ ràng không có mồi lại một con tiếp một con hướng lưỡi câu nuốt xuống, điều này nói rõ ngươi nhất định đã len lén vận dụng pháp lực, chúng ta người trần mắt thịt không nhìn ra được. Bằng không thì, làm sao lại phát sinh sự tình ly kỳ đến như vậy?"
Lúc này, Tần lão gia tử bên cạnh cũng hoài nghi nhìn xem hắn, bởi vì lão già này biết rõ Lâm Bắc Phàm có thể là người có năng lực kỳ lạ.
"Mấy thứ kia thật chẳng phải những pháp lực gì đó mà ngươi nói..." Lâm Bắc Phàm vô lực giải thích, trên thực tế hắn cũng không biết làm sao giải thích, chỉ có thể nói hắn lúc đó vận khí thực sự quá nghịch thiên, hoặc có lẽ đám cá này thực sự quá ngu.
Hắn chỉ là thuận tiện trang bức một cái mà thôi, nơi nào nghĩ đến sẽ có nhiều di chứng như vậy?
"Chẳng lẽ, ngươi vừa rồi không phải dùng pháp lực, mà là nội lực?" Bàn tử có chút hơi thất vọng, sau đó tiếp tục mong đợi nói: "Học không được tu tiên chi pháp, luyện một chút võ công để trở thành một vị đại hiệp cũng rất tốt. Sư phụ, ngươi xem ta căn cốt có thích hợp luyện công không? Yên tâm, nếu tư chất không đủ ta sẽ chăm chỉ để bù lại, ta nhất định sẽ không để cho sư phụ thất vọng!"
"Võ công ta cũng không biết, ta mới 18 tuổi, chính đang là sinh viên năm nhất, ngươi xem ta giống như bộ dáng người biết võ công sao?"
"Ngươi không giống như là biết võ công..."Bàn tử lắc đầu.
Lâm Bắc Phàm vui mừng: "Ngươi cuối cùng giác ngộ!"
"... Ngươi càng giống người tu tiên."
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Tốt, muốn nghĩ như thế nào thì tùy ngươi, ta không muốn nói thêm gì nữa, ta có việc đi về trước." Lâm Bắc Phàm im lặng khoát khoát tay, kêu gọi Tần lão gia tử ly khai.
"Sư phụ..." Bàn tử hô to, một đôi mập phì tay duỗi hướng Lâm Bắc Phàm đùi, nghĩ đến một cái ôm chân sát.
Kém chút bị chiếm tiện nghi, Lâm Bắc Phàm dọa đến toàn thân run rẩy: "A Bưu a Uy, ngăn hắn lại cho ta!"
Hai bảo tiêu cao lớn lập tức xông lên chắn trước mặt Lâm ca.
"Sư phụ ta là sẽ không bỏ cuộc! Ta nhất định sẽ bái ngươi làm thầy! Ta tin tưởng chân thành sắt đá không dời, sớm muộn có một ngày ngươi nhất định sẽ bị ta đả động! Sư phụ a..."
Bàn tử lớn tiếng la lên, Lâm Bắc Phàm chạy nhanh hơn.
"Bệnh tâm thần a!"
Cuối cùng chỉ còn bàn tử đứng một mình, hắn muốn tiếp tục đuổi theo, lại phát hiện xe đã chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Biển người mênh mông, ta đi chỗ nào tìm kiếm sư phụ đây?" Bàn tử vẻ mặt cầu xin.
Đúng lúc này, bên cạnh ti vi chính đang phát một tin tức giải trí, nhìn thấy trên tin tức thân ảnh quen thuộc kia, mập d!t con mắt nhỏ sáng rực lên, hơn nữa là phát quang tỏa sáng.
Trở lại biệt thự, Lâm Bắc Phàm mở máy vi tính ra, chuẩn bị viết phương án, suy nghĩ nên trình cái nào tiết mục tống nghệ trước đây.
Từ một cái thê giới khác xuyên việt mà đến, trong óc của hắn có cả tài phú văn hóa của thế giới kia, bên trong những tài phú này chắc chắn không thể thiếu những tiết mục tống nghệ ưu tú.
Nếu là đem những tiết mục tống nghệ này toàn bộ làm ra hết, Lâm Bắc Phàm đoán chừng giá trị ít nhất 1000 ức.
Bất quá, rất nhiều tiết mục tống nghệ cần số tiền đầu tư không hề nhỏ, rất nhiều thứ chưa thích hợp với tình hình bây giờ của đài truyền hình Tinh Quang. Hơn nữa thời đại bất đồng, sẽ có ít tiết mục không thích hợp hiện tại đưa ra.
Cho nên, có thể cung cấp lựa chọn cho Lâm Bắc Phàm kỳ thực cũng không tính nhiều.
"Được rồi, trước tiên đem những cái thích hợp tuyển ra hết, đến lúc đó lại chọn tiếp." Thế là, bên trong gian phòng vang lên tiếng đánh máy cạch cạch.
Mèo Ragdoll ở bên ngoài chơi thoải mái 1 ngày, về đến nhà đã rất mệt mỏi, không có quấy rầy Lâm Bắc Phàm, trực tiếp ghé vào trên bàn chân Lâm Bắc Phàm ngủ thiếp đi, khéo léo tựa như một vị tiểu công chúa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...