Thiếu niên lúc này tức giận đến chỉ thiếu dùng ánh mắt khoét trên
người Anh Ninh ra hai cái lổ,người sau lại hoàn toàn không biết, chỉ
ngồi bàng quang bất động thanh sắc đánh giá đánh giá mấy người mới vào
phòng.
Tiến đến đầu tiên là một người gần bốn mươi, nam nhân béo này mặc
trường bào tơ lụa màu đỏ thẳm. Tiếp theo là thiếu phụ trang điểm trang
điểm xinh đẹp, đi đến nơi nào đều để lại mùi thơm son phấn nơi ấy,hai
người quản gia theo phía sau vẻ mặt nghiêm túc, Vương ma ma chấp sự
“Vọng Trần Hiên”, cùng với Hách quản sự trán lấm tấm mồ hôi,theo phía
sau chính là vẻ mặt khẩn trương bất an của Hà Hương và Bình An.
Nam nhân mập mạp mặt to như cái khay,vẻ mặt dữ tợn,dáng người có
chừng gấp ba lần Hách quản sự,là người đầu tiên vọt đến hắn, trong miệng hô to gọi nhỏ “Tiểu Hầu gia” cũng là hắn.
Buồn cười cũng là ánh mắt đầu tiên không phải nhìn về phía thiếu niên trên giường,mà là nheo lại mắt nhìn chằm chằm Anh Ninh, nhưng đảo mắt
nhìn lên cái bớt trên má phải,trong bụng liền âm thầm tức giận với Hách
quản sự.
Thật sự không nghĩ đến, Hách quản sự là người có nề nếp, cẩn thận,
làm sao lại có bản lãnh tìm một xấu nha đầu làm người ta lần đầu nhìn
thấy sáng mắt lên, nhìn lần thứ hailàm người ta chán ghét?
Thiếu phụ xinh đẹp cũng không che giấu được vẻ mặt cao hứng, một đôi
mị nhãn có chút khinh miệt, lại có điểm hài lòng quét mắt nhìn thiếu nữ
đứng trước rèm.
Xinh đẹp thì người người đều thích lời này không sai ,nhưng xinh đẹp
mà có khuyết điểm gì đó thì còn không bằng người bình thường!
Huống chi sắc đẹp đó làm sao so với bà?
Càng nhìn càng cảm thấy mình ưu việc, nữ nhân lắc lắc vòng eo như rắn đi đến giường,vẻ mặt thân thiết vươn ngón tay đầy ngọc, sờ lên trán
thiếu niên,“Hừm, tiểu Hầu gia đây là làm sao vậy, bị bệnh sao? Không
nóng? Hay là trong lòng không thoải mái? Mau nói với Diễm di nương……”
Con mắt vị thiếu niên nhìn cũng không nhìn nàng,chỉ quay đầu đi né tránh tay nàng,chán ghét nói một tiếng:“Cút ngay!”
Diễm di nương kia thoáng cái mất mặt, sắc mặt không khỏi cứng đờ,
giây tiếp theo lại ngượng ngùng cười nói:“Xem ra đứa nhỏ này không chỉ
có lớn lên giống Hầu gia, ngay cả tính tình cũng khác lắm đâu!”
Trong lòng mọi người một trận buồn cười, lão Hầu gia ngày thường cao
lớn thô kệch,tiểu Hầu gia là người tướng mạo tuấn tú, rõ ràng là giống
với mẫu thân mình. Nói sau, lão Hầu gia là người thẳng tính, nội tâm
tiểu Hầu gia so với ngài cũng nhiều hơn, Diễm di nương này cũng không
phải đang trợn mắt nói dối sao?
“Diễm di nương mời ngồi, sớm như vậy sớm liền đi qua,chắc còn chưa có dùng đồ ăn sáng? Hà Hương, ngươi tại sao thất thần? Sao không nhanh
châm hai chén trà cho Diễm di nương và Cữu lão gia.”
Hà Hương ứng thanh,chạy nhanh đi rót trà.
Anh Ninh thấy Vương ma ma khác với vẻ ngạo mạn khắc nghiệt nàng thấy
hôm qua,đối với Diễm di nương này vô cùng ân cần,vừa dọn ghế ngồi,vừa tự mình phụng trà,không khỏi thầm nghĩ Diễm di nương này chắc là thiếp của Vân Vạn Lý, tôn tử Vân Vạn Lý ghét nàng cũng là bình thường.
Lúc này, lão quản gia tiến lên,dè dặt cẩn trọng hỏi:“Tiểu Hầu gia, có phải nha đầu mới tới kia đã đắc tội với ngài?”
Thiếu niên không nói lời nào,chỉ liếc mắt nhìn đối phương một cái,con ngươi lạnh như băng lại rất nhanh rơi xuống trên mặt Anh Ninh.
Ánh mắt kia có hận,có buồn,có giận, còn có vài phần tư vị nói không
nên lời, Hách quản sự lá gan vốn không lớn giờ run rẩy sợ hãi,cũng chạy nhanh đứng ở bên người lão quản gia,nhìn thiếu niên nhỏ giọng hỏi:“Chủ
tử nếu không thích nha đầu kia, tiểu nhân sẽ đưa cô ta đi, chờ tìm được
người thích hợp sẽ đưa lại đây.”
Thiếu niên vẫn không hé răng, Hách quản sự tiến thoái lưỡng nan,
không biết tiểu chủ tử này trong lòng rốt cuộc đang tính cái gì.
“A,nếu tiểu Hầu gia không thích,vừa vặn nơi ta đang thiếu người,không bằng cho nha đầu kia vào làm trong nhà ta đi!” Cữu lão gia hợp thời mở
lời,“Tuy rằng có chút xấu,bất quá mặt bên kia coi như có thể nhìn,cùng
lắm bảo nàng mỗi ngày mang mạng che mặt…..”
Diễm di nương miệng một ngụm trà thơm chưa ngậm vào,“Phụt” phun tới,
tiếp theo cười đến cười run rẩy hết cả người, Vương ma ma cũng cười
theo, chỉ có Hách quản sự thầm nghĩ cảm thấy không ổn.
Tất cả người trong phủ ai chẳng biết Cữu lão gia là người háo sắc ! Ỷ vào cháu ngoại trai bà con xa của lão phu nhân,hết ăn lại nằm, chơi bời lêu lổng,đã có tuổi nhưng không chịu thành gia lập nghiệp,mỗi ngày đều
chui vào thanh lâu, các nha đầu trong phủ cũng không sợ hắn, lá gan lớn
một chút dám che mặt nói lời châm biếm, hắn nghe thấy cũng không ngại
chỉ liếc mắt đưa tình.
Nhưng Anh cô nương này không phải nô tài trong phủ, không có chỗ dựa, dáng người lại giản dị dịu ngoan,tiểu Hầu gia tâm tính đứa nhỏ này hơi
quá, nhiều lắm chỉ đùa dai một chút là được,nếu thực cho qua nhà Cữu lão gia, sợ sẽ dữ nhiều lành ít, vạn nhất nếu xảy ra chuyện gì sẽ làm hỏng
cả đời cô nương này nha!
“Làm sao có thể?”
May mắn, trong tai Hách quản gia truyền đến thanh âm lạnh lùng thiếu niên, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Sắc mặt không được tốt tiểu Hầu gia cuối cùng mở miệng,mọi người thấy hắn nhướng môi cười cười, mới chậm rãi nói:“Nha đầu kia ta thật
thích,đễ cho nàng ta ở tại chỗ này đi!”
Ngữ khí của hắn và nụ cười kia làm lưng Anh Ninh thoáng cái rùng mình,như bị rắn quấn vào mình.
Bất quá trong nửa tháng sau, Anh Ninh bắt đầu tự thể nghiệm hiểu được loại cảm giác này là từ đâu mà đến.
Mấy ngày hôm trước hoàn hảo tiểu Hầu gia theo lẽ thường tiến cung đi
học, sau đó nghe nói Nhiếp gia công tử được hắn coi là huynh trưởng từ
biên quan hồi kinh, hắn vô cùng phấn khởi thoáng cái đã không thấy tăm
hơi, sau vài ngày không phải ở tại Nhiếp phủ thì chính là ở trong cung
vui chơi tham gia các loại yến hội.
Còn dư lại nàng và Hà Hương, Tú Cúc, ba người mỗi ngày dọn dẹp phòng
ở, thì ngồi ngay tại hành lang thêu thùa may vá, tâm sự chuyện trong phủ rất là thoải mái tự tại.
“Diễm di nương kia là Giản quốc công đưa cho lão Hầu gia, vào phủ mới một năm liền làm mưa làm gió,đánh chửi nha đầu tuyệt không nương
tay,tâm tính rất ác!”
“Còn Cữu lão gia kia cũng là người nhẹ dạ lại ham mê tửu sắc, nếu
không phải lão Hầu gia nể mặt lão phu nhân,đã sớm đem hắn đuổi ra khỏi
nhà.”
“A,thật ra tính nết thiếu gia chỉ có chút cổ quái,Anh cô nương,cô sau này chỉ cần làm theo lời ngài ấy thì tốt rồi……”
“Lão Hầu gia bình thường cũng rất ít quản, trước kia Nhiếp thiếu gia
còn ở tại trong phủ, tiểu Hầu gia còn có thể nghe lời hắn nói, về sau
ngay cả Nhiếp thiếu gia cũng đi biên quan, không có người quản, khó
tránh tính tình khó chịu một chút……”
“Lại nói tiếp,thiếu gia cũng rất đáng thương, vừa sinh ra đã không có cha mẹ, hai năm trước trong lúc vô tình nghe thấy,mẹ ruột hắn vì sinh
khó mà qua đời, ngẫm lại chịu nhiều đả kích! Từ đó về sau cũng không
chịu sinh nhật.”
Anh Ninh một mặt nghe, một mặt trong tay không ngừng giúp đỡ Hà
Hương, Tú Cúc cuốn chỉ, lại tùy ý hỏi chút chuyện bên trong phủ, ba
người nói nói cười cười, thời gian cũng qua thật nhanh.
Một ngày nọ, đến lúc hoàng hôn, lại nghe bên ngoài “Vọng Trần Hiên” truyền đến giọng Bình An.
“Thiếu gia đã về rồi!”
Hà Hương và Tú Cúc nhanh buông đồ trong tay, đi đến nghênh đón tiểu chủ tử.
Vân Mặc bước vào đình viện,thân thể thon dài mặc cẩm bào màu
trắng,tóc được quấn trâm ngọc,rõ ràng nhỏ hơn Anh Ninh hai tuổi nhưng
đầu cao hơn nàng rất nhiều.
Khóe mắt hẹp dài của hắn lạnh lùng quét về phía thân ảnh vàng nhạt
tinh tế đứng ở cây cột cuối hành lang, bất động thanh sắc dưới đáy lòng
hừ nhẹ một tiếng,không thèm nhìn nữa đi vào phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...