(1)
Ở ngôi làng nhỏ mà ngay người hát rong cũng không nhớ nổi tên, có một cậu bé tên là Raphael và thú cưng của cậu ta.
“Một tên đần ngoài nhõng nhẽo ra thì chẳng được tích sự gì.”
Mỗi khi Raphael nói như thế, đối tượng bị chê sẽ vò vò mái tóc ngắn màu đay của mình, nở một nụ cười ngu: “Đừng nói vậy chứ, Raphael!” Nhóc nói: “Tớ — Andrew — sẽ trở thành kỵ sĩ đó!”
“Chờ tớ thành kỵ sĩ, tớ sẽ bảo vệ cậu.” Cậu nhóc thò lò mũi ngồi trên chạc cây, nghiêm túc tuyên bố.
Raphael ngồi dưới tàng cây thầm khinh bỉ, đứng dậy bỏ về nhà.
“Này này! Raphael, chờ tớ với!” Cậu nhóc vừa gọi với theo, vừa nhảy xuống đất —
“Oái!”
Raphael đã đi được một đoạn lại phải vòng trở về: cậu nhóc có mục tiêu trở thành kỵ sĩ đang nằm bò dưới mặt đất, nước mắt nước mũi tèm lem ngẩng đầu nhìn cậu.
“Raphael, tớ bị trặc chân rồi …”
“Đần độn!”
“Raphael …”
Raphael ngồi xuống: “Leo lên, tôi cõng cậu về.”
“He he …” Andrew không hề ngại ngùng leo lên: “Tớ biết là Raphael sẽ không bỏ rơi tớ đâu mà!”
“Đần độn!”
“Raphael …”
“Lại sao nữa?”
“Cậu chắc là cậu đang cõng tớ chứ? Đầu gối tớ sắp chạm đất rồi …”
“…” Raphael thả tay ra, đứng dậy: “Tự mà bò về nhà đi.”
“…”
(2)
Andrew là thằng ngốc. Trong làng này chỉ có mỗi Raphael mới có quyền nói thế.
Nếu người khác mà dám nói ra câu này trước mặt Andrew, như vậy, dù có là người lớn hay trẻ con, thì đều sẽ bị Andrew cậy mạnh bẩm sinh giã cho một trận — “Ông hỏi phụ nữ ư? Kỵ sĩ không được đánh phụ nữ.”
Đương nhiên, bị đứa trẻ con như Andrew đánh không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là Raphael hay đi cạnh Andrew, tuy chỉ là đứa trẻ con thôi nhưng lại khiến mọi người phải sởn tóc gáy.
Raphael là đứa trẻ bị bỏ rơi, sống một mình ở rừng cây cạnh làng, luôn đọc những cuốn sách không ai hiểu nổi.
Có người tận mắt nhìn thấy có lần tay cậu bốc lên ngọn lửa, cũng có người từng thấy đến đêm nhà cậu lại phát ra ánh sáng đủ màu.
Rất nhiều người — từ người lớn đến trẻ nhỏ — đều sợ Raphael, chỉ có mình Andrew dám kết bạn với cậu.
Mọi người đồn rằng, người dính vào Raphael sẽ rất thảm.
Chỉ có Andrew sẽ vỗ ngực nói: “Chờ tớ trở thành kỵ sĩ, tớ sẽ bảo vệ cậu!”
“Đần độn.” Raphael thầm mắng, nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.
(3)
Điều Raphael thích làm nhất là rủ Andrew vào sâu trong rừng chơi.
Ví như, hẹn cắm trại buổi trưa bên hồ Sao ở giữa rừng, nếu vậy đêm trước khi hẹn Andrew sẽ mang lương khô và nước đi dạo quanh rừng.
“Kỵ sĩ phải luôn đi do thám, đây là mỹ đức.” Andrew phụng phịu, lời lẽ đầy chính đáng.
Nhưng thực ra Raphael biết, tên kia bị mù đường bẩm sinh nhưng lại không muốn để cậu biết mà thôi.
(4)
Raphael rất thích bơi.
Nhưng Andrew lại chẳng bao giờ xuống hồ bơi lội cùng cậu.
“Kỵ sĩ phải luôn sẵn sàng.” Andrew ngồi trên bờ chỉ vào áo giáp tự làm bằng vỏ cây trên người: “Trừ lúc ngủ, nếu không tớ tuyệt đối sẽ không cởi áo giáp của mình ra đâu!”
Raphael tin là, đó là cái cớ hay ho nhất của vịt mắc cạn Andrew.
(5)
Nhưng quyết tâm muốn trở thành kỵ sĩ của Andrew là thật.
Lúc mới bảy tuổi, Andrew rời khỏi làng, muốn đến nhà một vị kỵ sĩ để xin làm thị đồng.
Raphael trốn trong nhà của mình không chịu gặp nhóc.
Andrew đứng ngoài cửa, gọi cậu: “Raphael! Tớ sẽ trở thành kỵ sĩ rồi quay về!”
Raphael chặn cửa, không nói gì.
“Tớ sẽ về tìm cậu!” Andrew nói: “Nếu cậu gặp nguy hiểm, hãy gọi tên tớ! Tớ sẽ đến ngay!”
Raphael cắn môi.
Đôi mắt đã bảo cậu, hôm đó trời mưa rất to.
Bởi vì nó đã ngưng tụ thành giọt mưa trong mắt Raphael.
(6)
Hôm thứ ba Andrew bỏ đi, lần đầu tiên Raphael đuối nước.
Cậu cố gắng giãy dụa, khàn cổ gọi cái tên ấy.
Cuối cùng, Raphael với cái chân bị rút gân tự bơi lên bờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...