Đã hơn 2 tuần kể từ lần gặp đầu tiên của Miu và Jihoo. Chỉ vỏn vẹn một thời gian ngắn thôi mà ngày nào hắn cũng phải chạy qua chạy lại thăm hỏi bố vợ, rồi đi chơi với Mia,… chắc xấp xỉ nghìn lần. Cuộc hôn nhân này là để tăng tình hữu nghị giữa hai tập đoàn, một chín một mười cùng bá chủ thiên hạ. Một cuộc hôn nhân được sắp đặt như một chiếc cầu nối không hơn không kém giữa hai thế lực hùng mạnh thì có cần thiết phải vờ vịt thăm hỏi này nọ không cơ chứ? Thật hết sức dư thừa.
Hắn là người có tố chất lãnh đạo, không chịu sự chỉ dẫn của ai, thế mà dạo này cứ bị ông già sai bảo hết việc này đến việc khác, khỏi nói cũng đủ biết hắn điên tiết đến mức nào…
Với bản tính ngoài lạnh trong nóng thường ngày, có lẽ hắn đã đập phá hay đi đánh nhau giải stress rồi. Nhưng may thay, chỉ là có lẽ, nếu mỗi ngày hắn đều gặp Miu.
Ngồi bên Miu và hít hà mùi hoa hướng dương nhẹ nhàng toát ra từ người cô làm hắn thấy dễ chịu. Hắn thích nhìn cô cười vui vẻ và bắt nạt hoặc cãi nhau với cô đã thành thú vui tiêu khiển của hắn thay cho đập phá, đánh nhau hay uống rượu.
Cô như làn nước mát trong lành và tinh khiết, gột sạch mọi buồn bực của hắn. Cũng bởi cô chính là nước, có lẽ hắn sẽ chết khô trong cuộc chiến vương quyền khô khốc nếu không có cô.
***********************************
Giờ ra chơi hắn lôi tụt cô xuống canteen mà chẳng thèm nói lời nào.
“Anh lôi tôi đi đâu thế hả?” – Bị hắn nắm cổ tay lôi đi xềnh xệch, Miu chỉ nhẹ nhàng hỏi mặc dù trong lòng thì đang rất muốn bùng cháy. May mà cô là loại người nghĩ gì hay để trong lòng, chứ không nãy giờ cô đã chửi thẳng vào mặt hắn một bài diễn văn hùng hồn về quyền phụ nữ.
“Xuống canteen. Hôm nay tôi bao.” – hắn đáp, vẫn chả thèm ngoái đầu lại, chất giọng lạnh tanh.
Tới canteen hắn mới chịu buông tay cô ra. Cổ tay bị hắn thô bạo nắm kéo đi đã đỏ tấy lên rồi đây này.
“Người gì đâu mà chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Thật là đáng ghét mà! Bổn cô nương đây sẽ trả thù =*=”
Nghĩ sao là làm vậy. Giờ tới lượt cô nắm tay hắn kéo hắn đi khắp cái canteen, mỗi thứ đều mua một ít, mua cho bằng hết cái canteen thì thôi :p *canteen shock tập 1*
“Nè nhóc cô làm gì mà ăn khủng khiếp vậy? Định tu luyện thành lợn tinh luôn hả?” – hắn hơi nhướn mắt nhìn cô.
“Sao? Anh thấy chưa đủ à? Vậy để tôi kêu thêm nhea Jihoo đại thiếu gia?” – Miu nhìn hắn, nở nụ cười tươi thiệt tươi :)
“Thôi thôi đủ rồi. Cô kêu xong chưa, đem lên sân thượng ăn.”
“Nè đàn ông con trai gì mà lại để con gái như tôi xách lên vậy hả?” – cô lườm hắn toé khói.
“Được rồi… Yes your majesty” – hắn đau khổ nhìn đống đồ ăn chất cao hơn núi kia, rồi liếc sang cô cười khổ.
“Yes madam là được rồi” – cô vui vẻ nói, rồi tót lên sân thượng trước, bỏ lại hắn đứng một mình bơ vơ giữa canteen đông đúc. (Cái này là “đem con bỏ chợ nè”…)
Quay lại nhìn bóng dáng cao lớn của hắn đang khệ nệ tay xách nách mang bao nhiêu là thứ chạy theo, cô khẽ cười thầm. Chọc tức bổn cô nương đây hậu quả khôn lường lắm babe à :”> *canteen shock tập 2*
“Cô được lắm Miu… ăn không hết là chết với tôi” – hắn vừa xách bao nhiêu thứ bước theo vừa lẩm bẩm một mình. Thật là tội nghiệp mà…
Bỗng từ cửa ra vào xuất hiện một cô gái rất xinh đẹp. Khuôn mặt tươi sáng, đôi mắt phượng sắc sảo, mái tóc đen dài xoã xuống ngang lưng, thân hình mảnh dẻ, dáng đi yểu điệu và có phần hơi thướt tha thái quá. Thấy Jihoo, đôi mắt cô ả sáng quắc lên như đèn pha ô tô, cô “lướt” đến bên hắn, nhẹ nhàng chạm vào hắn, dè dặt cất lời:
“Jihoo à hôm nay anh mua gì mà nhiều đồ ăn thế hả? Định đi ở ẩn à tên ngốc này. Jihoo, nghe nói anh sắp kết hôn cũng cô tiểu thư nào đó? – cô nàng nũng nịu bám vào cánh tay của Jihoo, nhìn anh đầy tâm sự.
“Tôi không kết hôn với ai hết” – hắn khẽ gắt lên. Cuộc hôn nhân chết tiệt làm ông già hành hạ hắn suốt hơn 2 tuần qua, hắn không hề muốn nhắc đến.
“Ừm được rồi, em tin Jihoo của em mà” – cô ta nghe xong liền vui vẻ ôm lấy hắn làm hắn suýt ngã nhào.
“Chết tiệt! Ai là của cô chứ? Juan Miho, chúng ta chia tay đi. Tôi hết hứng với cô rồi” – hắn cố ý nói to một chút đủ cho cả canteen nghe thấy. Bầu không khí náo nhiệt hồi nãy chợt biến mất. *canteen shock tập 3*
“Jihoo… anh… đang… Nói cái… gì vậy? Em không hiểu…” – gương mặt xinh đẹp kia đông cứng lại trông thật tội nghiệp.
“Tôi nói là chia tay đi. Tôi. Hết. Hứng. Với. Cô. Rồi” – Jihoo bực dọc gằn mạnh từng chữ. Hắn bỗng hạ một vài bịt thức ăn xuống bàn, với tay lấy một cộc tiền trong túi ra, đặt nó lên bàn và quay lưng bỏ đi. Theo lời hắn nói thì đó là “phí chia tay”.
Miho nhìn theo bóng dáng Jihoo cho đến khi khuất dạng, mặt trắng bệch, đôi mắt mở to.
“Cuối cùng cũng chia tay rồi à”
“Cô ta trụ được cũng lâu ấy nhỉ, tận 2 tháng”
“Cô ta làm sao mà bằng tiểu thư Miu được, bị đá là phải”
“Rồi Miu cũng bị đá thôi”
“Ngốc thế, đá “thần nữ” rồi thì theo ai hả?”
“Ai biết được… thiếu gia Jihoo là vậy mà…”
Miho vẫn cứ đứng đó. Trông con bé bây giờ chắc đang đấu tranh tư tưởng nhiều lắm. Hoang mang, bối rối, đau đớn, thất vọng, nhục nhã, giận dữ và hận. Cô ả nắm chặt lòng bàn tay, răng nghiến ken két, đôi mắt toé lửa.
“Tất cả là tại mày… Hirugashi Miu… Tao thề sẽ bẻ gãy đôi cánh thần nữ của mày… lột sạch da mặt mày… cho dù có xuống địa ngục… tao chắc chắn sẽ kéo mày xuống cùng…”
*cùng lúc đó, ở trên sân thượng*
Mất bao nhiêu công sức hắn mới vác được cả núi đồ ăn mà lết lên sân thượng. Cơ mà… Etou, sao không có ai ở đây vậy?
“Tôi đem đồ ăn lên rồi này. Con heo sắp thành tinh cô ra ăn đi chứ?” – mồ hôi nhễ nhại trên trán, miệng thì thở hồng hộc không ra hơi mà hắn vẫn cố gắng lớn giọng gọi con heo bây giờ chẳng biết đang trốn ở góc nào.
“Happy birthday to you…
Happy birthday to you…
Happy birthday to Jihoo…
Happy birthday to you…”
Bỗng từ đằng sau Miu nhảy xổ ra tuôn luôn một bài hát từ a đến z làm hắn đứng đực mặt ra không kịp phản ứng.
Cô chìa một chiếc bánh kem Chocolate nhỏ phủ vani và một chiếc hộp quà màu trắng ra trước mặt hắn.
“Chúc mừng sinh nhật :”> cái này là do tôi tự nấu đó, giỏi không? :”> còn đây là quà sinh nhật anh nè :)”
Hắn ngơ ngác nhận lấy hai món quà nhỏ từ tay cô, lòng vẫn còn chút ngạc nhiên xen lẫn bối rối.
“Sao cô biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
“Muốn nghĩ sao thì tuỳ anh” – Miu nhìn hắn và nở một nụ cười.
Hắn cười nhẹ rồi nhẹ nhàng buông mình xuống dựa vào vách tường, đặt chiếc bánh và cả đống đồ ăn xuống đất. Miu cũng chạy lại ngồi xuống cạnh hắn.
“Khăn quàng à? Cô có bị ấm đầu không vậy? Trời đang nóng mà?”
“Nhưng mà sắp lạnh rồi còn gì.” – cô chu mỏ lên cố cãi.
“Sao lại là màu trắng?” – hắn tò mò hỏi.
“Bởi vì màu trắng là màu của thiên thần.”
“Vậy ý cô là tôi là thiên thần hả?” – hắn nhìn cô đầy hi vọng.
“Không! Vì tôi là người tặng anh nên tôi mới là thiên thần. Để khi nào nhìn đến nó anh sẽ nghĩ đến tôi.” – cô cười cười nói, âm điệu bị nhoè đi đôi chút bởi cô đang ngấu nghiến ăn…
Hắn nhìn cô, phì cười. Đúng là một đứa con nít lớn xác…
Tưởng chừng như không thể nhưng cuối cùng Miu vẫn nốc hết cả núi thức ăn trong ánh mắt thán phục của Jihoo.
“OMG cô là heo biến thành người hay sao mà kinh thế?”
“Muốn nghĩ sao cũng được”
Ăn xong, cô nhẹ nhàng lấy tay lau miệng rồi tự nhiên dựa vào vai hắn.
Hắn nhìn cô, chả nói gì, cũng chả biết nói gì.
“Nếu cô không nhắc, tôi có lẽ đã quên mất ngày sinh nhật của mình rồi.”
…
“Cảm ơn”
…
Sao im lặng thế nhỉ? Hắn khẽ nghiêng đầu nhìn cô… trời ạ lăn đùng ra ngủ ngay tại đây luôn cơ đấy… Hắn ngao ngán lắc đầu. Thôi kệ.
Cứ thế, cô gục đầu trên vai hắn mà ngủ, còn hắn thì ngồi im như tượng không dám nhúc nhích động đậy, sợ làm cô tỉnh dậy. Hai con người ngốc nghếch ấy cứ ngồi như thế với nhau hết cả buổi chiều. Sân thượng lồng lộng gió…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...