Chương 72
Đi trong động quật được một giờ, cảnh sắc chung quanh rốt cuộc phát sinh biến hóa.
Tôi và Đao Phong đi theo sau Đao Diên, nhìn gã im lặng không lên tiếng đi phía trước, cũng không biết gã đối với việc tôi gia nhập ôm loại suy nghĩ nào, song chuyện duy nhất có thể khẳng định là, gã tuyệt đối sẽ không giết tôi.
Giống như chú đã ám chỉ trước đó vậy, Đao Diên cần năng lực Phong Quỷ sư của tôi, cũng chính là bàn tay trái kia, trước khi xác định có thể mở ra cơ quan mà Sở Vấn Thiên đã nói, tôi đại khái sẽ không gặp nguy hiểm, đương nhiên không loại trừ Đao Diên thích giết chóc thành cuồng một khi không chú ý sẽ ra tay, dựa vào trình độ yếu ớt của tôi bây giờ nhất định sẽ bị gã chém chết.
Trong Dưỡng Sinh điện Đao Diên sở dĩ thua Tiểu Hải, là vì tôi khởi động Tham Lang để quỷ khí nàng tăng vọt trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa mấy con ác quỷ từ địa ngục kia nhảy ra trợ chiến, mới may mắn thắng Đao Diên.
Mà tinh lực của tôi hiện nay còn chưa đủ để lần thứ hai triệu hoán Tham Lang, chống lại Đao Diên lần nữa sẽ khó tránh có một kẻ tử thương.
Nhìn ra lo lắng của tôi, Đao Phong cầm tay tôi lắc đầu, tôi biết, ý cậu ấy bảo tôi đừng nên suy nghĩ nhiều, cậu ấy sẽ bảo vệ tôi.
Tôi ngượng ngùng gãi đầu, nói với cậu ấy kỳ thực tôi một chút cũng không sợ Đao Diên.
Đoạn đường chúng tôi đi bây giờ bị một lớp hắc băng dày bao phủ, chân đạp lên rất dễ trượt, giày thể thao trên chân tôi đến đây cũng giống giày trượt tuyết vậy, lúc mua chủ cửa hàng còn nói tuyệt đối chống trơn, bây giờ xem ra lời nói gian thương không thể tin, ai tin người đó ngu như bò.
Vì vậy lấy tư cách một trong những kẻ ngu như bò, tôi chỉ có thể dưới sự trợ giúp của Đao Phong chân chính trải nghiệm cảm giác đi trên băng mỏng, ngay cả Đao Diên to con hơn tôi kia còn đi vững vàng hơn tôi.
Để không té ngã, tôi một đường đi cẩn thận, vừa đi vừa kỳ quái hỏi Đao Phong: “Lẽ nào Đao gia các cậu còn huấn luyện sở trường đi trên băng như vậy sao? Vì sao cậu và Đao Diên đều đi nhẹ nhàng thế.”
Đao Phong buồn cười nhìn tôi, chỉ dưới chân mình: “Vấn đề là giày, chúng tôi sẽ không mua loại giày như anh mang, không bám đất, đứng không vững rất dễ bị giết.”
Tôi gật đầu, mắt liền ngắm ngía chân Đao Phong.
Trước đây chưa cẩn thận quan sát, bây giờ vừa nhìn mới biết, Đao Phong mang chính là loại giày da màu đen, hợp với quần quân phục màu xanh đậm thoạt nhìn vô cùng khí phách và lão luyện.
Song bộ đồ này rõ ràng giá trị không rẻ, hơn nữa trên giày còn có thể nhìn ra được buộc một thứ giống dao găm, dù sao nếu là tôi có đánh chết tôi cũng không bao giờ bỏ tiền mua loại giày này.
.
.
.Đương nhiên tính cách của tiểu thị dân tôi đây mang cũng không ra được loại khí thế như Đao Phong.
Tôi cũng chỉ có thể mang giày thể thao.
Thật là người so với người tức chết người.
.
.
.
Tôi học cách bước đi của bà cụ, than thở lê lết phía sau, mãi đến khi Đao Diên rốt cuộc không nhịn được quay đầu lại, khinh bỉ liếc tôi xong, lấy ra một cái hộp nhỏ, vài bước đi tới trước mặt chúng tôi.
“Ngươi muốn làm gì, chuẩn bị giết người diệt khẩu?” Tôi nghi hoặc nhìn hộp nhỏ trong tay gã.
Đao Diên lười để ý đến tôi, gã mở hộp, vẩy tất cả bột bên trong dưới chân chúng tôi, sau đó dặn dò nói: “Từ trên này đi tới.”
Nghe vậy, tôi cảm thấy tay Đao Phong đang nắm tôi buộc chặt, nhưng cậu ấy không nói thêm gì, dẫn tôi trực tiếp đạp lên những bột phấn kia.
Đao Diên nhìn sắc mặt nặng nề của Đao Phong, cười nhẹ nói: “Ở trước mặt tôi giở trò cậu còn quá non rồi, nhưng không thể không nói, con mộ thú kia cậu nuôi không tồi.”
Nói xong, Đao Diên bỏ lại hai chúng tôi, bắt đầu xoải bước đi về phía trước.
Tôi nhìn Đao Phong, nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy?”
Đao Phong nhìn qua vô cùng lo lắng, cậu ấy nói: “Tôi để lại mộ thú cho Ngô Mưu là để họ có thể đuổi theo, bây giờ xem ra họ phải tự nghĩ biện pháp rồi.”
Tiếp theo cậu ấy nói cho tôi biết những bột phấn trong tay Đao Diên là một loại phấn bầm thây tổ truyền của Đao gia, loại bột phấn này chỉ dùng để hủ hóa thi thể, đối với người sống vô dụng, giống như đụng xác chết đeo bám trên người bắt xuống không được, họ mới mạo hiểm dùng loại bột phấn này, tùy tiện hủy hoại thi thể là đại kỵ, họ không được phép đồng thời hủ hóa thi thể, vì có thể khiến mộ thú nảy sinh ảo giác, nặng thì hôn mê bất tỉnh, nhẹ thì thần trí tán loạn.
Nói cách khác, chỉ cần con mèo đen kia của Đao Phong đuổi đến đây, đụng phải loại bột phấn vô sắc vô vị dính trên băng này căn bản sẽ không nhìn ra, lập tức sẽ mơ mơ màng màng không phân biệt rõ phương hướng.
Mèo đen mà choáng, các chú liền không thể nào tìm được chúng tôi, dựa theo điểm trọng yếu trong cổ mộ thường không chỉ có một cửa vào, chúng tôi rất khó chạm mặt nhau.
Xem ra không chỉ các chú, tôi và Đao Phong cũng phải tự cầu nhiều phúc.
Lại đi khoảng mười phút, chúng tôi rốt cuộc chạm mặt đồng bọn của Đao Diên, cũng là người quen cũ của chúng tôi, Đường Ninh Đường tiểu thư.
Đường Ninh một tay chống nạnh đứng đó, tóc dài đen thẳng tới sau eo, mắt phượng liếc nhìn chúng tôi, nhàn nhạt nói: “Ôi chao, còn mang theo hai anh bạn trẻ trở về.”
Đao Diên không thèm nhìn ả, chỉ hỏi: “Đều đã bố trí xong chưa.”
“Đương nhiên.” Đường Ninh khẽ vuốt cằm, dẫn đầu đi phía trước.
Tôi mới đầu còn đang khó hiểu họ nói bố trí là chỉ cái gì, kết quả tôi liền nhìn ra manh mối, ngoại trừ đoạn dây Đường Ninh mang kia, chỗ khác cũng hiện đầy dây thép, loại dây thép này so với cái trước đó ả dùng còn sắc bén hơn nhiều, dùng tay chạm một cái là có thể vạch ra một vết thương, nhìn ra cực kỳ kinh khủng.
Hơn nữa trừ phi dựa theo chính xác con đường đang đi, bằng không góc độ khác rất khó nhận ra sự tồn tại của những dây thép này, nếu các chú không có mèo đen dẫn dắt, đi lung tung đụng phải những dây thép này, hậu quả kia tuyệt đối không thể lường được.
Trong lòng tôi run lên, nghiêng đầu sang phát hiện sắc mặt Đao Phong cũng thay đổi, trong tròng mắt đen của cậu ấy lóe ra một tia ác liệt, nhíu mày quan sát những dây thép bên cạnh, dường như đang suy nghĩ biện pháp.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhìn Đường Ninh thân hình yểu điệu phía trước, thầm nghĩ ả đàn bà này sao có thể độc ác đến mức như vậy, lợi dụng Đao Diên làm mồi dụ kéo dài thời gian, mình ở phía sau bố trí bẫy rập, còn bố trí đến thiên y vô phùng như thế, dù cho chú ở đây phỏng chừng cũng phải cám thán tâm tư xảo diệu của ả một câu.
Còn có Đao Diên, người này cũng là thứ chẳng ra gì, tôi nói gã vì sao khăng khăng chặn chúng tôi giữa đường, hóa ra để cho Đường Ninh có thời gian, cố tình kéo chúng tôi nói những lời vô ích, cuối cùng còn mang Đao Phong đi.
Chỉ tiếc trên người tôi và Đao Phong không có bất kỳ thứ gì có thể làm ám hiệu, dùng dao quá mức rõ ràng, bị Đao Diên phát hiện nhất định sẽ hủy thi diệt tích.
Không chờ chúng tôi nghĩ biện pháp, bước chân Đường Ninh vừa chuyển, mang chúng tôi vào một thạch động tương tự mật thất, thạch động này kẹp trong động quật khổng lồ, vừa khó thấy được vừa không đặc thù, rất dễ lẫn lộn cùng những khu vực khác.
Nhưng chỉ cần đi vào trong thạch động này, có thể cảm giác ngay được sự khác biệt giữa bên trong và bên ngoài.
Trong này cơ hồ không hề có tiếng động gì, cường quang mắt sói ở chỗ này cũng trở nên bé tí ti, hoàn toàn nhìn không thấy được xung quanh có vật gì, hoặc nói ở đây căn bản không có gì cả, bốn người đi bên trong tựa như một hạt cát rơi vào sa mạc, hòa lẫn vào, sau đó biến mất.
Đao Phong sợ tôi đi lạc, vẫn luôn theo thật sát bên cạnh tôi, chúng tôi bởi không xác định được Đường Ninh có bày bẫy rập ở chỗ này không, cũng không dám làm xằng, chỉ cẩn thận theo con đường họ qua tiến lên phía trước.
Không biết qua bao lâu, phía trước dần xuất hiện ánh huỳnh quang màu tím nhạt, bước chân Đường Ninh tăng nhanh, cơ hồ là chạy chậm đi tới vật sáng màu tím kia, tiếp đó chỉ vào khối đá to lớn cổ quái kia nói với tôi: “Chính là chỗ này, người Sở gia các cậu, hẳn biết mở ra như thế nào.”
Tôi không thèm đếm xỉa đến ả, ngẩng đầu nhìn khối cự thạch trước mặt này, thấy phía trên mơ hồ hiện ra một lớp ánh tím tương tự ký hiệu hoặc chú văn, ánh tím kia rất giống minh hỏa, lại không giống lắm, khiến người ta đã nhìn rồi thì không muốn rời mắt nữa.
Tôi vươn tay ra, chậm rãi vuốt ve mặt ngoài cự thạch, phát hiện những ánh tím này là một loại lỗ đặc chế khắc bên trong, cự thạch lạnh buốt mà dày nặng, dưới ánh tím chiếu rọi hiện ra một loại cảm giác trang nghiêm và tang thương, viên tròn nho nhỏ cùng vết lõm từ giữa khe hở lướt qua, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi lấy ra bật lửa, vừa vẽ minh hỏa lên tay, vừa hỏi Đường Ninh: “Những tên tùy tùng ngoại quốc kia của cô không cần nữa? Họ còn chạy phía sau đấy.”
Tôi nói như vậy là hy vọng Đường Ninh còn có chút nhân tính, có thể từ bi chờ những gã ngoại quốc tới rồi hãy nói, như vậy chúng tôi cũng có cơ hội đợi các chú.
Nhưng rất rõ ràng, ả đàn bà Đường Ninh này căn bản khinh thường mua sổ nợ của tôi, ả phất tóc, lạnh lùng nói: “Sống chết của chúng không liên quan đến tôi.
.
.
.
Bớt nói nhảm, nhanh chóng mở tảng đá kia ra.”
Nhận thấy Đao Diên đang bất thiện nhìn tôi chằm chằm, tôi đành phải vứt bỏ chút tâm tư nhỏ khác, đem minh hỏa dính vào hai tay đặt trên cự thạch, sau một khắc, tôi liền cảm thấy trên cự thạch nặng nề lạnh buốt nọ có thêm vô số dấu tay màu đen.
Những dấu tay này có lớn có nhỏ, chênh lệch không đồng đều, nhưng đặt lung tung trên cự thạch, lại giống như có tồn tại quy luật thần bí nào đó.
Nhưng trong mắt tôi, chúng tựa như bắc đẩu thất tinh vậy, đắm chìm trong trời sao mênh mông, nhưng liền thành một hình vẽ, hình vẽ này bí hiểm quái dị không nói nên lời, tôi nghiên cứu rất lâu mới nhìn ra được, hình dáng của nó hẳn là một cái lỗ tai.
Theo hình vẽ lỗ tai trong mắt tôi càng ngày càng rõ ràng, toàn thân tôi dần dần rơi vào trong một loại rét lạnh gần như tuyệt vọng, khiến tôi cơ hồ quên mất bên cạnh tôi còn có sự tồn tại của những người khác, quên mất Đao Phong còn chờ bên cạnh tôi.
.
.
.
Sự rét lạnh mãnh liệt kia càng ngày càng nghiêm trọng, đau sớn sâu tận xương tủy khiến tôi thở dốc không ngừng, trong tay không ngừng vang lên tạp âm quỷ quỷ túy túy, xì xì xào xào, dường nhưng ác quỷ đã ấn xuống dấu tay bên ngoài cự thạch kia, lại trở về trước cự thạch, đồng thời vây bên cạnh tôi cãi nhau ồn ào, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nhưng vô luận những thanh âm kia có tiến hành quấy nhiễu thế nào đi nữa, trước sau vẫn có một luồng sức mạnh kéo lấy tôi, để tôi theo thúc đẩy của sức mạnh này, đem lòng bàn tay mình kề vào trên những dấu tay kia, thong thả mà quy luật, vẽ thành một đồ án hình tai người.
Khi tôi ấn tay trái lên dấu tay cuối cùng, trong tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, tôi chợt mở hai mắt ra, phát hiện cự thạch phía dưới lòng bàn tay đang không ngừng run rẩy, sau đó, hòn đá mang theo ánh tím sặc sỡ này dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi nứt về hai hướng.
“Thành công!” Đường Ninh nhìn thấy cự thạch mở ra, lập tức hoan hô.
Tôi cảm thấy mù mịt, vừa thả hai tay xuống, liền cảm thấy một luồng âm khí lạnh thấu tim nghênh diện đánh tới, Đao Phong phản ứng rất nhanh, lập tức kéo tôi ra khỏi cự thạch, cũng khẩn cấp thấp giọng nói: “Thế nào, có thấy lạ ở chỗ nào không.”
“Không sao.” Tôi lắc lắc đầu mình, giọng khàn khàn: “Tôi xem như đã hiểu vì sao chỉ có Phong Quỷ sư mới có thể mở được cơ quan này, giống như nằm mơ vậy, tôi vừa rồi thậm chí cho rằng có rất nhiều ác quỷ đang vây quanh tôi dạy tôi làm sao mở cánh cửa này, mồm năm miệng mười phiền muốn chết.”
Còn nữa, chỉ có Phong Quỷ sư mới có thể nhìn thấy dấu tay của những con quỷ kia.
Đao Phong đại khái không thể hiểu được tình trạng tôi hình dung, hơi gật đầu liền kéo tôi vào.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra Đao Diên và Đường Ninh đều đã sớm đi mất dạng.
Hai người này sao chẳng ra gì như thế?!
Tôi thầm mắng một tiếng mẹ, cắn răng chịu đựng lạnh lẽo vô hình trong cơ thể, đi theo Đao Phong từng bước tiến về phía trước.
Lối đi sau cự thạch này so với thạch động trước đó càng thêm kỳ quái, đèn pin chiếu trên mặt đất đều là một mảnh đen kịt, nhưng hơi hướng sang bên cạnh đi một chút có thể đụng tới mép ngay, nói đúng ra mặc dù nhìn bằng mắt thường không đến, trong này cũng không phải có thể tùy tiện đi, không cẩn thận sẽ rơi đến chốn nào không biết, ngã chết hay té bị thương hoàn toàn dựa vào vận khí.
Đao Diên và Đường Ninh cũng đã phát hiện sự quỷ dị trong lối đi này, cho nên cố gắng chậm lại tốc độ, mỗi bước đều phải kiểm tra hồi lâu, đặc biệt cẩn thận.
Tôi lau mồ hôi lạnh, chợt phát hiện Tiểu Hải vẫn luôn theo bên người không thấy đâu nữa, cúi xuống nhìn tay trái mình, hoa văn màu đen vốn quấn trên ngón tay cũng đã biến mất không còn một mảnh.
Thế này là sao? Trong lòng tôi thầm kêu không tốt, cố gắng nhớ lại đến tột cùng không thấy chúng khi nào, nhưng dù thế nào cũng không nhớ nổi, dường như Tiểu Hải và túng quỷ ấn cứ thế đã biến mất tăm, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu.
Chẳng lẽ có liên quan đến cự thạch màu tím kia? Lần này hay rồi, không có Tiểu Hải bên cạnh, thật sự đụng phải chút phiền toái gì ông đây liền như con tôm khô!
Tôi cau mày suy tính, lòng bàn tay mu bàn tay đều là mồ hôi, sợ sau khi bị Đao Diên phát hiện, gã sẽ ỷ vào Tiểu Hải không có đây trực tiếp xông vào giết chết tôi, vậy coi như đùa quá trớn rồi.
Đang lơ đãng, tôi bỗng nhiên cảm thấy có gì đó quấn vào chân, cúi đầu nhìn xuống, vẫn là một mảnh đen kịt không có gì cả.
Đao Phong thấy tôi sửng sốt, vội nắm tay tôi hỏi sao vậy, tôi vừa muốn mở miệng nói rõ, thứ trên chân kia chợt dùng lực, cả người tôi lập tức rơi xuống.
“Mẹ kiếp!” Tôi luống cuống hét to, trong lòng một trận rét run, cho rằng lần này chết chắc, không ngờ Đao Phong luôn không hề buông tay, tay trái cậu ấy gắt gao nắm lấy tay tôi, thời điểm tôi bị lôi xuống cũng cùng rớt xuống, tay phải lại bắt được mép một tảng đá nào đó, tạm thời bảo vệ tính mạng của tôi.
Tôi biết tay phải Đao Phong bị thương nghiêm trọng, tiếp tục thế này khẳng định chống đỡ không được lâu, liền hô to tên Đao Diên, sau đó vung vẫy tay muốn tìm một điểm đặt chân.
Đao Diên nghe được tiếng chúng tôi, vội vã vòng về, nhưng bên trong lối đi không chút ánh sáng, gã tìm kiếm một lúc không ra được phương hướng của chúng tôi, chỉ có thể dùng sức hô: “Các người ở đâu, cẩn thận chút, chớ lộn xộn! Ta lập tức tới ngay!”
Tôi nghe giọng điệu Đao Diên lo lắng không giống giả vờ, biết gã tuy mặt ngoài nhìn qua ác độc, trong lòng vẫn rất lưu tâm đến tiểu bối Đao Phong này, chí ít ở loại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, gã sẽ chạy về cứu người.
Đường Ninh luôn cùng chúng tôi thủy hỏa bất dung sẽ không tốt bụng như vậy, ả thấy Đao Diên nửa đường quay lại tìm người, giậm chân mắng: “Mặc kệ chúng, đi nhanh lên, nơi này không an toàn!”
“Muốn thì cô tự đi!” Đao Diên cũng không quay đầu lại nói, ngồi xổm xuống dựa vào tiếng động chậm rãi tìm kiếm vị trí của Đao Phong.
Đường Ninh trong bóng tối nhìn không thấy được tình huống, trong cơn tức giận nghênh ngang mà đi.
Cánh tay phải của tôi được Đao Phong vững vàng nắm lấy, có thể cảm giác được cậu ấy hơi run rẩy, cùng hơi thở dần nặng nề, tôi biết cậu ấy đã không kiên trì được lâu nữa, nếu Đao Diên còn không kéo chúng tôi lên, tôi và Đao Phong đều sẽ ngã xuống chết.
“Đao Diên! Đại gia ngài nhanh lên chút đi!” Tôi vừa đau lòng cho Đao Phong, vừa lo lắng hậu quả té xuống, tim đập kịch liệt hầu như suýt phá ngực.
Đáng sợ nhất là, thứ kéo tôi xuống kia vậy mà lại quấn tới, hơn nữa theo chân tôi bò lên.
Tôi bị dọa đến khẽ kêu một tiếng, vội vàng vung vẫy tay chân muốn hất nó xuống, lại phát hiện thứ này mềm nhũn này làm sao cũng không vẫy ra được, ngược lại gần như đem Đao Phong kéo xuống, hơn nữa dù có hất nó, nó cũng có thể vượt qua chậm rãi bò lên.
“Mẹ nó.
.
.
.
” Tôi khẽ cắn răng, bất lực để thứ này bò qua người tôi, đi thẳng tới Đao Phong phía trên.
Đao Phong khi vừa bị thứ mềm nhũn đó quấn lên cơ thể cứng đờ, lập tức mắng một câu: “Khốn kiếp.
.
.
.
”
Đao Diên nghe được tiếng Đao Phong, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì, vì sao tôi tìm không được các cậu, rốt cuộc ở đâu!”
Tôi cảm thấy thứ mềm nhũn kia vẫn đang bò lên người Đao Phong, trong lòng gấp muốn chết, vừa muốn hô to chúng tôi ở đây, chợt nghe Đao Phong kêu rên một tiếng khó nhịn, tay cũng tuột xuống một chút.
“Ưm.
.
.
Sở Dương.
.
.
.”
Đao Phong lộ ra tiếng rên rỉ khàn khàn tôi nghe mà lòng chấn động, tôi chưa từng nghe cậu ấy phát ra thanh âm yếu ớt như vậy, hoàn toàn nghĩ không ra cậu ấy đến tột cùng đã đau đến mức độ nào mới có thể hô tên của tôi, nhưng tôi có thể đoán được, nhất định là thứ kia đã leo đến tay phải của cậu ấy làm gì đó.
.
.
.
Nghĩ vậy, tôi nảy sinh ác độc nắm lấy thứ mềm nhũn bên hông Đao Phong, dùng sức xé ra, lập tức cảm thấy tay phải Đao Phong buông lỏng, hóa ra thứ này đã thật sự quấn đến tay cậu ấy.
Sức lực trụy xuống khiến tim tôi càng nhảy kịch liệt, nhưng tôi một chút cũng không hối hận.
Tôi cố gắng ôm chặt Đao Phong, cố sức ôm chặt cậu ấy vào ngực, cảm thụ thân thể ấm áp của cậu ấy, đau lòng hôn nhẹ cậu ấy.
Bên tai tiếng gió phần phật không ngừng, chúng tôi giữa thứ mềm nhũn quấn quanh không ngừng rơi xuống, xung quanh vẫn như cũ là bóng tối vô biên.
Trong nháy mắt rơi xuống tôi mất đi ý thức, trong đầu lại mơ hồ nghĩ:
Chết cùng một chỗ như vậy cũng không tồi, dù sao so với để cậu ấy đau một mình tốt hơn.
.
.
. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...