Chương 60
Lần tỉnh dậy lần nữa, xung quanh một mảnh đen kịt đưa tay không thấy được năm ngón, tôi lại nhạy cảm nhận ra, Tiểu Hải đang đứng bên cạnh tôi.
Tôi đưa tay phải ra thắp sáng minh hỏa, cũng không thấy được nàng, bởi vì hành động của nàng trước đó khiến tôi hoàn toàn thất vọng, tôi bây giờ còn chưa khôi phục lại bình tĩnh để chấp nhận chuyện nàng biến thành kẻ đào ngũ này.
Nhưng nói cho cùng việc này cũng không trách được nàng, cũng bởi vì tôi thiếu độ trâu bò, thế nên Tiểu Hải không cách nào chống cự lại lệ khí của Đao Uyên, do đó mà không chịu hiện thân.
Tôi xoa cổ còn đang đau xót, bước tập tễnh hướng về cửa, muốn thử mở cơ quan từ nơi này ra ngoài.
Không thể không nói, thủ pháp của Đao Uyên thật sự cực kỳ chuẩn xác, giống như mọi người đều biết sau gáy có một huyệt vị, nằm ở xương sọ lõm trở xuống, trên đốt sống đầu tiên, dùng khuỷu tay hoặc bàn tay chém trúng đó, lập tức sẽ làm đối phương ngất đi, huyệt vị này đặc biệt mỏng manh, dù cho dùng ngón tay ấn hai cái cũng có thể khiến người ta toàn thân nhũn ra cả buổi cũng chưa hết, tôi bị anh ta dùng sức một kích như vậy, bây giờ căn bản đã tàn phân nửa rồi.
Đèn pin mắt sói lúc bị bắt đã đánh rơi, ba lô lại bị tôi ném sau cây cột, lúc này không có biện pháp nào khác, tôi đành phải dựa vào minh hỏa chiếu yếu ớt mà mò mẫm.
Ở đây không biết là nơi nào, âm khí so với những khu vực khác nặng hơn nhiều, hai tay tôi bắt đầu từ cơ quan cửa ngầm lần mò tìm kiếm về, phát hiện hình dáng của cửa ngầm này cực kỳ quái lạ, nó dường như là một hình vòng tròn, mà trái phải lại chẳng hề cân đối, dưới minh hỏa chiếu rọi, tựa hồ ngay cả màu sắc cũng không đều.
Đáy lòng tôi khó hiểu, liền đem tay phải có minh hỏa kề lên đó, không ngờ tới cử động vô thức này lại là mèo mù với phải cá rán, vừa vặn khiến tôi chạm trúng.
Trong tai một tràn tiếng cơ quan vang dội, cửa ngầm kia thình lình chuyển động, tôi lui về phía sau một bước, cẩn thận nhìn chằm chằm cánh cửa này.
Mấy giây sau, cơ quan trong dự liệu vẫn chưa mở ra, nhưng lại xảy ra một chuyện càng khó bề tưởng tượng hơn.
Chỉ thấy trên cửa ngầm hình tròn nguyên bản trống không, vậy mà lại chậm rãi hiện ra chút hình ảnh, hình ảnh kia dường như ảo ảnh vậy, mờ mờ ảo ảo cực kỳ, mà nội dung của hình ảnh, càng khiến tôi khiếp sợ đến không cách nào làm ra bất kỳ phản ứng gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm người trong hình không tha.
Đó là Đao Phong, cậu ấy đang bị một người đàn ông khác bóp cổ đè trên mặt đất, hai tròng mắt hơi trợn lông mày cau chặt, nhìn qua cực kỳ đau đớn.
Tôi không nhìn thấy mặt của người đàn ông kia, nhưng có thể từ thân hình đoán ra, anh ta chính là đại ca Đao Uyên của Đao Phong, cũng là người trước đó đã đánh ngất tôi.
Tôi thấy môi mỏng của Đao Phong khẽ nhếch, tựa hồ nói gì đó, bàn tay bóp cổ cậu ấy kia lập tức càng cố sức, tựa hồ thật muốn giết cậu ấy, điều này không khỏi khiến tôi nôn nóng lại nghi hoặc, trong lòng không ngừng suy nghĩ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể khiến hai huynh đệ này trở mặt thành thù, hồi tưởng lại miêu tả của Đao Phong về Đao Uyên trước kia, quan hệ của họ hẳn phải tốt lắm mới đúng.
Ngay khi tôi đang cân nhắc làm sao xông tới cứu, tình hình lại phát sinh biến hóa, Đao Phong không chịu nổi áp lực, vươn tay bắt lấy cổ tay của Đao Uyên, cái răng hộ mệnh quấn trên tay phải thoáng cái lộ ra ngoài, vừa vặn bị Đao Uyên nhìn thấy.
Đao Uyên cầm tay phải của Đao Phong, kéo nút thắt của bùa hộ mệnh khá kiên cố kia, mặc kệ ánh mắt hốt hoảng và giãy giụa kịch liệt của Đao Phong, giơ tay liền ném bùa hộ mệnh kia vào trong rãnh sâu.
Trong nháy mắt, tôi phảng phất như thấy được trên mặt Đao Phong có loại biểu cảm như mất hồn, cậu ấy cắn chặt răng, thừa dịp Đao Uyên không chuẩn bị, chợt giãy thoát cánh tay phải hướng đối phương vung tới, bản lĩnh Đao Uyên vô cùng tốt, dễ dàng tránh thoát một quyền này, cũng trở tay bắt lại cổ tay Đao Phong, không chút lưu tình hung hăng vặn gãy.
Đau đớn kịch liệt khiến Đao Phong ngừng tất cả giãy giụa, sắc mặt cậu ấy tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ánh mắt bắt đầu tan rã, có lẽ trước đó, Đao Uyên khẳng định từng tạo thương tổn khác với cậu ấy.
Tôi nắm chặt đấm tay, trong lòng dâng lên một luồng đau đớn sâu sắc, hận không thể lập tức chạy tới cứu Đao Phong.
Nhưng vẫn chưa xong, sau một khắc, Đao Uyên cầm lấy cánh tay phải bị thương của Đao Phong xách cậu ấy lên, hai người lại nói vài câu, Đao Phong chỉ lắc đầu, bộ dáng kia rõ ràng sắp hôn mê.
Đao Uyên cũng không để ý việc này, anh ta đổi tư thế, một tay bóp cổ Đao Phong giơ cậu ấy giữa không trung, sau đó, không ngờ dưới tình huống này, cầm trong tay một người gần như hôn mê ném về phía rãnh sâu.
“Đao Phong!” Chứng kiến Đao Phong không chút sức chống cự lăn xuống, tôi trợn trừng hai mắt, cơ thể không tự chủ được bước về phía trước một bước, cánh tay bởi cố sức quá mức mà căng cứng gân xanh, tim cũng ngừng đập trong nháy mắt, hung hăng co rút đến đau đớn, cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt kia khiến trong miệng tôi dâng lên mùi máu tanh, trước mắt từng đợt biến đen.
Không có dư sức để tự hỏi vì sao chú và chị Tuyền không ở đó, vì sao con mèo đen kia của Đao Phong không hề hiện thân, vì sao thân là đại ca Đao Uyên lại hạ độc thủ với em trai như vậy, tôi nôn nóng bất an loanh quanh trong chốn vây khốn này, chỉ muốn mau chóng tìm một thứ gì đó đập vỡ cánh cửa, để đi nghiệm chứng xem những gì vừa thấy có phải sự thật hay không.
Nếu như nói cảm tình đối với Đao Phong trước kia khiến tôi cảm thấy ngờ vực và khó hiểu, là nằm ở giai đoạn mịt mù không rõ, nhưng nhìn thấy mọi thứ ban nãy cũng đủ khiến tôi khẳng định tâm ý của mình.
Bởi vì từ việc không ai có thể khiến tôi lo lắng bất an, muốn liều lĩnh chạy đến bên cạnh như cậu ấy, loại khao khát này quả thật vô cùng sinh động.
Tôi không ngu không ngốc, nếu đã rõ ràng thứ mình muốn là gì, cũng không cần phải tiếp tục giả vờ.
Tôi thừa nhận, tôi thích Đao Phong.
Không muốn xoắn xuýt mãi vì sao thích cậu ấy, loại chuyện đó không phải đàn ông làm đại sự nên đi so đo, thích hay không thích, tôi không muốn lề mề kiểu cách, tôi bây giờ chỉ muốn mau chóng tìm được cậu ấy, ôm thật chặt cậu ấy vào lòng, xác nhận sự an toàn của cậu ấy.
Nhưng mà.
.
.
.
.
.
.
.
Hít sâu một hơi, tôi nhíu mày, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện chẳng biết lúc nào xung quanh ấy vậy mà đã có thêm vô số điểm sáng đỏ tươi, loại điểm sáng này tôi quá quen thuộc, đôi mắt của Tiểu Hải chính là như vậy.
Nhìn ra được nơi này không chỉ không thể ra, những ác quỷ kia mới thật sự là cơ quan.
Suy nghĩ, tôi nhắm mắt thả lỏng, cố ổn định tinh thần, bắt đầu điên cuồng dùng cơ thể tông vào cửa ngầm quỷ dị có thể hiển thị ra hình ảnh kia.
Chỉ tiếc vô luận tôi dùng sức thế tông thế nào, cửa kia như cũ không chút sứt mẻ, tôi thở hổn hển, quay đầu lại nhìn thoáng qua đám ác quỷ hầu như đã tới bên cạnh, nhịn không được hạ giọng giận dữ thét: “Cút ngay cho bố!”
Những con ác quỷ kia dường như nhận thấy được sự cáu kỉnh và tức giận của tôi, thân hình đang đi tới khựng lại, lập tức nhào về hướng tôi.
Tôi nhấc chân cố gắng đạp một cái lên cửa, sau khi phát tiết xong, liền cảm thấy có thứ gì đó quấn lên chân tôi, tôi cúi đầu quét nhìn một vòng, chứng kiến những con ác quỷ kia dưới ánh sáng của u minh tử hỏa lộ ra khuôn mặt xấu xí dữ tợn.
Tôi không hề nhúc nhích, mặc cho đám ác quỷ kia kéo lấy cơ thể tôi, trong đầu lại cấp tốc suy tính biện pháp thoát khỏi đây, Tiểu Hải đứng một bên, dùng mái tóc dài đen nhánh dày đặc của nàng ngăn cả những con ác quỷ nọ tập kích, không cho chúng thật sự thương tổn tới tôi.
Trực giác nói cho tôi biết, thứ giống hình tròn kia e rằng cũng không phải cánh cửa.
Trên《 phong quỷ cổ thuật 》ghi lại một loại quỷ quái cực kỳ cổ xưa, tên là Trấn Yểm Cổ Kính, mặt trước cổ kính này có thể chiếu sạch tất cả những thứ dơ bẩn của thế gian, mặt sau thì nạp vào ác quỷ của thiên hạ, nghe đâu bởi vì có một con oan hồn thượng cổ nhập trên đó, còn có thể chiếu ra nơi lòng người hướng tới.
Cổ Kính vào thời Đại Vũ trị thủy đã thất lạc, điều này khiến tôi không thể không hoài nghi, thứ trước mắt tôi có phải là Trấn Yểm Cổ Kính thất truyền đã lâu kia không.
Nếu quả thật như vậy, chỉ cần đem oan hồn thượng cổ trong Cổ Kính và vô số ác quỷ triệt để phong sát, may ra có thể tìm được lối thoát.
Từ điểm này, tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa ngầm kia, quả nhiên nhìn thấy mặt trước xuất hiện một quỷ nhãn đỏ tươi cực đại, quỷ nhãn kia chậm rãi mở ra, đang nhìn chằm chằm tôi, tựa hồ đã phán tội chết cho kẻ xâm nhập tôi đây.
Đôi mắt to thần kỳ này, hoàn toàn vượt qua phạm trù nhận thức của người bình thường, lại làm cho tôi càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Tôi rút ra dao xếp quân dụng đeo bên hông, ở lòng bàn tay dùng sức cắt một dao, máu tươi nhất thời phun ra, theo vân bàn tay tôi cuồn cuộn chảy, cuối cùng nhỏ trên mặt đất, hình thành một vệt đỏ yêu dã.
Tôi nhìn tay phải đã máu tươi đầm đìa, liều mạng trên lưng vác vô số ác quỷ, chậm rãi cúi người xuống, quỳ rạp dưới đất, tiếp đó hồi tưởng Phong Quỷ thuật trong sách, từng chút đem máu kia diễn biến thành trận pháp phong tẫn vạn quỷ.
Phong Quỷ thuật sở dĩ lúc thi thuật không hề nói nhiều lời thừa thải, chính là vì nó là dị thuật dùng để đối phó oan hồn ác quỷ, loại việc mở miệng này xác thực có đủ tính công kích và ám thị mãnh liệt, nhưng đối với ác quỷ không cách nào kết nối được với con người mà nói, chúng không hề có bất kỳ hữu dụng nào, mà trong mắt thầy Phong Quỷ, ngôn ngữ dư thừa là trói buộc, thầy Phong Quỷ sẽ không dựa vào lời nói đầu môi, họ càng thích im lặng ra tay giải quyết toàn bộ hơn.
Những ác quỷ kia ở thời điểm tôi lấy máu cũng đã nhận thấy thể chất đặc thù của tôi, chúng điên cuồng tràn qua, đeo bám trên người tôi không chịu buông tay, có con thậm chí há miệng cắn bậy cắn bạ trên người tôi, đau đớn kịch liệt khiến đầu tôi bắt đầu mù mịt, Tiểu Hải tuy rằng cố gắng bảo vệ tôi, nhưng đối mặt với số ác quỷ có thể dùng hàng ngàn để tính, nàng cũng hữu tâm vô lực mà thôi.
Tôi cắn chặt răng, ép buộc bản thân không chú ý đến áp lực trên người, chậm rãi diễn dịch trận pháp kia thành hình.
Dần dần, tôi thấy tay phải dính đầy máu tươi của mình đang hóa thành xương khô, mà những ác quỷ kia cũng tại thời điểm này đã phát giác chỗ không đúng, động tác chúng đồng loạt khựng lại, lập tức như lâm đại địch mà điên cuồng bỏ chạy tán loạn, liều mạng muốn cách xa tôi và mảnh trận đồ trải bằng máu tươi dưới thân tôi.
“Muốn chạy?” Tôi hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng kéo ra một nụ cười cứng ngắc, giọng nói khàn khàn nhưng rõ ràng: “Không dễ dàng vậy đâu.”
Áp lực tinh thần vượt xa hết thảy, tôi mạnh mẽ chống đỡ không để cho mình ngã xuống, Tiểu Hải bị tôi ảnh hưởng, tóc đen dày đặc nháy mắt tản ra bốn phía, tựa tơ nhện sít sao xoắn lấy những con ác quỷ muốn chạy trốn kia, toàn bộ căn phòng tối nhất thời bị sợi tóc giăng đầy bao phủ, đám ác quỷ giương nanh múa vuốt cố gắng giãy thoát khỏi những sợi tóc nàng trói buộc, nhưng trước sau vẫn đều phí công.
Trận đồ sau khi hoàn thành, tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiểu Hải, chỉ thấy hai tròng mắt đen bóng của nàng, đôi môi hồng mềm mại cong lên một độ cong giảo hoạt, hoa văn quỷ dị giữa trán kia trong bóng đêm phóng ra ánh sáng chói lọi, trên ngón tay tinh tế trắng nõn từng đường móng tay kéo dài như lưỡi dao sắc bén, trong hai bàn tay dẻo dai thì túm lấy ác quỷ đang mưu tính chạy trốn.
Tôi cười cười, cúi đầu nhìn về phía trận đồ dưới thân, sau đó mở ra tay phải, ở chính giữa trận đồ ấn xuống dấu tay của mình, đồng thời trong đầu mặc niệm: Phong Quỷ thuật — Phá quân.
Tức khắc, trận đồ bởi máu tươi tạo thành dấy lên tầng tầng minh hỏa, minh hỏa kia cao gần mấy trượng, cực kỳ thịnh vượng, chiếu rọi phòng tối như ban ngày, đám ác quỷ chịu không nổi minh hỏa hừng hực này, nhao nhao kêu khóc vặn vẹo giãy giụa, mãi đến khi một tiếng rống to trầm thấp kéo dài vang lên, Trấn Yểm Cổ Kính trong nháy mắt theo tiếng mà nứt ra!
Đợi đến khi mọi thứ xung quanh lần nữa yên tĩnh lại, tôi mở mắt, nhìn trong phòng tối trống rỗng và cơ quan đã mở rộng, thở dài một tiếng liền vội vàng nhấc chân chạy ra ngoài.
Tiểu Hải thuần thục đi theo sau tôi, phảng phất như tất cả vừa rồi không chút ảnh hưởng tới nàng.
Nhưng tôi biết rõ, trải qua lần này, Tiểu Hải cơ bản đã không con quỷ nào có thể địch lại, quanh thân nàng tràn ngập một loại sương đen, trong lúc vừa đi vừa động, đám sương đen kia quanh quẩn vấn vít sít sao theo, tượng trưng cho quỷ khí tràn đầy của nàng.
Trấn Yểm Cổ Kính sau khi mở ra, tôi thấy dòng nước đen bẩn thỉu bên ngoài, rốt cuộc rõ ràng mình đến tột cùng bị nhốt vào đâu, chẳng qua không ngờ tới, trên hòn non bộ của ao nước này vậy mà lại ẩn giấu chỗ như thế.
Nhưng khi Đao Uyên mang tôi tới đây cũng không hề đi qua ao nước này, vậy chứng tỏ anh ta là từ ám đạo khác tiến vào, liên hệ với những thủy quỷ chúng tôi tập kích trước đó, tôi nghĩ chúng tám chín phần mười đều nằm trong kế hoạch của anh ta.
“Đao Phong.
.
.
.
.
.
” Tôi thoáng sửng sốt, nhớ tới hình ảnh nhìn thấy trong Cổ Kính, lập tức điên cuồng hoạt động hai chân, ở trong hồ nước chật vật đi về phía trước, trong lòng chỉ muốn mau chóng xông qua đó xem Đao Phong có phải đã thật sự rơi vào rãnh sâu kia không.
Loại thời điểm này, tôi căn bản không dám suy nghĩ theo chiều hướng xấu, chỉ có thể dựa vào bản năng của cơ thể hành động.
Tôi băng qua đại điện, chạy xuống bậc thang, trên đường mấy lần bởi tốc độ quá nhanh mà suýt ngã xuống, may mắn có Tiểu Hải ở bên cạnh thỉnh thoảng đỡ tôi, nếu không từ bậc thang này té xuống, tôi e rằng cũng thật sự không còn mà gặp lại Đao Phong nữa.
Bước lên bệ thềm, tôi liếc mắt liền thấy người đàn ông đưa lưng về phía tôi bên mép rãnh sâu, trong tay hắn ta giơ một cái đèn pin, không biết đang suy nghĩ gì.
Tôi thở dốc không biết có phải vì cấp hỏa công tâm hay không, mà tay phải máu tươi đầm đìa đã bắt đầu co giật, tôi cắn chặt răng, nhét tay phải bị thương vào trong túi, cố gắng không để Đao Uyên nhìn ra sơ hở của mình.
“Không ngờ ngươi lại có thể đi ra.” Đao Uyên xoay người, vẻ mặt cười mà như không cười nhìn tôi.
Tôi hạ giọng, nhíu mày hỏi ngược lại: “Đao Phong đâu.”
“Chết rồi.” Đao Uyên hờ hững chỉ rãnh sâu: “Xác ở dưới đó.”
Nghe vậy, tôi siết chặt tay phải, cố gắng để mình tỉnh táo lại, chỉ tiếc càng căng thẳng phẫn nộ, cơ thể càng không khống chế được run rẩy không ngừng, tôi không rõ thân là huynh trưởng, Đao Uyên làm sao có thể ra tay ác độc với em trai mình như vậy, loại độc ác bạc tình này căn bản không giống như người có tình cảm làm ra.
Tôi cố gắng hồi phục lại nhịp thở của mình, không nói lời nào, xoay người đi lên bậc thang, dự định đi lấy ba lô mình vứt đi, lại dùng dây thừng leo xuống dưới.
Vô luận thế nào, tôi cũng phải xuống xem sao.
“Chờ chút.” Đao Uyên dường như nhìn ra ý đồ của tôi, gã gọi tôi lại, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt: “Không cần phải uổng phí khí lực, cậu phải đi theo tôi, không thì chặt đứt cánh tay trái kia giao cho tôi, tôi sẽ cho cậu đi tìm nó.”
Mẹ kiếp!
Nghe được câu này, tôi thầm mắng một tiếng mẹ, rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là con giun xéo lắm cũng oằn không cần nhịn nữa.
Vì vậy tôi đưa tay phải ra, từ trong túi lấy tờ giấy trắng, xoay người giơ cánh tay phải ngang trước người, giấy trắng vẽ đầy phù chú kẹp giữa hai ngón tay, đối diện hướng Đao Uyên cách đó không xa.
Giấy trắng kia là trước khi xuất phát tôi đã chuẩn bị sẵn, mặt trên mô tả phá quân và cấm thuật đẳng cấp, không phải vạn bất đắc dĩ tôi sẽ không lấy ra dùng, nhưng bây giờ đối thủ ngăn trước mặt là Đao Uyên, tôi nghĩ tôi không cần thiết đắn đo nữa.
“Túng quỷ —— Tham lang.”
Theo giọng tôi phát ra, giấy trắng trong tay được minh hỏa đốt, bên cạnh Tiểu Hải lập tức xuất hiện bốn con ác quỷ bộ dáng khác nhau, chúng hoặc đứng hoặc ngồi xổm, vây Tiểu Hải ở chính giữa, đối mặt Đao Uyên lộ ra nụ cười dữ tợn.
Đao Uyên nhìn không thấy những ác quỷ này, lại có thể cảm giác được sự tồn tại của chúng, tôi thấy gã nheo mắt lại, trong tay có thêm một đoản đao sắc bén.
Tôi không muốn chậm trễ thời gian, lập tức vung tay, một đám ác quỷ nhận được mệnh lệnh, tranh nhau con trước con sau hướng Đao Uyên đánh tới.
Tiểu Hải sau khi những ác quỷ khác đều đã lên đường, khẽ cất bước, mười móng tay nháy mắt mọc vọt ra, thân hình nàng linh động uyển chuyển, tốc độ chạy trốn cực nhanh, tóc dài đen nhánh như mực tung bay trên không trung, hầu như tích tắc đã ép tới trước người Đao Uyên. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...