Chương 57
“Sao ở đây lại treo thứ đồ chơi này.” Tôi đề phòng nhìn bộ da người kia, lời vừa ra khỏi miệng mới hiểu được mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn, nơi này là cổ mộ, xuất hiện thứ gì đó siêu việt lạ thường hơn nữa cũng không đáng kinh ngạc.
Chú trừng mắt nhìn chằm chằm da kia, phảng phất như nó sẽ nhào tới cắn người bất cứ lúc nào vậy: “Ngàn vạn lần đừng lấy tay chạm, đừng quên nơi này là mộ của ai, xuất hiện loại vật này có khả năng lớn nhất chính là độc và lời nguyền, nhìn kỹ xung quanh chút, xem có loại ký hiệu và đồ án nào như trận pháp không, cẩn thận đừng trúng chiêu.”
Chúng tôi gật đầu, lần lượt đi tới những nơi khác nhau kiểm tra, bộ da người kia cứ như vậy lẳng lặng treo tại chỗ, không hề vì động tác của chúng tôi mà xuất hiện bất luận biến hóa gì như trong tưởng tượng.
Tiểu Hải từ sớm khi tiến vào tháp vàng đã được tôi thu hồi về, mà giờ khắc này để tự vệ, tôi phải triệu hồi nàng ra lại, may mắn ở đây không hề có vách đá cơ quan, cũng không cần leo dây thừng, khiến Tiểu Hải có đất dụng võ.
Tôi mang Tiểu Hải đi ngang qua những tượng gỗ đó, dùng đèn pin mắt sói chiếu từng chỗ có khả năng xuất hiện dị trạng.
Vừa đi vừa hồi tưởng lại bộ da người nọ, tôi không thể không cảm thán thợ cổ đại thật có thể nói là diệu thủ vô song, không chỉ đem bộ da người kia hoàn hoàn chỉnh chỉnh lột xuống, còn có thể tẩy rửa gia công đến sạch sẽ óng ánh mỏng như cánh ve, còn ở phía trên khắc họa ra một bức vẽ màu sắc tươi sáng mỹ lệ, cái này so với loại da người máu me đầm đìa, chưa qua gia công kia càng khiến người ta kinh sợ, trên người nó mỗi một vân da đều lộ ra một loại điêu khắc tỉ mỉ u ám và khí tức tử vong trầm trọng, khiến người ta vừa nghĩ tới cả người liền rét run lưng phát lạnh.
Bởi vì đó không phải là da động vật, là da người, là từ trên cơ thể con người như chúng tôi tróc xuống, đây có lẽ đang nhắc nhở chúng tôi, hơi chút xằng bậy sẽ dẫn đến kết cục giống nhau.
Giữa lúc tôi suy nghĩ xuất thần, Tiểu Hải đột nhiên đưa tay ngăn cản tôi, tôi vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn nàng, nàng thì giơ lên ngón tay ngọc óng ánh hương chỉ phía sau mình, tôi theo tay nàng nhìn lại, lúc này mới phát hiện, bộ da người tinh mỹ kia chẳng biết từ khi nào không ngờ lại xuất hiện sau lưng tôi, nhìn dáng vẻ này, nó đã đi theo tôi được một lúc rồi, mà khí tức của nó không thuộc về người sống cũng không thuộc về quỷ linh, cho dù là ác quỷ như Tiểu Hải cũng không kịp thời nhận thấy được.
Tôi đầu tiên là khiếp sợ khủng hoảng chốc lát, sau đó bình tĩnh lại, trầm mặc nhìn bộ da người kia.
Da người này chỉ có một bộ, nếu nó xuất hiện ở chỗ tôi, liền chứng tỏ Đao Phong họ cũng không gặp nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, tôi thở phào nhẹ nhõm, sau cùng nhìn lướt xung quanh, nhấc chân chuẩn bị đi trở về cùng họ tụ họp, thuận tiện kể cho họ biết chỗ này của tôi không thu hoạch được gì.
Tôi vòng qua bộ da người, cố gắng ấn theo đường cũ trở về, lại phát hiện những tượng gỗ hai bên nhìn qua vô cùng quen mắt.
Song thế cũng khó trách, bản thân chúng là vật chết, thợ điêu khắc hơi lười biếng một chút, khắc giống nhau cũng không có gì quá kỳ lạ.
Tiểu Hải vẫn một mực đi theo phía sau tôi, nàng tựa hồ đối với bộ da người đặc biệt lưu tâm, chốc chốc dừng lại quay đầu kiểm tra, mãi đến khi xác định nó không còn đi theo chúng tôi nữa mới coi như yên tâm.
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hải cảnh giác như vậy, không khỏi cũng nhìn thêm mấy lần, suy tính xem bộ da người kia bỗng dưng nhảy ra phía sau tôi, chẳng biết đến tột cùng có ý nghĩ gì đặc thù.
Đi khoảng hơn chục phút, tôi nhịn không được dừng bước, bắt đầu nhờ lại rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, vì sao lộ trình không tính là xa mà tôi lại đi lâu như vậy, hơn nữa đi mãi không đến.
Chẳng lẽ là vì bộ da người kia làm cột mốc đã động vị trí, cho nên họ cũng không cách nào xác định địa điểm tụ họp? Nhưng nếu quả thật là vậy, làm sao đi lâu như thế cũng không phát hiện những người khác, phát sinh loại tình huống này, họ cũng đang tìm kiếm khắp nơi mới phải.
Bốn phía đen kịt âm u, vắng vẻ lạnh lẽo, nhìn không thấy bất luận vật sống nào, trong lúc nhất thời phảng phất như chỉ còn lại tôi và Tiểu Hải.
Tôi thả chậm hô hấp, chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh, hy vọng có thể tìm được một ít tung tích người sống.
“Đao Phong?” Tôi mở miệng kêu một tiếng, không ngừng dùng đèn pin chiếu cảnh vật bên cạnh, trong lòng không nhịn được càng ngày càng hoảng loạn.
“Chú, chị Tuyền, nghe được thì rống một tiếng.” Tôi vừa đi vừa gọi, muốn dùng tiếng động để áp chế sợ hãi trong lòng.
Chuyện cho tới bây giờ, dù thần kinh tôi có thô mấy cũng phải thừa nhận, nơi này tuyệt đối có vấn đề, đầu tiên là bộ da kia lạ lùng xuất hiện, hoàn toàn nhìn không ra đến tột cùng là bị vật gì treo giữa không trung.
Tôi đã từng dùng đèn pin chiếu lên, nhưng nhìn thấy phía trên căn mộ thất này một mảnh đen ngòm, như bị một lớp sương đen dày đặc bao phủ, căn bản nhìn không thấy được phía trên có thứ gì, chùm sáng của đèn pin mắt sói cường lực như vậy, chiếu đến phía trên kia cũng chỉ như đá chìm đáy biển, khiến tôi không khỏi suy đoán nơi đó có chút vật liệu hấp quang đặc thù nào không.
Thứ hai là nơi này trưng bày tượng gỗ hình người dày đặc, nếu tôi nhớ không lầm những tượng gỗ trên đường đi tới đã thấy, cùng lúc trở về bề ngoài tượng gỗ hầu như không khác.
Mà dựa theo lẽ thường mà nói, việc này căn bản là không thể, tư thế tượng gỗ nơi này khác khác, trái phải cũng không hề ngang hàng, làm sao lại xuất hiện loại tình huống này, trừ phi chúng đã trải qua một loại phương thức sắp xếp đặc thù, có thể khiến người ta bất kể đứng ở góc độ nào nhìn cũng là một dạng hình ảnh.
Cũng có lẽ, tôi căn bản đã lạc đường, thế nên vòng tới vòng lui đều luẩn quẩn trong này.
Cuối cùng, dù bộ da kia di chuyển.
Tôi dám khẳng định ở đây ngoại trừ bốn chúng tôi ra không hề có người sống nào khác tồn tại, như vậy bộ da người rốt cuộc là dựa vào cái gì để di chuyển vị trí của mình, hơn nữa chuẩn xác xuất hiện phía sau tôi?
Đủ loại suy đoán quỷ dị quanh quẩn trong đầu, tôi nắm chặt đèn pin, dự cảm không lành trong lòng càng ngày càng nặng.
Tôi nhìn thoáng qua mộ thất u tĩnh thâm thúy, hít sâu một hơi, lần nữa nhấc chân đi về phía trước.
Lần này tôi tập trung tinh thần, một mặt quan sát tượng gỗ chung quanh, một mặt đề phòng bộ da người kia lần nữa xuất hiện.
Dần dần, tôi nghe được sâu trong mộ thất truyền đến tiếng bước chân đều đặn, tôi một bụng mừng rỡ, lập tức tăng nhanh bước đi tới, quả nhiên thấy một bóng người đi về hướng tôi.
“Ai đó? Đao Phong, chú, hay chị Tuyền?” Tôi cao giọng gọi.
“Là tôi.” Bóng người kia càng tiến gần, rốt cuộc dừng trước mặt tôi, hai con ngươi đen nhánh của cậu ấy nhìn không ra một tia biểu cảm: “Anh đã chạy đi đâu, chúng tôi tìm anh rất lâu.”
“Nói ra rất dài dòng.” Tôi khoát tay, nói với Đao Phong: “Tụ họp cùng mọi người trước, những thứ khác đến lúc đó rồi nói.”
Đao Phong không nói gì, xoay người liền đi trở về.
Tôi đi theo phía sau cậu ấy, tuy rằng gặp được người quen áp lực trong lòng giảm nhẹ không ít, nhưng luôn cảm thấy có chỗ không đúng, vô luận là vừa chạm mặt hay biểu cảm khi Đao Phong nói chuyện, cũng làm cho tôi cảm giác có vài phần quái dị.
Đó là một loại lý do không tả được, quái dị trong trực giác.
“Chờ một chút, chúng ta sẽ đi đâu đây.” Tôi nhìn hành lang không còn tượng gỗ xuất hiện nữa, trong lòng loại quái dị đó càng thêm nồng đậm, nhưng tôi không muốn hoài nghi Đao Phong, có thể nói tôi căn bản không có khả năng hoài nghi cậu ấy, chỉ có thể vừa theo sát bước chân cậu ấy vừa đưa ra nghi vấn.
“Anh muốn đi đâu.”
“Cái gì?”
“Anh muốn đi đâu.”
“Tôi.
.
.
.
.
.
Điều này đâu có tí ti quan hệ gì tới việc tôi muốn đi đâu, chúng ta hẳn nên đi tìm chú và chị Tuyền.
.
.
.
.
.
.” Tôi nhìn Đao Phong, đột nhiên cảm giác được cậu ấy bây giờ có chút ngang ngạnh.
“Đi tìm họ làm gì.” Đao Phong ngừng lại, dựa trên vách tường, hai tay khoanh lại, mặt không chút thay đổi nhìn tôi.
”.
.
.
.
.
.
.” Tôi bị cậu ta làm rối đến choáng váng, nhất thời không biết trả lời thế nào, tôi hơi tái mặt, nói: “Đao Phong, bây giờ không phải lúc đùa giỡn, cậu phải biết.
..
.
.
.
.
.”
“Tôi biết.” Đao Phong cắt ngang lời tôi, biểu cảm lạnh lùng như thường ngày: “Anh muốn rời khỏi đây, cùng tôi, hửm?”
“Tôi.
.
.
.
.
.” Tôi trợn to hai mắt, trong đầu oanh một tiếng, giọng nói trầm thấp mập mờ kia của Đao Phong nhất thời khiến tôi hoảng hốt đến không biết làm sao, ngực bỗng dưng có một thanh âm điên cuồng vang vọng: Không sai, tôi chính là nghĩ như vậy, đáp ứng cậu ấy, cùng cậu ấy đi.
.
.
.
.
.
.
“Tôi.
.
.
.
.
.
.
Tôi muốn.
.
.
.
.
.
.” Tôi chớp mắt, bưng trán, trong đầu một trận cảm giác hôn mê kịch liệt kéo tới, đau đến tôi hầu như không phát ra được thanh âm nào.
“Anh muốn đi cùng tôi, rời khỏi đây, không phải sao.” Đao Phong đi tới trước mặt tôi, dắt tay tôi, thanh âm trầm thấp dịu dàng: “Đi thôi, rời khỏi đây, chúng ta.
.
.
.
.
.
.
.”
“.
.
.
.
.
.
.” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, bị đôi tròng mắt đen thâm thúy kia hút hồn, như cuộn vào trong vòng nước xoáy, trong đầu nháy mắt trống rỗng: “Đi.
.
.
.
.
.
.”
“Đi cái gì.”
Thình lình, một thanh âm giống hệt Đao Phong vang lên chung quanh, tôi thoáng sửng sốt, khó tin nhìn Đao Phong trước mặt, ngơ ngác hỏi: “Cậu.
.
.
.
.
.Vừa, vừa nãy là.
.
.
.
.
.
.”
Khuôn mặt nguyên bản lạnh lùng của Đao Phong trở nên càng thâm trầm, cậu ấy hơi giận dữ trừng mắt liếc nhìn tôi, lập tức kéo tôi đi về phía trước.
“Sở Dương, đừng qua đó.”
Thanh âm kia lần thứ hai vang lên, thân thể tôi cứng đờ trong nháy mắt, kéo Đao Phong trước mặt: “Xảy ra chuyện gì, Đao Phong?”
“Đừng để ý hắn.” Đao Phong chán ghét nhíu mày một cái, như trước làm theo ý mình lôi kéo tôi, bước tiến dưới chân dần dần nhanh hơn.
Tôi nhìn dáng vẻ nôn nóng của cậu ấy, trong lòng mơ hồ nghĩ.
Thế này không đúng, thế này không giống Đao Phong, thế nhưng cậu ấy rõ ràng chính là Đao Phong, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
.
.
.
.
.
“.
.
.
.
.
.Cử động nữa đừng trách tôi không khách khí.”
Theo một câu thầm thì hàm chứa tức giận, tôi cảm thấy cổ bị người hung hăng siết lấy, đau nhức mãnh liệt kia khiến thân thể tôi không tự chủ được nghiêng về phía sau, đồng thời hét lớn: “Ai u tôi đi, đừng vậy đừng vậy, tôi sai rồi!”
Chợt nghe một tiếng thét kinh hãi, tôi ngã về phía sau té lăn trên mặt đất, sau đó mở mắt ra, lăng lăng nhìn Đao Phong đứng trước mặt tôi chân mày nhíu chặt.
”.
.
.
.
.
.
.Sao, xảy ra chuyện gì?” Tôi nhe răng nhếch miệng xoa cổ, hỏi: “Rốt cuộc có đi hay không hả.”
“Đi đâu.”
“Đi.
.
.
.
.
.
.Đi khỏi đây á.”
“Đi khỏi đây?” Con ngươi đen nhánh của Đao Phong ảm đạm, một tay kéo tôi từ dưới đất dậy.
“Không phải cậu đã nói sao, chúng ta cùng.
.
.
.
.
.
.
.” Suy nghĩ của tôi vẫn mù mịt, đứng dậy đồng thời nhìn thấy cách đó không xa treo bộ da người, nhất thời giật nảy mình.
“Tôi chưa từng nói thế.” Đao Phong kỳ quái nhìn tôi, sau đó chỉ vào bộ da người nói: “Anh vừa rồi đã đi theo nó.”
“Móa nó, làm sao có thể, tôi vừa nãy rõ ràng.
.
.
.
.
.
.
.” Tôi kinh ngạc nhìn bộ da người kia một chút, lại nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Đao Phong, nháy mắt ý thức được, những gì tôi vừa thấy toàn bộ đều là ảo giác, bao gồm cả người đàn ông một mực lôi kéo tôi kia.
.
.
.
.
.
.
Thế nhưng việc này thật quá kỳ quái, tôi đã sớm triệu hồi Tiểu Hải, có nàng ở đây, tôi căn bản không có khả năng xuất hiện ảo giác.
Suy nghĩ, tôi quay đầu hỏi Đao Phong: “Cậu.
.
.
.
.
.
Cậu có thấy Tiểu Hải không?”
“Tên nữ quỷ đó?” Đao Phong khẽ lắc đầu: “Tôi chỉ thấy mình anh.”
“Không phải chứ, nàng đã đi đâu rồi.” Tôi lo lắng nhìn xung quanh, phát hiện đèn pin mắt sói của mình cũng đã biến mất dạng, minh hỏa trong tay Đao Phong chưa tắt, lại chỉ thấy được mình tôi, chẳng lẽ Tiểu Hải cũng trúng chiêu rồi?
Đao Phong nhìn ra suy nghĩ của tôi, cậu ấy đưa cho tôi một đèn pin đã tắt, nói: “Đây là nhặt được phía sau anh, anh suy nghĩ lại xem, có thể anh căn bản không gọi nàng ra chăng.”
“Không thể nào.
.
.
.
.
.” Tôi theo bản năng phản bác, trong đầu loạn thành một đoàn, sau khi châm chước, tôi không thể không cười khổ thừa nhận: “Lẽ nào tôi từ lúc đó đã tiến vào ảo giác.
.
.
.
.
.”
Đao Phong thấy tôi vô cùng rầu rĩ, không nói gì nữa, chỉ ra hiệu tôi đi cùng cậu ấy.
Tôi gật đầu, sau đó thử triệu hoán Tiểu Hải, khi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ kia, mới yên tâm đuổi theo Đao Phong.
Đao Phong bước rất nhanh, như đang tránh né gì đó, chúng tôi tiến vào một mật đạo nhỏ hẹp, đi không bao lâu liền nhìn thấy chú và chị Tuyền, dường như đã đợi ở đây lâu rồi.
Chị Tuyền ngồi ở góc tường, lưng dựa vào vách, ngửa đầu nhắm mắt, không biết suy nghĩ gì.
Chú thì đứng bên cạnh, vuốt cằm giống như tập trung suy nghĩ.
Thấy tôi và Đao Phong xuất hiện, chú cao thấp quét mắt nhìn tôi, cười nói: “Ôi chao, đồng bào tới rồi, vừa nãy thế nào, gặp được mỹ nữ à?”
“Cái gì đồng bào.” Tôi không rõ nguyên cớ, đợi nhìn thấy chú ra hiệu cho cổ của mình mới bừng tỉnh đại ngộ: “Chú cũng trúng chiêu?”
“Không phải ta.” Chú ai oán sờ cái cổ phát xanh của mình, chỉ chị Tuyền ngồi góc tường: “Là Kỷ Tuyền.”
“Chị Tuyền làm sao lại.
.
.
.
.
.” Tôi nhìn dáng vẻ của chú, biết trên cổ mình khẳng định cũng có dấu vết bị Đao Phong siết, bởi vì chỉ một thoáng vừa rồi tôi có thể cảm giác được, Đao Phong thật sự đã dùng mấy phần sức lực mới kéo tôi ra được từ trong ảo giác.
“Cô ấy trúng ảo giác giống cậu, nhưng không biết nhìn thấy gì, vừa rồi thiếu chút nữa bóp chết ta.” Chú lòng còn sợ hãi than vãn một tiếng.
Nghe được lời của chú, tôi không nhịn được càng thêm nghi hoặc, liền hỏi: “Khiến chúng ta nảy sinh ảo giác rốt cuộc là thứ gì, vì sao chị Tuyền lại bóp chú, mà tôi thấy hay là.
.
.
.
.
.
.
.
.”
“Chính là bộ da người trong mộ thất.” Chú điều chỉnh lại sắc mặt, trầm ngâm hồi lâu đáp: “Hơn nữa.
.
.
.
.
.
.Bộ da người như thế e rằng không chỉ có một.” Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...