Chương 44
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tôi nhào mạnh về phía trước, tránh thoát tập kích đột ngột phía sau, sau đó thuận thế lăn một vòng tại chỗ, nhanh chóng điều chỉnh tốt tư thế, đồng thời triệu hoán Tiểu Hải, dùng sợi tóc dày đặc vừa đen vừa dài của nàng trói lấy đối phương, cản trở động tác kế tiếp của nó.
Đợi cho nguy hiểm qua đi, tôi tập trung nhìn vào, tập kích tôi chính là một trong những cổ nhân này, trước đó không phát hiện, có lẽ vì nó luôn trốn trong chỗ tối không ló đầu ra, hơn nữa tùy thời tìm kiếm lỗ hổng của chúng tôi, muốn một kích chí mạng.
Điều này không khỏi khiến tôi hoài nghi, thằng cha khống chế cổ nhân kia, có phải đang quan sát ở phụ cận hay không, nếu không chỉ dựa vào đám cổ nhân vô thức này, làm sao có thể làm ra loại phán đoán trí tuệ cao nhường ấy.
“Sở Dương, mau tránh ra!” Chị Tuyền khẽ kêu một tiếng, tôi mau chóng phản ứng trốn sang bên, chợt nghe một trận súng vang kịch liệt, khói thuốc súng cuồn cuộn qua đi, cổ nhân muốn đánh lén tôi kia đã bị bắn thành bã thịt.
Sau khi giết chết con này, tôi nhìn ông chú đang chuyên chú bẻ mã đá Huyền Cơ, ông chú cảm thấy được tầm mắt của tôi, giương mắt đối mặt cùng tôi, sau đó khẽ gật đầu.
Vào thời điểm ấy, tôi và chú phá lệ tâm linh tương thông, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được ý tứ mình muốn biểu đạt, đó đại khái là vì chúng tôi trước đó đều đang suy nghĩ lai lịch kỳ lạ của đám cổ nhân này.
Tôi bình tĩnh lại, khống chế Tiểu Hải quấy nhiễu đám cổ nhân này, cố định đám chúng nó tại chỗ, thuận tiện cho Đao Phong và Kỷ Tuyền xuống tay, trong bụng lại đang đoán, kẻ thao túng phía sau kia sẽ ẩn núp ở đâu, tại sao hắn không ngừng đẩy chúng tôi vào chỗ chết?
Chú hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm ấy, nhưng giờ phút này toàn bộ tinh lực của ông đều đang tìm kiếm cửa vào cổ mộ, đương nhiên không để loại tiểu nhân vật này vào mắt.
Giải quyết xong tất cả cổ nhân, chúng tôi nhìn ngón tay xương cốt đầy đất, đều lộ ra vẻ mặt chán ghét và nghi hoặc.
Đao Phong tay phải đã bị bọt máu dơ bẩn thấm đẫm, cậu ấy chẳng chút để ý, dựa nửa người vào thân cây già phía sau, nhận khăn giấy ướt Kỷ Tuyền chuyển tới thờ ơ lau.
Khóe miệng tôi co quắp, quay đầu nhìn về phía ông chú hỏi: “Đã xác định cửa vào cổ mộ chưa, cách nơi này còn bao xa, đã có người theo dõi, chúng ta tốt nhất nên sớm đi vào.”
Ông chú hơi gật đầu, trong thần sắc hiện ra chút bất đắc dĩ: “Trước đó quả thật đã xác định phạm vi đại khái, nhưng không cách nào khẳng định vị trí chuẩn xác.”
Nói rồi, ông chú chỉ chỉ đồ án trên phiến đá nói với tôi, nói: “Tôi chỉ có thể khẳng định cổ mộ có liên quan đến quỷ tự này, nhưng chỉ dựa vào một chữ này muốn phá giải vị trí cụ thể, thật sự khó như lên trời, hôm nay chúng ta đã tiến vào trong phạm vị bản đồ nêu ra, còn lại phải chậm rãi tìm kiếm, hết thảy khả năng có thứ gì đó liên quan đến quỷ đều phải lưu ý.”
Tôi nhìn hình vẽ và văn tự phức tạp không rõ ý nghĩa trên phiến đá kia, phát hiện trong đó còn ẩn giấu rất nhiều ký hiệu tinh tượng và âm dương thái cực, chúng dày đặc dựa theo quy luật nhất định xếp trên phiến đá Huyền Cơ này, cũng dưới suy diễn của ông chú từ từ hội tụ thành một bức bản đồ quỷ bí, bản đồ kia tôi chỉ có thể nhìn ra một cái lỗ tai kỳ quái, cùng một quỷ tự rõ ràng mà khéo léo.
“Ừm.” Tôi thu hồi tầm mắt, khó xử ho một tiếng, nói: “Cái này đơn giản, nếu tôi nhìn thấy quỷ, sẽ lập tức nói cho mọi người biết.”
Ông chú nghe xong lời tôi nói, cười nhạo một tiếng, nói: “Chưa chắc đã thật sự chỉ quỷ, có lẽ chỉ là tượng trưng, nói ví dụ như chữ quỷ này có thể đại biểu sự vật nào đó trong hiện thực, cũng có thể một dạng đồ vật nào đó thoạt nhìn giống quỷ gần mộ.”
“.
.
.
.
.
.” Biết rõ mình đã bẽ mặt, tôi khép chặt miệng kiên quyết không nói thêm lời nào nữa, nghĩ thầm sau này trước mặt ông chú, có thể không mở miệng sẽ không mở miệng, đỡ mất mặt mất đến phát ê.
Giả vờ không thèm để ý quay đầu, nhìn thấy khóe miệng Đao Phong hơi cong lên cười như có như không nhìn tôi, tôi thoáng sửng sốt, trong nháy mắt cảm thấy kỳ thật mất mặt cũng không sao cả, ít nhất có thể cả đám đều vui vẻ không phải sao?
Đi theo sau ông chú, chúng tôi ở trong rừng cây tiếp tục loanh quanh hồi lâu, lâu đến sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống, chung quanh hoàn toàn rơi vào trong yên tĩnh âm trầm.
Lấy đèn pin mắt sói ra, tôi nhìn bóng cây mờ mờ ảo ảo bốn phía, thấp giọng nói: “Nơi này nếu không có quỷ ông đây sẽ cắt đầu xuống làm cầu đá, mẹ kiếp, quá dọa con mẹ nó người.” Mà ngay cả loại người trời sinh gắn bó với quỷ như tôi đây, cũng có thể cảm nhận được áp bách và âm hàn quỷ dị trong rừng cây này, đây tuyệt đối không phải cảm giác khu rừng bình thường có thể phát ra.
“Địa phương có cổ mộ, chung quanh nhiều ít đều có cảm giác áp lực cùng loại, về sau anh sẽ quen.” Đao Phong liếc mắt nhìn tôi, thản nhiên nói.
“Thụ giáo thụ giáo.
.
.
.
.
.
.” Tôi gật đầu, nhìn sườn mặt lạnh lùng của Đao Phong, đột nhiên rất muốn bảo cậu ấy nói thêm vài câu nữa, dù sao đã theo chân họ lăn lộn lâu như vậy, thường nghe được nhất chính là mấy câu lèm bèm của ông chú, tiếp theo là mấy câu chửi bởi khí phách khoe hàng của Kỷ Tuyền, Đao Phong lâu thật lâu cũng chỉ bảo trì im lặng đứng một bên quan sát, từ trước tới nay lời cậu ta từng nói qua, tôi một tay là có thể đếm hết.
Người này đến tột cùng thiếu hụt năng lực giao tiếp với mọi người đến mức độ nào?
“Quên đi, hôm nay ngủ trước ở đây một đêm, mọi nghỉ ngơi chút, ngày mai thức dậy tiếp tục tìm.” Ông chú thở dài, đạp đạp mặt đất tương đối bằng phẳng dưới chân, nói thầm: “Hẳn là ngay gần đây, sao mãi tìm không thấy chứ.”
Tôi từ ba lô leo núi lấy ra túi ngủ dùng khi cắm trại dã ngoại, lại lấy ra vài túi đồ hộp và nước khoáng, lần lượt ném cho họ, sau đó nhìn thấy ông chú từ chung quanh nhặt vài nhánh cây tương đối khô ráo, cố gắng nhóm một đống lửa.
“Đi nhặt chút nhánh cây, nơi này đất lạnh, không có nguồn nhiệt nửa đêm thế nào cũng chết cóng.” Ông chú nhíu mày nhìn vài nhánh cây lẻ tẻ trong tay, ra lệnh: “Còn phải phòng ngừa dã thú tiếp cận.”
Đao Phong nghe vậy buông nước trong tay, đứng dậy rời đi.”
Tôi nhìn bóng lưng cậu ấy, hồi lâu nhảy dựng lên nói: “Chờ chút, tôi cũng đi.”
Ông chú chọn điểm cắm trại khá bằng phẳng trống trải, không có chỗ nào rắc rối phức tạp, những loại như nhánh cây cũng ít đi nhiều.
Tôi bước nhanh đuổi theo Đao Phong, cùng cậu ấy tìm được một chỗ khá nhiều nhánh gãy, cong lưng nhặt một bó củi khô trên mặt đất ôm vào ngực.
Để tránh cho lượng cành cây buổi tối dùng không đủ, chúng tôi cố ý nhặt nhiều hơn chút, đều chọn loại khá lớn, hơn nữa lượng nước không nhiều lắm, như vậy có thể khiến gỗ biến thành than củi, chưa đến mức đốt không cháy.
Tôi vừa nhặt vừa chú ý động tác Đao Phong, nghĩ loại chủ đề nào có thể làm cậu ấy hứng thú nhất, kết quả suy nghĩ quá mức nhập tâm, bất tri bất giác đi tới bên mép một sơn cốc.
Đao Phong thấy tôi đứng tại chỗ ngẩn người, đi tới hỏi: “Sao vậy?”
Tôi dùng đèn pin chiếu về phía bên trong sơn cốc, phát hiện bên này kỳ thật không tính là quá sâu, mơ hồ có thể nhìn thấy dưới đáy, liền nói: “Hôm nay chúng ta đã đi lâu như vậy cũng không hề phát hiện chỗ này, cậu nói xem trong đó sẽ có gì?”
“Không biết.” Đao Phong lắc đầu, ngồi xổm người xuống nhìn kỹ phía dưới.
“Cổ mộ có thể ở đây không?” Tầm mắt tôi từ đáy cốc dời đến trên người Đao Phong, thấy con ngươi đen nhánh của cậu ấy trong bóng đêm hơi tỏa sáng, bất giác có chút hoảng hốt.
Bình thường mắt người Trung Quốc cũng không đen hoàn toàn, phải nói phần lớn hoặc nhiều hoặc ít đều có chút hơi vàng, màu nâu và màu hạt dẻ đều rất phổ biến, nhưng đen hoàn toàn và thuần túy như Đao Phong, thật sự hiếm có, cho nên lúc đầu mới nhìn thấy mắt cậu ấy, tôi đã hoàn toàn nhớ kỹ cậu ta, nhất là đôi mắt kia, chút lập dị nói thật rất hấp dẫn người ta.
Đang lúc tôi nhìn chằm chằm Đao Phong, chờ đợi cậu ấy trả lời, trong tai chợt truyền đến một tràn tiếng động rất nhỏ cực kỳ khó phát hiện, trước khi tôi ý thức được đây là tiếng bước chân, một bàn tay đã đẩy mạnh sau lưng tôi, dùng sức đẩy tôi vào thung lũng.
Một loạt động tác này cực kỳ nhanh, hơn nữa lặng yên không một tiếng động, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, người đã từ bên mép thung lũng rơi xuống, thân thể trọng tâm không vững nhào xuống phía dưới, trong lòng tôi hoảng loạn dị thường, lại không kêu thành tiếng, mà tập trung chút tinh lực cuối cùng muốn thấy rõ vừa rồi đến tột cùng là ai đẩy tôi.
Song nỗ lực của tôi đã thất bại, ngoại trừ một bàn tay tái nhợt, tôi không nhìn thấy những bộ phận khác.
Người nọ có thể như quỷ mị dưới tình huống không bị Đao Phong phát hiện tiếp cận tôi, đã đủ chứng minh hắn nắm chắc không bị chúng tôi nhìn thấy.
Cùng lúc khi tôi ngã xuống đáy cốc, Đao Phong lập tức đưa tay túm lấy tôi, nhưng sức nặng trĩu xuống quá lớn, cậu ấy vừa rồi không chuẩn bị, thoáng cái đã bị tôi kéo theo.
Tôi nhìn thấy Đao Phong cũng té xuống, vội vàng một tay ôm thắt lưng cậu ấy một tay đỡ sau lưng cậu ấy, gắt gao ôm người vào ngực, nghĩ thầm lần này tôi không cẩn thận, tôi làm đệm lót là được, thế nào cũng không thể để cậu ấy bị thương.
Hai chúng tôi chật vật không chịu nổi ngã nhào xuống đáy, ngã vào trong một đống cành khô lá mục, đám lá nát chẳng biết đã đắp ở chỗ này bao lâu, một luồng mùi đất nồng nặc, chúng tôi vừa chui đầu vào, cơ hồ bị mùi kia xông gần chết.
“Đao Phong?” Giãy giụa đứng lên, đèn pin lúc rơi xuống chẳng biết tung tích, tôi chỉ có thể dùng tay lần mò tìm Đao Phong, ai ngờ còn chưa đứng vững, liền cảm thấy có gì đó bắt được mắt cá chân tôi.
“Mẹ kiếp!” Tôi khẽ gọi một tiếng, thân thể không tự chủ lại ngã quỵ, sức của thứ kia cực lớn, kéo tôi rơi xuống.
“Sở Dương!” Đao Phong cách tôi không xa, ôm lấy cánh tay tôi, nhưng vì không có chỗ tựa bị kéo theo cùng.
Hai chúng tôi giữa đống lá mục lăn thành một đoàn, tôi vài lần muốn đứng lên đều không có kết quả, chung quy ngã trở về trên người Đao Phong, tôi nghe được tiếng thở dốc nặng nề của cậu ấy, biết cậu ấy đang cố gắng ổn định thân thể.
Tôi cấp hỏa công tâm, trong lòng biết thứ bên dưới tuyệt đối không phải người dễ đối phó, không nhịn được hai tay loạn níu loạn túm, muốn tìm được thứ gì đó có thể mượn lực, không ngờ càng nhanh càng bậy, trên tay dùng sức chưa chuẩn, không ngờ mò tới chỗ không nên mò, lập tức cảm thấy thân hình ấm áp dưới tay có chút chấn động, lập tức một tiếng kêu rên trầm thấp: “Này.
.
.
.
.
.
.
.”
“Xin lỗi.
.
.
.
.
.
.
Ừm, khụ.
.
.
.
.
.
.” Trong hoảng loạn, mặt dày của tôi hơi nóng, há mồm muốn xin lỗi, lại bị bùn đất và lá cây trút vào miệng sặc ở cổ họng, nhất thời giãy giụa càng thêm thảm thiết.
Dưới này chẳng biết tới cùng sâu bao nhiêu, chúng tôi dùng sức chống cự sức mạnh của thứ kia, nhưng vẫn bị kéo túm đi rất xa, mắt thấy lá rụng chung quanh từ từ biến thành từng lớp dây leo quấn người, biết rằng đây còn chưa phải đáy chân chính.
“Đừng nhúc nhích.” Đao Phong tựa đầu chôn ở cần cổ tôi, một tay bắt được dây leo bên cạnh chậm lại sức rơi, một tay mò tìm với phía cẳng chân tôi: “Đây là cái gì.
.
.
.
.
.
.
.”
Tôi ôm chặt thắt lưng Đao Phong, để hai chúng tôi dán dính vào nhau, phòng ngừa hai người phân tán, đồng thời túm vài cây leo miễn cưỡng cố định thân thể, cảm giác hơi thở ấm áp của Đao Phong phun lên cần cổ, trong lòng nhịn không được có chút nóng lên.
“Ai biết, mò được thứ kia rồi?” Để tránh cho lại bị bùn đất tràn vào miệng, tôi chỉ có thể cúi đầu nghèn nghẹt trả lời: “Quỷ tha ma bắt, ông đây sắp túm không được nữa.” Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...