Chương 41
Tiếng bước chân lưỡng lự gần cửa sổ, nghe ra được người bên ngoài không chỉ một, hơn nữa có ý thả nhẹ động tác, thậm thà thậm thụt lén lén lút lút, tựa hồ đang điều tra động tĩnh trong phòng.
Tôi cảm giác được thân thể Đao Phong nằm trên người tôi đã căng thẳng, cả người tản mát ra hơi thở tàn nhẫn, bộ dáng vận sức chờ phát động, nếu lúc này có người xông tới muốn giết chúng tôi, cậu ta có thể nhảy lên tránh né hoặc dứt khoát vặn gãy cổ chúng ngay lập tức, hoàn toàn không cần lo lắng những người đó có thể tạo thành thương tổn gì đối với chúng tôi.
Song nghĩ đến Kỷ Tuyền và ông chú một mình ở phòng khác, tôi chợt bắt đầu lo lắng, vạn nhất những người này đều là dân miền núi lỗ mãng, nhìn thấy trong bốn chúng tôi có phụ nữ xinh đẹp, cho nên thừa dịp đêm tối muốn đến quấy rối, vậy chị Tuyền gặp nguy càng lớn.
Trước kia từng nghe nói rất nhiều chuyện cùng loại, tôi có chút sợ hãi những người bên ngoài kia sẽ dùng thủ đoạn hạ lưu gì đó, làm ra chuyện không tốt với chị Tuyền.
Ông chú kia rất khôn khéo, thân phận lại đặc thù, tôi cũng không lo ông ấy sẽ gặp nguy lắm.
Nghe thanh âm ngoài cửa sổ dần dần đi xa, tôi vội đẩy tay Đao Phong, thấp giọng nói: “Những người này tới đây làm gì? Không phải họ đi về phía phòng chị Tuyền rồi chứ? Chúng ta có nên ra ngoài xem sao không.”
Đao Phong nghe vậy cúi đầu cân nhắc, lập tức nhẹ nhàng xoay người xuống giường, không phát ra chút tiếng động dư thừa nào.
“Đi.” Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi, thanh âm trầm thấp.
Tôi nhanh chóng lủi xuống giường, quần áo cũng không khoác thêm, liền đi theo Đao Phong lặng lẽ mở cửa ra ngoài.
Nửa đêm canh ba, trong trại an tĩnh dị thường, ban đêm gió núi rét lạnh khiến tay chân người ta tê dại, mới ra có hai phút, lỗ tai tôi đã không còn cảm giác nữa, tay chân cũng có chút cứng đờ.
Tôi cẩn thận đi theo phía sau Đao Phong, sợ làm ra tiếng động khiến bọn người kia phát hiện.
Đao Phong quay đầu nhìn thấy tôi khép chặt quần áo, khớp hàm lạnh cóng run lên, suy nghĩ một chút nói: “Anh về trước đi.”
Tôi thoáng sửng sốt, biết cậu ta sợ tôi không chịu nổi rét lạnh, vội khoát tay nói: “Không sao đâu, Bắc Kinh so với ở đây còn lạnh hơn, mau qua đó xem chị Tuyền.”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng kỳ thật trong lòng tôi biết Bắc Kinh nếu so với nơi này tốt hơn nhiều, bởi vì có hệ thống sưởi, hiện giờ đều lưu hành mà ấm áp, không ra ngoài căn bản không nhận thấy được rét lạnh của trời đông, nhưng miền nam bên này thì khác, không có hệ thống sưởi chống đỡ, trong phòng lạnh thành một mảnh, đông người còn có thể tốt hơn chút, ít người căn bản không cảm giác được chút carbon dioxide này.
Đao Phong thấy tôi quyết chí, liền không trì hoãn nữa, dẫn đầu đi đến phòng Kỷ Tuyền.
Phòng của Kỷ Tuyền và ông chú cách chúng tôi một đoạn, ông chú hơi gần hơn, chúng tôi bỏ qua phòng ông chú xong, lập tức nhìn thấy mấy bóng đen hèn mọn vây quanh trước phòng Kỷ Tuyền, chúng có năm người, thoạt nhìn đều là mấy ông già cao lớn vạm vỡ, thỉnh thoảng thì thầm với nhau vài câu, khiến tôi càng thêm tin chắc suy đoán của mình.
“Xem chúng muốn làm gì, rồi qua đó.” Tôi nhìn Đao Phong, nhẹ giọng nói.
Đao Phong gật đầu, xoay người tiếp tục quan sát động tác của những người kia.
Chúng tôi trốn ở vị trí kề sát mặt bên của căn nhà, hơi ló đầu ra, phát hiện bọn người kia chẳng biết đang tìm những thứ gì, đang ý đồ cạy mở cửa của chị Tuyền, hơn nữa không phát ra tiếng động gì lớn, nếu như người đang ngủ say, hoàn toàn không nghe được.
Trong lòng tôi tính toán, chờ bọn chúng vừa mở cửa ra, hai chúng tôi lập tức tiến lên, vừa bắt được tội chứng của chúng, còn có thể cam đoan chị Tuyền không bị xâm hại, nhưng nếu người trong trại không phân biệt thị phi đen trắng, đến lúc đó một mực lấp liếm không thừa nhận, trái lại hãm hại chúng tôi, e rằng bốn chúng tôi gặp phiền phức lớn.
Ngay khi tôi lo lắng làm thế nào giải quyết thỏa đáng chuyện này, một bàn tay đột ngột từ phía sau đáp trên vai tôi, sợ đến mức tôi suýt nữa kêu thành tiếng, thiếu chút nữa phá hỏng đại sự.
“Hai cậu trốn ở đây làm chi.” Ông chú nghiêng người qua, nhìn thấy tôi bị dọa trắng mặt, khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa, hiển nhiên là cố ý.
“Mẹ kiếp chú nói nhỏ chút, chúng ta đang bắt trộm đó!” Tôi hất văng bàn tay giặc của ông ấy, giả vờ quên phản ứng mất mặt của mình vừa rồi, chỉa chỉa phía trước nói: “Mấy người kia muốn gây chuyện, phỏng chừng là coi trọng chị Tuyền rồi.”
Ông chú thò đầu xem xét, nói: “Tôi vừa rồi nghe thanh âm bên ngoài không đúng lắm.
.
.
.
.
.
.
Trong núi quá lạnh, Kỷ Tuyền bọc chăn ngủ không dễ tỉnh lại đâu, hai cậu ở đây theo dõi, chúng mở cửa ra liền lập tức qua đó đối phó, đừng để chúng chạy, tôi đi gọi Lý lão đại tới, về sau xem tình thế mà hành động.”
Ông chú vừa nói xong, tôi và Đao Phong liền hiểu được ý của ông, nếu chúng tôi đơn phương chế phục người, vậy người trong trại bọn họ thông đồng một giuộc, có thể đổ trách nhiệm lên người chúng tôi, còn bảo Lý lão đại qua đây chứng kiến, sự tình sẽ được định luận, làm thế nào cũng chạy không được.
Đây không phải nói chúng tôi đa nghi, có đôi khi người ta ra ngoài phải cẩn thận đủ đường, hơn nữa dưới hoàn cảnh lạ lẫm, lo lắng nhiều mặt cũng sẽ an toàn hơn, lỗ mãng làm việc rất dễ chết trong tay người khác.
Tôi làm động tác ok với ông chú, nhìn ông rón ra rón rén đi về hướng chỗ ở của Lý lão đại, nghĩ thầm mặc dù đối phương năm người, chúng tôi chỉ có hai, nhưng đấu với nhau chưa chắc sẽ yếu thế, Đao Phong thân thủ cường hãn đương nhiên không cần phải nói, tôi từ nhỏ đến lớn ở trường cũng đánh nhau không ít, đàn ông sao, không hài lòng cũng chỉ có thể động thủ.
Chúng tôi xem xét đúng thời cơ, một khắc khi chúng phá cửa vào hét lớn một tiếng vọt tới, cứ như vậy có thể làm chúng càng thêm có tật giật mình, thứ hai có thể nhân cơ hội đánh thức chị Tuyền trong phòng, có chị Tuyền bá đạo ra tay hỗ trợ, chúng tôi cũng tiện nhanh chóng chế phục năm người này.
“Đệt mấy thằng già bọn mày muốn giở trò đúng không!” Tôi ôm lấy cổ một người, trên tay dùng sức, muốn quật gã ngã xuống đất, ai ngờ thứ hàng này vừa cao vừa tráng, sau khi kịp phản ứng thân thể uốn éo một cái liền vùng thoát khỏi gông cùm của tôi.
“Thằng chó ranh này, mày có tin ông đây hôm nay sẽ chỉnh chết mày không!” Mấy người đàn ông kia thấy chúng tôi đột nhiên nhảy ra quấy rối, lập tức mặt lộ vẻ cùng hung cực ác, trong miệng hùng hùng hổ hổ không ngừng, nhanh chóng nhấc tay xông đến.
Bởi vì không thể ở trong trại làm ra tai nạn chết người, Đao Phong không cách nào nặng tay, không thể làm gì khác hơn là cố gắng thả nhẹ động tác đọ sức với chúng, tôi thì không hề cố kỵ vung tay đánh mạnh, xuất ra tư thế bình thường tôi hay cùng người ta đánh nhau, ám chiêu độc chiêu gì cũng làm hết, đá cho đoạn tử tuyệt tôn tầng tầng bất tận, cho dù đá không trúng cũng có thể làm cho đối phương ngừng trong chốc lát.
Đáng tiếc họ người đông thế mạnh, trên lưng và trên đầu tôi đã trúng vài cái, đau đến nổ đom đóm mắt, càng đánh càng hăng hái, cuối cùng dứt khoát không thèm để ý nhào tới gặp người liền đánh, mặc kệ đánh chỗ nào trúng là được.
Ầm ĩ lớn như vậy, Kỷ Tuyền trong phòng cũng tỉnh dậy, cô vội vã mặc quần áo tử tế, chạy ra nhìn thấy hai chúng tôi đấu với năm, vội vàng gia nhập chiến cuộc, chân dài đảo qua liền đá ngã một người, sau đó giẫm lên người nọ bắt đầu vung tát, đồng thời mắng: “Con bà nó chán sống rồi phải không, dám khi dễ đến trên đầu bà đây!”
Năm người họ phát hiện phụ nữ nhắm vào cũng mạnh mẽ như thế, nhất thời đánh không lại, vì vậy chuẩn bị chạy trốn.
Một gã trong đó nhìn xa xa, thấy trong trại có người nghe được động tĩnh thắp đèn, vội vàng gọi đồng bọn nói: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, cố tìm đường chạy, gọi Lý lão đại chỉnh chết chúng!”
Mấy tên to con liếc nhau, đứng lên muốn chạy, tôi ôm lấy một gã đặt trên mặt đất mắng to: “Còn dám chạy?!”
Tay trái truyền đến một trận đau đớn, trước mắt tôi lập tức hiện ra một cô gái vô song tóc dài chấm đất, chỉ thấy nàng mặt không chút thay đổi nhìn tôi, mái tóc đen như thác nước vung lên, giống như vật thể sống, nhanh chóng quấn lên hai gã ý đồ muốn chạy trốn.
“Chết rồi, có gì đó nắm chân tao!” Hai gã ngã lăn xuống đất, kinh hãi chửi bới không ngừng, hoàn toàn không biết tại sao bỗng dưng không thể động đậy.
Trong lòng tôi thầm kêu làm tốt lắm, đắc ý nhìn Tiểu Hải, nghĩ đến nếu không có nàng hỗ trợ, rất có khả năng đã để hai gã này chạy mất, chờ việc này chấm dứt, phải thưởng nàng một phen ra trò.
“Các người đang làm cái gì!” Mấy ánh đèn pin lóe lên, một thanh âm trầm ổn từ cách đó không xa truyền đến, tôi ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện chính là Lý lão đại, ông chú đi theo bên cạnh ông ta, cùng mấy khuôn mặt lạ chưa từng thấy qua, song nhìn tư thế, hẳn đều là nhân vật có máu mặt trong thôn.
Thấy tình cảnh này, tôi vội vàng đưa mắt ra hiệu cho chị Tuyền, chị Tuyền hiểu ý, lập tức nhấc chân đá gã dưới chân ngã lăn, sau đó thét lên trốn vào phòng.
“Không biết xấu hổ, đồ lưu manh, thừa dịp tôi ngủ xông vào muốn làm gì, không biết xấu hổ! Người ta không muốn sống nữa, hu hu hu.
.
.
.
.
.
.”
Tôi và Đao Phong hoàn hoàn chỉnh chỉnh xem xét chị Tuyền nhoáng cái biến sắc mặt, đối với nội dung cô ấy la hét càng nghe càng sửng sốt, thanh âm nũng nịu kia khiến tôi bỗng cảm thấy trăm vuốt cào tim, hận không thể đập đầu xỉu luôn cho rồi.
“Mẹ một cái kiếp, nói chị Tuyền không phải Quỳnh Dao nhập thân tôi cũng không tin!”
Lý lão đại nghe vậy sắc mặt khẽ biến, khoát tay một cái, phía sau những người đó lập tức tới bắt lấy đám đàn ông thậm thụt kia, tôi từ trên mặt đất đứng dậy, phủi đất trên người, xoa chỗ bị đánh đau, nhe răng nhếch miệng bước qua.
“Sao rồi, không bị thương chỗ nào chứ.” Ông chú nháy nháy mắt, giả vờ lo lắng hỏi.
“Làm sao có thể không bị thương được, họ ra tay hung ác, thiếu chút nữa đánh chết tôi.” Tôi nói rất lớn, nói xong dư quang khóe mắt liếc Lý lão đại, thấy ông ta thần sắc ngưng trọng, biết việc đêm nay cơ bản đã không sai biệt lắm.
“Các cậu về trước ngủ đi, chuyện đêm nay là tôi lo lắng không chu toàn, người tới là khách, tôi sẽ bồi thường cho các cậu.” Lý lão đại nhìn chúng tôi, có chút khó xử nói: “Mấy người này là đám vô lại trong thôn, suốt ngày ăn không ngồi rồi chỉ biết ở gần phụ nữ là loạn tinh thần, không ngờ họ lại không hiểu chuyện đến mức này, lại gây chuyện với bạn của lão Ô Lỗ, tôi sẽ dạy dỗ họ, các cậu yên tâm, sẽ không uổng phí các cậu bị ăn thiệt đâu.”
“Không sao cả không sao cả.” Ông chú thấy thế, giả vờ ra vẻ bất đắc dĩ, tỏ vẻ không muốn làm lớn chuyện: “Loại chuyện này chỗ nào chẳng có, chúng tôi cũng không phải người một mực bắt người không tha, anh đứng đầu trại, giao cho anh xử lý chúng tôi cũng yên tâm rồi, chỉ hy vọng sau này đừng phát sinh tình huống tương tự nữa.”
“Tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa.” Lý lão đại gật đầu, vẻ mặt uể oải phất tay: “Các cậu trở về ngủ đi thôi, tôi sẽ mang họ đi.”
Nhìn bóng lưng đám người kia dần dần đi xa, ông chú ra dấu, ý bảo chúng tôi vào nhà nói chuyện.
Đóng cửa thật kỹ, chúng tôi ngồi vây quanh trong phòng Kỷ Tuyền, trên mặt ông chú lộ ra nụ cười xảo trá, nói: “Vốn còn đang suy tính làm sao khiến Lý lão đại đồng ý chuyện vào núi, không ngờ tới ông trời có mắt, cơ hội tự dâng lên cửa, chuyện tối nay mặc dù phiền toái, nhưng vẫn có thể xem là một bước ngoặt tốt.” Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...