Chương 27
Theo lời Kỷ Tuyền, lúc chị ấy ở cửa động, cũng bị người phụ nữ kia dùng ám khí đánh lén, cho nên mới không kịp thời ra tay ngăn cản họ chuồn mất, chỉ là bắn bị thương một người trong đó mà thôi.
Như vậy xem ra, tôi ngay lúc đó đã đoán sai, có lẽ người phụ nữ kia biết chúng tôi còn có người âm thầm hỗ trợ, chỉ là không ngờ tới là một người nữ, cũng có khả năng cô ta mới đầu không chú ý đến sự tồn tại của Kỷ Tuyền, là về sau mới phát hiện, sau đó sớm vạch kế hoạch chạy trốn.
Chẳng qua vô luận thế nào, người phụ nữ này cũng không phải nhân vật có thể xem thường.
Tôi cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay dần dần từ tím bầm chuyển sang đen thùi, hối hận đến ruột sắp xanh rồi, sớm biết người phụ nữ kia ác độc như thế, tôi nên thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác, cẩn thận cô ta ra tay ám toán.
.
.
.
.
.
“Mau đuổi theo, giải dược cùng đồ vật hẳn đều trên tay người đàn bà kia, không thể để cô ta chạy thoát!” Ông chú từ trong bao móc ra một cuộn băng vải, dùng sức thắt chặt phía trên vết thương của tôi, phòng ngừa độc tố lan quá nhanh.
Tôi vung vẫy cánh tay vài cái, nghĩ ông chú siết thật chặt, làm cả cánh tay đều tê rần, nhưng vì mạng sống, cũng đành phải thế.
Cửa đạo động có mấy gã ngoại quốc trước đó cố định tốt dây thừng, chúng tôi nhờ dây thừng, không cần tốn nhiều sức liền trượt vào trong mộ thất.
Bên trong mộ thất đen ngòm âm lãnh, ngoại trừ đèn pin mắt sói trong tay chúng tôi không có một chút ánh sáng dư thừa, ông chú sau khi đi xuống lập tức ra dấu cho chúng tôi biết, cẩn thận ba người kia trốn trong góc tối đánh lén.
Tôi nhìn quanh bốn phía, cảm thấy nơi này đích thật là một địa phương mai phục rất tốt, nhưng nếu chúng tôi tiếp tục xuống không lọt phải bất trắc nào, rất có khả năng chính là họ thương vong quá nặng, đã vô lực chơi ám chiêu, thầm nghĩ cầm đồ vật nhanh chóng chạy thoát thân.
Ông chú vừa đi vừa nghiên cứu bích họa trên tường mộ, sau đó kết hợp với bày biện hoa lệ phung phí trong mộ thất, nói cho chúng tôi biết nơi này đại khái là đế lăng của Nguyên Định Tông, Bột Nhi Chỉ Cân Quý Do.
Nguyên Định Tông tức Giản Bình hoàng đế, là hoàng đế thứ ba của Nguyên triều.
Nguyên Định Tông cả đời phóng ngựa vung gươm sát phạt chinh chiến, thời gian trị vì mặc dù ngắn, làm việc lại kiên nghị quyết đoán.
Vu sư Tây Vực bị ông ta giết, bởi vì hắn chó cậy thế chủ, dựa vào quyền thế của chủ nhân là mẫu thân của Quý Do Mã Chân hoàng hậu hãm hại trung lương, vơ vét tài sản dân, làm xằng làm bậy.
Sau khi Định Tông tự mình chấp chính quyết định đầu tiên là giết một cảnh trăm, mặt khác trọng dụng trọng thần tiền triều Trấn Hải chỉnh đốn lại trị.
Theo ghi chép của người Anh Quốc và Italia tới truyền giáo, Quý Do đại hãn vẻ mặt nghiêm túc, lầm lì ít nói.
Kể cả trong này, hết thảy sự tích cuộc đời Nguyên Định Tông, đều được ghi chép trên bích họa, trừ lần đó ra, phần sau bích họa lại giảng thuật một ít bí mật không muốn ai biết, cũng bắt đầu từ nơi này, trong nội dung bích họa có thêm một người phụ nữ, người phụ nữ kia tóc dài bồng bềnh xinh đẹp, thoạt nhìn vô cùng quen mắt.
“Nguyên Định Tông sau khi chết, Kỳ phi Hải Mê Thất dưới sự ủng hộ của chư vương ngang hàng Bạt Đô, ôm con thơ Thất Liệt Môn buông rèm chấp chính, xưng chế ba năm.
Khi tại vị hai đứa con khác là Hốt Sát, Não Hốt xây phủ đệ đối kháng với mẹ, đến nỗi một quốc gia ba chủ, khiến Hãn quốc lâm vào hỗn loạn.
Lại gặp đại hạn, nước suối khô cạn, cỏ dại tự thiêu, trâu ngựa mười chết tám chín, dân không thể sống.
Mãi đến khi Mông Ca yên vị, Hải Mê thất do âm thầm xúi giục tông vương của Oa Khoát Thai, bị Mông Ca hạ lệnh nhảy sông tự tử.” Ông chú đưa tay xoa lên một bức bích họa trong đó, thấp giọng nói: “Xem ra nơi này không chỉ có đế lăng của Nguyên Định Tông, mà là một tòa mộ hợp táng của Định Tông và Hải Mê Thất.”
“Nói thế là sao?” Tôi nhìn bích họa trên mộ vô cùng trừu tượng trăm điều không giải thích được.
Ông chú liếc mắt nhìn tôi, chỉa chỉa một bích họa phía sau: “Oát Ngột Lập-Hải Mê Thất chết không lâu, một vị Lạt Ma già đi ngang qua đêm xem thiên tượng, tiên đoán Mông Cổ chắc chắn sẽ diệt Tống, vì vậy sai người chuyển cáo sự tình này cho Mông Ca, bảo hắn an táng Hải Mê Thất cùng Nguyên Định Tông ở trong bảo huyệt long nhãn của âm sơn long mạch, có thể phù hộ tổ tôn đời sau thuận lợi thâu tóm Tống triều.”
Ông chú giảng giải xong nội dung trên bích họa, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, lại nói: “Trên thực tế không chỉ Tống triều, Mông Cổ năm 1218 diệt Tây Liêu, năm 1227 diệt Tây Hạ, năm 1234 diệt Kim, năm 1246 chiêu hàng dân tộc Thổ Phiền, năm 1253 diệt Đại Lý, năm 1276 diệt Tống, năm 1279 tiêu diệt thế lực còn sót lại của Tống, cuối cùng thống nhất cả nước, trở thành vương triều có lãnh thổ rộng lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc, cho dù phồn thịnh như Đại Thanh, cũng không thể sánh bằng.”
Tôi nghe ông chú so với giáo viên lịch sử giới thiệu còn thuần thục hơn, trong lòng âm thầm hồi tưởng nữ quỷ tướng mạo đẹp như tiên kia, chung quy nghĩ, nó cùng hoàng hậu tên Hải Mê Thất kia không tránh khỏi liên quan.
Đủ loại quy chế của vương triều Trung Quốc bảo thủ đã hạn chế năng lực của phụ nữ, rồi lại có rất nhiều cô gái thủ đoạn xuất chúng tài mạo song toàn bị ép buộc từ sau đài tới trước đài, các nàng bị bất đắc dĩ, vì mình cũng vì đứa con, không thể không cùng đám đại lão gia này tranh quyền đoạt vị, chua xót khổ lệ trong đó không ai hiểu rõ, nếu như nói đàn ông cứng như sắt, phụ nữ kia chính là cây bông lau, mềm mại mà cứng cỏi.
Tôi vẫn luôn đối với những người phụ nữ bên cạnh mình ôm thái độ tôn kính lại trân trọng, đó cũng là đạo lý sau khi tôi quen với vài cô bạn gái mới từ từ hiểu được, các cô ấy cũng không cần người khác thương xót, có khổ mấy mệt mấy, chỉ cần cho cô ấy một ***g ngực ấm áp, cô ấy liền có thể một lần nữa tỉnh dậy, thậm chí so với đàn ông càng mạnh mẽ hơn.
Ông chú có thể cũng suy nghĩ cùng hướng với tôi, nhìn bích họa trên tường thở dài một tiếng, xoay người nói: “Đi thôi, phía trước đại khái chính là nơi gửi quan tài chủ mộ, đi xem quan tài của thi vương nọ bị hủy thành cái dạng gì.”
Đao Phong nghe vậy gật đầu, mang theo hắc miêu đi trước.
Chúng tôi vừa đi vừa cẩn thận quan sát bốn phía, không lâu sau liền nhìn thấy hai ngọn đăng nô hình người cao lớn, hai đăng nô này toàn thân dát vàng, thấp mi thuận mắt, hình thể yểu điệu, làm ra tư thế cung nghênh, hai tay giơ lên cao qua đỉnh đầu, kéo một chân đèn hình hoa sen, trong chân đèn là một ít chất lỏng màu đen, ông chú nói, đó là dầu giao nhân đọng lại đã lâu, trân quý vô cùng, có thể cháy ngàn năm.
Mặt sau đăng nô là hai cỗ quan tài lộng lẫy bằng gỗ lim tơ vàng, chúng một lớn một nhỏ song song đặt chính giữa mộ thất, nắp của hai cỗ quan tài đã bị người nạy ra.
Chúng tôi quơ đèn pin chậm rãi đi qua đó, phát hiện bên trái mép quan tài có chút hư hại, bên trong quan tài càng loạn không nhìn được bộ dáng, hiển nhiên là bị axit hòa tan, ngoại trừ mảng lớn dấu vết màu đỏ đen, hoàn toàn tìm không được bất cứ thứ gì đáng nghiên cứu.
Ông chú chỉ ngắm một chút, liền nhíu mày tiếc hận nói: “Người phụ nữ kia xuống tay quá ác, thứ gì tốt đều bị cô ta lãng phí, thật là vì mục đích bất chấp thủ đoạn.”
Dứt lời, lại quay đầu nhìn bên kia.
Tôi không nhìn thấy đồ vàng mã đáng giá, cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc, đi theo sau ông chú tới bên phải quan tài, đẩy nắp quan này nửa khép nửa mở kia ra, nhìn bên trong thi thể được bảo tồn hoàn hảo như người sống kia, khiếp sợ cơ hồ nói không ra lời.
Đó là một cô gái tóc dài đen nhánh, mặt mũi như tranh, mắt hạnh má đào, xinh đẹp vượt hẳn tiên nhân, nàng mặc quần áo giấy mạ vàng, hai mắt nhắm nghiền, an tĩnh nằm bên trong hòm, nàng vẫn bảo tồn hoàn mỹ như vậy, năm tháng trên người nàng không để lại một tia dấu vết, so với những tác phẩm nghệ thuật trân quý trong viện bảo tàng càng khiến người ta muốn chạm vào hơn.
Nàng.
.
.
.
.
.
.Chính là nữ quỷ trước đó gặp phải ý đồ muốn đẩy Đao Phong vào chỗ chết.
Oát Ngột Lập-Hải Mê Thất, phi tử của Nguyên Định Tông, hoàng hậu Hải Mê Thất nhiếp chính ba năm, cư nhiên lại lang thang trong tòa cổ mộ hắc ấm thâm sâu này.
Trên cỗ nữ thi mang một chuỗi dây chuyền hoa lệ trang nhã, dây chuyền kia do những viên trân châu đen hình thể cực lớn tỏa màu sắc mượt mà tạo thành, mặt ngoài trân châu bao phủ một lớp màng trong suốt mỏng như cánh ve, khiến trân châu này trải qua mấy trăm năm cũng không biến sắc, mà càng khiến người ta trợn mắt há mồm tấm tắc lấy làm lạ chính là, nối liền ở giữa, có một khối dạ minh châu tản ra ánh sáng yếu ớt, vô luận là hình dáng hay phẩm chất, đều là vật thế gian hiếm thấy, có thể nói là trân phẩm.
Ông chú vừa nhìn chuỗi dây chuyền này, sắc mặt nhất thời đại biến, ông từ trong bao lấy ra găng tay đeo lên, cẩn thận đưa tay dò xét vào trong quan tài, từng chút một đem dây chuyền từ trên nữ thi này gỡ xuống, phát hiện không khiến cho thi biến phiền toái gì, liền lập tức quay đầu nói với tô: “Tiểu Sở, từ trong bao của cậu tìm xem còn túi không, mau lấy ra đựng thứ này, Hải Mê Thất sau khi nhập liệm liền đeo chuỗi dạ minh châu, ngàn năm khó gặp thật là bảo bối tốt, huống chi độ tinh khiết của dạ minh châu này tuyệt vời thế, bán đi cũng đủ bốn người chúng ta ăn năm năm.”
“Được được được.” Tôi vừa nghe đủ ăn năm năm, lập tức tỉnh táo tinh thần, ngay cả độc thương trên người cũng quên không còn một mảnh, vội vàng quay đầu tìm thứ đựng bảo bối.
“Dùng cái này.” Lúc này Đao Phong cầm một cái hộp gỗ đàn hảo hạng đi tới, quanh thân hộp kia điêu khắc tinh mỹ, khóa trên nắp hộp cài giản dị mà rắn chắc, Đao Phong mở nắp hộp ý bảo ông chú bỏ dây chuyền vào, sau đó cài lại đưa cho tôi.
“Hộp gỗ đàn này cũng là bảo bối đó, tìm ở đâu vậy?” Ông chú giúp tôi mở ba lô, chúng tôi bỏ cái hộp vào tận cùng bên trong, cam đoan nó sẽ không rơi ra hoặc bị đụng hư.
“Bên kia.” Đao Phong đưa một ngón tay ra phía trước, mang tôi và ông chú đi qua đó.
Trước quan tài của Nguyên Định Tông và Hải Mê Thất, là mấy đài án, phía trên đặt đủ loại bảo bối quý hiếm, nhưng khi lấy chuỗi dạ minh châu ra so, lại kém cỏi không ít, vì vậy Đao Phong chỉ lấy hộp gỗ đàn.
Dựa theo cách nói của họ, cái này gọi là “Trộm cũng có đạo, cũng phải hợp với đạo”, đồ trong cổ mộ mặc dù tốt, cũng không thể lấy quá nhiều, lòng tham không đáy dễ dẫn tới báo ứng, đến lúc đó tổ sư gia cũng bảo trụ không được ngươi, biết chừng mực, mới có thể lăn lộn trên con đường này tới cùng.
Cuối mộ thất có hai thông đạo, Đao Phong sau một phen dò xét nói cho chúng tôi biết, người phụ nữ kia cùng hai gã nước ngoài không đi cùng đường, một trái một phải mỗi người một hướng.
Vì vậy ông chú sau khi tự ngẫm quyết định, bốn chúng tôi chia nhau hành động.
Thứ nhất vật kia hiện giờ chưa chắc tới cùng trên tay ai, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bên nào cũng không tử buông tha, thứ hai phải đuổi theo người phụ nữ kia lấy được thuốc giải, nếu không tôi ra ngoài cũng chỉ có đường chết.
Do đó tôi và Đao Phong một tổ, phụ trách giải quyết người phụ nữ tóc đen, ông chú và Kỷ Tuyền một tổ, phụ trách giết chết hai gã ngoại quốc kia.
Chúng tôi đem mọi thứ trong bao chia ra lần nữa, ông chú dặn dò kỹ lưỡng vài câu, liền cùng Kỷ Tuyền vào thông đạo bên phải.
Còn lại tôi và Đao Phong hai người cộng thêm một con quái miêu màu đen, bước nhanh vào bên kia. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...