Chương 17
“Này.
.
.
.
.
.
.Nơi này có trẻ con?!” Nghe được tiếng khóc của hài nhi, tôi nhất thời sợ hãi biến sắc, vẫn không nhúc nhích nhìn quan tài nọ, trong lòng không thể nói là tư vị gì, chỉ cảm thấy nếu thật có trẻ con bị giam trong này, vậy thật sự quá tàn ác vô nhân đạo.
“Trẻ em mới sinh ra đã chết non oán khí nặng nhất, rất nhiều Đế Vương đều thích dùng chúng để thủ mộ, việc này rất bình thường.” Ông chú chau mày, ngoài miệng mặc dù nói vậy, sắc mặt thoạt nhìn lại có chút không giống bộ dáng bình thường.
Trong tai tiếng hài nhi khóc nỉ non càng lúc càng lớn, mà ngay cả quan tài cũng bắt đầu có chút chấn động lên, chất lỏng sềnh sệch màu đỏ đen mang theo mùi máu tươi nồng nặc cuồn cuộn chảy ra, khiến người ta hoài nghi giây tiếp theo nó có phải sẽ bao phủ cả mộ thất hay không.
“Làm sao bây giờ, cứ đứng đây chờ nó ra?” Tôi nhìn về hướng ba người khác, phát hiện sắc mặt mọi người đều rất âm trầm, tựa hồ cũng đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào cho phải.
“Làm sao bây giờ, đương nhiên chỉ có trốn rồi.” Kỷ Tuyền nhịn không được hất mái tóc dài trên vai ra sau đầu, đôi mắt xinh đẹp một mực nhìn chằm chằm quan tài máu, trên nét mặt lộ ra một tia kiêng kỵ: “Ghét nhất là con nít, cư nhiên xui xẻo đụng phải ở đây.”
“Kỷ Tuyền nói đúng, chờ nó ra chúng ta sẽ phiền toái mất.” Ông chú trầm tư chốc lát, gật đầu nói: “Trở về là không có khả năng, ám đạo này quá cao, từng bước từng bước đi lên rất tốn thời gian, huống chi có đám ngoại quốc ở phụ cận rình rập như hổ đói, chúng ta chỉ có thể đi tới không thể lùi về phía sau.”
“Vậy đi đâu.” Tôi quay đầu nhìn quanh bốn phía, trong phạm vi đèn pin mắt sói chiếu xạ toàn bộ đều là vách tường tử khí trầm trầm, không có bất luận hành lang nào con người có thể qua lại nói: “Có khi nào phải đập phá tường xông ra không?”
“Đập?” Ông chú nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Gạch mộ này đều là được chế thành từ nhiều loại khoáng vật kim loại hiếm trộn lẫn, vừa nặng vừa cứng, trong gạch mộ còn có hai lớp chống trộm, cho dù cậu dùng máy đập nền đập cũng không hư.”
“Mẹ kiếp.” Đối với những cách diễn tả này của ông chú, tôi nhịn không được bội phục sát đất, vốn tưởng rằng chính mình nói đã đủ khó lọt tai rồi, không ngờ tới nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
(Tiêu: Cùng nghĩa với núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.)
Ông chú sau khi nói xong câu kia vuốt cằm nhìn hai bên, sau đó đôi mắt đột nhiên sáng ngời bước đến bên tường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trên vách đá màu than chì kia: “Thật đúng là để cho thằng ngốc cậu nói trúng rồi, chúng ta hôm nay sợ rằng không thể không phá tường mà ra.”
“Sao, tường này thật có thể đập hư?” Không phải là thật sự muốn dùng máy đập nền đó chứ.
.
.
.
.
.
.
Khóe miệng tôi co quắp, cẩn thận từ bên cạnh quan tài máu vòng qua, đi tới phụ cận mặt tường chỗ ông chú kia.
Nhìn trước mắt tường gạch xây chỉnh tề, trong địa cung lắng đọng đã lâu, mỗi một vết rạn này đều phảng phất như sát nhập vào cảm giác dày nặng của lịch sử, đáy lòng tôi thầm than sự cần cù và trí tuệ của cổ nhân, tay cũng không cầm lòng nổi mà sờ soạng lên, phát hiện khối đá này cùng các phần khác của vách tường không giống lắm.
Thấy tôi đã phát hiện chỗ huyền diệu trong đó, ông chú cũng không cố gây hồi hộp nữa, vừa dùng lời ngắn gọn giải thích một đoạn lịch sử phát triển của mồ mả Trung Quốc, vừa gọi Đao Phong xuất lực, dùng tốc độ nhanh nhất tháo dỡ khối tường mộ này xuống.
Người hiện đại thông thường hay nói “Phần mộ”, trên thực tế là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, phần là chỉ phong thổ trên mặt đất, còn mộ lại là huyệt phía dưới.
(Tiêu: Phong Thổ là phần đất đắp trên mộ.)
Mồ mả trước Đông Chu không có phong thổ, trong 《 Lễ Ký – Đàn Cung 》 có nói: “Phần đất cao đặt tên là phần, táng mà không có phần gọi là mộ.” Mặt ngoài huyệt xây phong thổ, ban đầu là để nhận biết vị trí của huyệt, thuận tiện ngày sau tế bái.
Thời Xuân Thu Khổng Tử muốn đi tế bái mộ của cha mình, lại không tìm được đất mộ, trải qua nhiều lần dò hỏi, mới từ một vài cụ già nơi đó biết được địa chỉ cụ thể, lúc này Khổng Tử xem trọng lễ nghi đã nghĩ, nếu sau này trở về tế bái chẳng lẽ lại phải phí một phen trắc trở thế này nữa sao, vạn nhất tìm không được nữa thì làm sao bây giờ? Vì vậy trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Khổng Tử cuối cùng giữa thủ lễ và trung hiếu lựa chọn kính hiếu phụ mẫu, cái gọi là bách thiện hiếu vi tiên (trong trăm cái thiện chữ hiếu là đầu), quyết định của Khổng Tử khi ấy cũng là lẽ thường của con người.
Từ đó về sau trên huyệt đắp lên phong thổ liền biến thành thói quen của mọi người, càng về sau lại dần dần biến thành một loại tượng trưng cho thân phận, “Phần thiên tử cao ba nhẫn (đơn vị đo lường thời xưa, bằng 8 thước hay 7 thước), dùng cây tùng dựng lên; Chư hầu chỉ phân nửa, dùng cây bách dựng lên; Đại phu tám thước, dùng cây huyền hoa dựng lên, Sĩ bốn thước, dùng cây hòe dựng lên; thứ nhân không có phần, dùng cây dương liễu dựng lên.”
Từ trước tới nay tòa lăng mộ đế vương phong thổ lớn nhất, đó là lăng Tần Thủy Hoàng, thời Đường thì quen dùng núi làm lăng, thực tế hiệu quả cũng không kém là bao so với lăng Tần Thủy Hoàng, đến thời Minh Thanh lại xuất hiện bảo thành và bảo đỉnh, duy nhất trong đó không có phong thổ là triều Nguyên.
Dân tộc Mông Cổ thời gian xây dựng triều đại mặc dù ngắn, nhưng cũng là một triều đại cực kỳ thần bí, cơ hồ tất cả đế lăng thời Nguyên đến giờ cũng chưa từng được phát hiện, có chăng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, ngay cả lăng Thành Cát Tư Hãn tọa lạc trên thảo nguyên Cam Đức Lợi nghĩa trang Y Kim Hoắc Lạc Kỳ thành phố Ngạc Nhĩ Đa Tư nội mông cũng chỉ là y quan trủng (mộ chôn quần áo và di vật không có xác).
Y quan trủng là gì? Nói đến cùng chính là giả, là dùng để che giấu tai mắt người ta.
Đế lăng địa cung chân chính thời Nguyên rốt cuộc có bộ dạng gì, đến giờ cũng chưa từng có ai thấy qua.
Không chỉ thế, kiến tạo lăng mộ trải qua nhiều năm cải tiến về sau, cơ quan ám khí bên trong càng ngày càng nhiều, đa dạng tầng tầng bất tận, không chỗ nào mà không muốn đưa kẻ trộm mộ vào chỗ chết, đến cùng thậm chí chung quanh lăng mộ cũng biến đổi càng thêm quỷ quyệt nguy hiểm, mảy may không để ý đạp sai một bước, đó chính là tai họa chết không toàn thây hủy thân diệt cốt.
Ngoại trừ cơ quan ám khí, các thời đại đế vương còn thích dùng y quan trủng để chế tạo dấu hiệu giả thu hút kẻ trộm mộ đến, mà địa cung chân chính, thường thường được giấu ở nơi khác.
Khi địa cung hoàn thành, những người thợ khéo léo phụ trách kiến tạo này sẽ bị vùi vào trong huyệt, để ngừa họ tiết lộ bí mật ra ngoài.
Dần dà, những người thợ cũng từ từ nhìn thấu tâm tư của đế vương, họ thuở đầu kiến tạo địa cung, sẽ len lén sửa chữa ra một đường hẹp không ai biết đến, đợi ngày sau khi địa cung phong kín, sẽ từ trong đường hẹp này chạy thoát thân.
“Nếu tôi đoán không lầm, đây là thông đạo chạy trốn mà những người thợ kiến tạo địa cung khi ấy để lại, nhưng xem tình hình này, hắn cũng chưa thật sự từ bên trong trốn ra được.” Ông chú nhìn Đao Phong và tôi sử dụng xẻng công binh đem bùn nhão đọng chung quanh gạch mộ khua vỡ, nói: “Nhưng mà chúng ta vòng vo cả ngày cũng chỉ tìm thấy hai gian mộ thất ngớ ngẩn này, phỏng chừng nơi đây cũng chỉ là hư trủng, địa cung chân chính e rằng ngay sau mặt tường này.
Ông chú vừa dứt lời, Đao Phong đã đan tay lại cứng rắn đẩy dời gạch mộ lỏng lẻo kia, thanh âm gạch đá rơi trên mặt đất vang lên, chúng tôi liếc nhìn nhau, cơ bản xác định mặt sau này chính là địa cung.
Ông chú dùng đèn pin chiếu vào trong ô nhỏ vừa đẩy ra, nhưng phát hiện bên trong một mảnh đen nghịt, nhìn không thấy được thứ gì, liền quay đầu nói: “Tiếp tục, gỡ cả mấy khối gạch này xuống, động tác phải nhanh, nếu không thứ kia sẽ ra tới.”
Tôi quay đầu lại nhìn một chút, thấy chất lỏng buồn nôn kia đã chảy xuống dưới chân, không khỏi dùng chân giẫm đạp lên, lập tức dính vô số tơ máu sềnh sệch.
Thấy thế, Kỷ Tuyền hú lên quái dị nhảy đến bên tường, đưa tay liền cho tôi một cái bốp đầu: “Buồn nôn muốn chết cậu nghịch nó làm cái gì!”
“Tôi chỉ nghịch chút không được sao.” Tôi bụm trán bị đánh đau, tâm nói bà chị này xuống tay thật tàn nhẫn, khó trách súng nặng như vậy chị ta cũng có thể thuận tay sử dụng, loại phụ nữ này tuyệt đối không thể cưới, ai cưới người đó ngu bò, về nhà cũng chỉ có thể làm Từ Hi thái hậu cung phụng, mỗi ngày gây khó dễ cho mình, còn phải tùy thời chuẩn bị chịu đựng roi da.
Trong bụng ác độc phun chửi, dư quang khóe mắt quét đến quan tài không ngừng ứa máu, tôi kinh ngạc phát hiện, tấm ván gỗ phía bên phải của quan tài chẳng biết từ khi nào đã hé ra một khe hở hẹp, hai ngón nhỏ bé non mịn đang bấu trên quan tài, từng chút từng chút vói ra ngoài, ngón tay nọ sớm đã bị máu nhuộm đỏ thẫm, da vô cùng mịn màng non nớt, tựa như chạm vào một chút sẽ từ bên trong nứt toác ra vô số máu đen.
“Móa! Ra rồi!” Tôi thoáng sửng sốt, lập tức kêu to nhắc nhở những người khác: “Đi mau đi mau.”
“Cái gì?” Ông chú nghe tôi kinh hoảng quát, vội vàng quay đầu xem xét, lập tức càng thêm lo lắng phất tay nói: “Được rồi được rồi, có thể chui người vào là được, đi nhanh lên!”
Dùng sức rút ra một khối gạch mộ cuối cùng, Đao Phong dẫn đầu tiến vào ám cách, tôi nhìn quỷ anh đã ló ra một nửa đầu kia, liền để ông chú và Kỷ Tuyền đi trước, tôi nắm xẻng công binh, phụ trách bọc hậu.
Trèo vào bên trong ám cách mới biết được, nhiệt độ hai bên này vậy mà kém nhau mười vạn tám ngàn dặm, khi ở bên ngoài mộ thất, chỉ cảm thấy có chút âm lãnh, vào trong ám cách rồi, toàn thân lại như rơi vào hầm băng, loại cảm giác này đã không chỉ đơn giản là âm lãnh nữa, bốn người chúng tôi vừa đặt chân xuống, đã bị nhiệt độ bất thình lình thiếu chút nữa đông cứng đến mất hồn.
“Sao lạnh như thế?” Kỷ Tuyền hai tay ôm bả vai lạnh run, súng bán tự động màu đen cắm trong ngực áo theo động tác của chị ấy cùng nhau run rẩy.
Ông chú kéo phecmơtuya lên tới tận cùng, dùng đèn pin chiếu phía trước nói: “Không biết, đại khái là trong địa cung có khối băng gì gì đó.”
“Khối băng? Dùng để phòng hủ bảo thi?” Tôi nói, tiện tay ra dấu một chữ thi của thi thể.
“Có khả năng.” Ông chú gật đầu, tiếp tục nói: “Tới cùng xảy ra chuyện gì còn phải qua đó nhìn xem mới biết được.”
“Nó tới rồi.” Đao Phong nhìn ám cách một chút, khoát tay ý bảo chúng tôi đi mau.
Mộ đạo mặt sau ám cách này, so với trước đó còn hoa lệ rộng rãi không ít, trên tường hai bên mộ đạo cách mỗi hai thước liền có một trản đèn chong dát vàng, phía dưới đèn chong là một vài bức bích họa tinh mỹ vẽ tuấn mã phi nhanh múa hát tưng bừng, nhìn qua rầm rộ mà súc tích trang trọng, nhưng cùng phong cách tôi nhìn thấy khi sinh ra ảo giác hoàn toàn bất đồng, trong bích họa này không chỉ không có cô gái kỳ quái kia, mà còn ngụ ý còn vô cùng đơn giản, chẳng qua là thái bình thịnh thế bách tính an khang.
Điều này làm cho trong lòng tôi bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác áp lực quỷ dị, không biết tại sao, tôi chung quy nghĩ những bích họa không tồn tại mà tôi nhìn thấy mới là thật, còn trước mắt đây, có lẽ mới là hư ảo.
.
.
.
.
.
Cuối mộ đạo, là một bệ thềm vô cùng trống trải, tôi đứng cửa mộ đạo, chợt nghe phía sau có tiếng cười khanh khách thanh thúy của trẻ con, thanh âm kia rõ ràng giống như kề cận bên tai, dọa tôi cả người run bắn, phản xạ có điều kiện lấy đèn pin hướng phương hướng đã đi qua chiếu đến.
Chỉ thấy giữa ngọn đèn màu đỏ cam của đèn pin mắt sói, một anh nhi quỷ dị cả người huyết hồng phát tím, hai mắt to tối om không có một tia tròng trắng, đang bò rạp trên mặt đất, hai tay thịt nồn nộn của nó chậm rãi bò về phía trước, da thịt màu tím đỏ trên người không ngừng ứa máu đen ra ngoài, chất lỏng nồng nặc mùi máu tanh chảy khắp nơi.
“Ka ka ka.
.
.
.
.
.” Phía dưới đôi mắt to đen thuần, đôi môi xinh xắn của anh nhi từ từ nứt ra một độ cong cường điệu.
.
.
.
.
.
. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...