Cô Thôn Nữ Bưu Hãn


Nha đầu Ngọc Hà trông coi ngoài của khẩu khí không tốt nói, "Không phải ngươi mới ăn cách đây không lâu sao, bây giờ là nửa đêm, đi đâu tìm đồ ăn cho ngươi đây, ngươi nhịn một chút đi, ăn ít một chút cũng không chết đói được."
A, nha hoàn này đang oán giận vì phải phục vụ cô đây mà, là cảm thấy cô là nha đầu đi xung hỉ nên dễ bắt ư?
Tô lộ ra biểu tình âm u, sau đó câu môi cười một cái, khẩu khí lạnh lùng nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngây ngô nói, "Ồ, xem ra ngươi không phải nguyện ý trông coi ta, lẽ nào ngươi muốn đi Câu Lan Viện phục vụ nam nhân."
"Ngươi!"
Nha hoàn ngoài cửa ngừng lại, không phải nói Tô là một kẻ ngốc sao, xem ra cũng không phải là bị ngốc.

Nhớ lại lời nói của phu nhân trước khi đi ra ngoài, khẩu khí của nha đầu này dịu xuống rất nhiều, "Người muốn ăn cái gì?"
Tô đen mặt, có những người chính là thấp hèn như vậy, cho cô ta mặt mũi nhưng lại không cần, cùng cô ta nói chuyện thật tốt cũng không được, bị đe dọa mới đồng ý.

Muốn ăn cái gì?
Đây là một câu hỏi rất hay.

Cô muốn ăn thịt, chỉ muốn ăn thịt.

Cô vận dụng trí não để nhớ ngày trước thực đơn của các nhà hàng có cái gì, một chuỗi tên thức ăn từ miệng đi ra, "Thịt gà nướng, vịt nướng, thịt bò hầm, thịt lợn om, sườn xào chua ngọt, gà cung bảo (cung bảo kê đinh), sườn heo hấp, cá sóc, thịt heo cắt lát ngâm giấm, gà xe phay, khâu nhục."
Ngọc Hà mở bật cửa đi vào, đi qua tấm bình phong đến trước giường, vừa hổ thẹn, vừa cáu giận nhìn Tô nói, "Ngươi một cái nha đầu thôn quê, ở đâu biết nhiều món như vậy, ngươi muốn đùa ta sao, ngươi có thể ăn hết sao?"
Bị đánh gãy lời nói khiến Tô rất khó chịu, cô còn rất nhiều tên món ăn còn chưa báo ra đâu.

"Ngươi quản lắm làm gì, chỉ cần quan tâm những món ta đã nói rồi mang lên thôi, phu nhân không phải đã dặn các ngươi phục vụ ta thật tốt sao, vạn nhất ta thật sự bị đói chết rồi, không có người xung hỉ cho đại thiếu gia của các ngươi, phu nhân nhà ngươi làm sao bàn giao lại với Cố lão gia đây, lẽ nào, những món ăn này Cố gia các ngươi nghèo đến mức không làm ra nổi."
Nhắc tới phu nhân, lực sát thương vẫn rất mạnh mẽ, Ngọc Hà mới vừa giờ còn nghiến răng nghiến lợi, ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, cúi người nói, "Được, ta lập tức đi xuống xin chỉ thị của phu nhân."
Kỹ thuật thay đổi sắc mặt luân phiên như thế này, Tô nhìn mà thấy chết lặng.

Tô nằm trên giường tâm tình phức tạp, cũng không biết chỗ thức ăn này có thể đến hay không nữa, vạn nhất sau khi nha hoàn này bẩm báo với tiểu Cố thị, tiểu Cố thị không muốn để cho cô ăn thêm cơm thì phải làm thế nào.

Đến lúc đó chỉ có thể đến phòng bếp trộm cơm thôi.

Hy vọng phòng bếp cơm có thức ăn ngon còn dư lại.


Đợi nửa canh giờ, một đám nha hoàn xếp thành hàng xách hộp thức ăn vào gian phòng của Tô.

Lặng lẽ bỏ tất các các thức ăn trong hộp ra, sắp xếp chúng ở trên bàn một cách trật tự gọn gàng, trên bàn đặt không đủ, thì để chúng trên ghế đôn.

Ghế đôn không đủ chỗ, bọn họ liền cầm ở trên tay.

Ngọc Hà nhướng mày đi đến trước mặt Tô, "Để Tô cô nương đợi lâu rồi, Ngọc Hà cáo tội với người, bởi vì nguyên liệu trong nhà không đủ, phu nhân liền sai người đi Thiên Vị Hiên mua về cho người một số món, mời người từ từ dùng."
Mắt của Tô đã sớm dán vào những món ăn bằng thịt trên bàn, ở đâu còn nhàn rỗi nghe Ngọc Hà nói cái gì với cái gì.

Để cho họ ở một bên nhìn, Tô sợ dọa đến bọn họ, vẫy tay nói, "Được được được, những thức ăn này các ngươi đặt ở trên bàn, sau đó các ngươi ra ngoài đi, sáng sớm mai lại đến dọn."
Thịt a, một con vịt quay to, một con to như vậy.

Còn có khâu nhục non mềm này nữa, ngửi mùi đã thấy ngon rồi.

Vậy mà còn có cả món mà cô không báo là thịt thỏ xào cay.

Trước đó Tô còn lo lắng thời đại này không có lạt thủ (ớt khô), bởi vì ở thôn của tô chưa thấy ai trồng qua.

Xem ra người có tiền vẫn có thể mua được lạt thủ.

Ôi, còn có cả móng heo kho, có thể bổ sung collagen, tuy nói món này hơi nhiều mỡ, nhưng cô hiện tại cần chính là mỡ.

Tô cảm thấy mình được hạnh phúc bao vây, cô không thể thoát ra khỏi sự choáng váng vì mĩ thực.

Vừa mới bắt đầu, Tô còn nhớ đến việc dùng phải dùng đũa để ăn cơm, nhưng hiện tại dùng đũa quá là chậm, cuối cùng vẫn là dùng đôi tay để ăn, một tay cầm vịt quay, một tay cầm móng lợn.

Bên trái miệng là vịt quay thơm giòn, bên phải là móng giò mềm mềm tươi mới, vứt xương sang một bên, cầm lấy bạch trảm kê.


Thật hận không thể có thêm mấy cái tay, mấy cái miệng, chỉ có hai cái tay, một cái miệng không đủ để dùng.

Sinh hoạt như thế này quá hoàn hảo, nếu như chết sớm một chút rồi đến đây thì quá tốt rồi.

Cùng với việc thức ăn đi vào bao tử, cô cảm thấy tứ chi của mình đều có lực hơn rất nhiều.

Thức ăn bị chuyển hóa thành năng lượng rồi.

Người phổ thông ăn như thế này, chắc chắn sẽ chết vì bội thực, nhưng dị năng giả không chỉ hấp thụ năng lượng của tinh hạch, còn có thể chuyển hóa thức ăn thành năng lượng.

Chỉ là sau khi thảm họa bùng nổ, thức ăn giàu năng lượng quá ít, muốn dựa vào thức ăn để thăng cấp là tuyệt đối không có khả năng, chỉ có thể liều mạng đánh quái đào tinh hạch để hấp thụ năng lượng.

Hơn ba mươi tô thức ăn bằng thịt, đều bị Tô ăn sạch.

Cô đi đến thau nước dùng xà phòng để rửa tay, chau mày sờ bụng cuối cùng cũng không còn kêu cô cô.

Vẫn còn muốn ăn nữa.

Nhưng suy nghĩ đến năng lực tiếp thụ của người cổ đại, bỏ đi, ngày mai nên đục khoét một bữa thật ngon đi.

Lúc này, Ngọc Hà đang trông coi ngoài cửa ngáp một cái, đè nén thanh âm vui mừng nói, "Ngọc Lan, tỷ tới rồi, ta sắp mệt chết rồi."
"Trông coi chủ tử làm sao có thể kêu mệt, cái miệng này của ngươi, còn muốn chịu bản tử sao."
"Ngọc Lan tỷ, cô ta tính là chủ tử gì, không giống đến để xung hỉ, giống ma chết đói đầu thai thì đúng hơn, vừa mới gọi ba mươi chín phần thức ăn thịt a, lão bản của Thiên vị Hiên còn cho rằng nhà chúng ta mở đại tiệc."
Tô lặng lẽ lắc lắc đầu, xem nha đầu này nói lời gì thế này, cái gì gọi là ma chết đói đầu thai.


Cô vốn dĩ là ma chết đói chuyển thế.

Mà nguyên thân còn là hài tử đáng thương, Tô cũng là bị đói mà chết, cô không thể ăn mới là kỳ lạ.

Bên ngoài, Ngọc Lan giật mình e dè hỏi, "Nhiều như vậy phu nhân cũng đồng ý sao?"
"Phu nhân tâm địa bồ tát, thương tiếc cô ta là nha đầu cùng cực, tất nhiên là sẽ thỏa mãn di nguyện của cô ta."
"Di nguyện?"
"Ngọc Lan tỷ, tỷ ban ngày đi ra ngoài nên không biết, bệnh tình của đại thiếu gia lại chuyển biến xấu rồi, ban ngày thổ ra rất nhiều máu đen, bộ dạng đó còn có thể sống được mấy ngày a, cũng chỉ có thể sống được một hai ngày nữa." Thanh âm của Ngọc Hà tràn đầy hả hê.

"A phi, cái mồm của ngươi, ngươi sớm muộn cũng bị cái mồm của ngươi hại chết, đại thiếu gia sẽ sống lâu trăm tuổi.

Ngươi im mồm, đừng có hồ ngôn loạn ngữ."
"Ngọc Lan tỷ, đừng kéo miệng của ta, ta hiểu rồi, ta không nói nữa, ta chỉ là nói cho tỷ nghe.

Người trong phòng còn đang chìm đắm trong các tô thức ăn, không nghe được chúng ta nói gì đâu.

Tỷ không nói, ta không nói thì ai biết.

Ngọc Lan tỷ sẽ không tố cáo ta chứ."
Hai người nói trộm nên không chú ý, hoa cỏ dưới hành lang nở càng ngày càng diễm lệ, hương thơm phát ra trong đêm càng lúc càng nồng đậm.

Bang.

Ngọc Hà, Ngọc Lan ngã ở trên đất, rất nhanh liền nghe thấy tiếng thở đều vọng lại.

"Chi ya".

Tô mở cửa rồi lại đóng cửa lại, bỏ qua hai người đang ngủ, nhớ lại Cố Ba nói nơi ở của lão gia, ẩn sát vào tường hướng về phía nội viện đi tới.

Cô muốn đi xem thử đã xảy ra chuyện gì với bệnh tình của Cố đại thiếu gia.

Công phu lén xâm nhập là sở trường của Tô.


***
*BẠCH TRẢM KÊ

*CÁ SÓC

*GÀ CUNG BẢO

*GÀ XÉ PHAY

*KHÂU NHỤC

*SƯỜN HEO HẤP

*SƯỜN XÀO CHUA NGỌT

*THỊT BÒ HẦM

*THỊT GÀ NƯỚNG

*THỊT HEO CẮT LÁT NGÂM GIẤM

*THỊT LỢN OM

*VỊT QUAY

*THỊT NẤU 2 LẦN

*THỊT THỎ
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui