Nói rồi anh ta sải bước rời đi.
Quân Tú Anh tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất, cô ta không biết phải làm sao, muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng Cố gia canh phòng cẩn mật, cô ta là nhờ Cố Khang Dật dắt theo nên mới vào được, bây giờ có mọc cánh cũng không thể bay ra khỏi đây được.
Nhìn thấy mấy vệ sĩ đang nhìn mình chằm chằm,
Quân Tú Anh ý thức được bản thân như này thật thảm hại, thật khiến người ta coi thường.
Cô ta lập tức đứng lên, lết thết đi về phòng.
Quân Tú Anh được sắp xếp riêng một phòng khách, cô ta vừa về đến phòng đã nằm vật ra giường, cũng chẳng thèm thay quần áo ra.
Cô ta nằm nhìn lên trần nhà, nghiến răng treo trẹo.
Một lúc sau, như chợt nhớ ra, cô ta liền với tay lấy điện thoại, ấn số gọi.
“Alô,Anh Anh à, hôm nay sao rồi con?”
Giọng Trương Như Ngọc bên kia vang lên hồ hởi, cực kì mong chờ, bởi vì bà ta biết hôm nay con gái cưng của bà ta được Cố Khang Dật dẫn tới buổi họp mặt của Cố gia, bà ta mỏi mắt mong chờ tin tức suốt cả ngày, cuối cùng con gái cưng của bà ta cũng gọi cho bà ta rồi.
“Me!”
Tiếng Quân Tú Anh bên kia nức nở vang lên.
Trương Như Ngọc nghe thấy thì hoảng hốt.
“Anh Anh, sao thế? Có chuyện gì thế con”
Quân Tú Anh ngồi dậy, nhìn xung quanh, còn cẩn thận đi ra ngoài cửa ngó nghiêng, khi chắc chắn không có ai ở bên ngoài, cô ta mới đóng cửa phòng, nức nở nói.
“Mẹ, mọi chuyện bị lộ rồi.”
“Cái gì? Lộ cái gì?”.
Trương Như Ngọc đang nằm trên ghế đắp mặt nạ, lập tức ngồi bật dậy, đưa tay gỡ mặt nạ vứt ra.
“Lộ hết rồi, con nhỏ Quân Dao đáng chết đó làm lộ hết rồi.”
Cô ta ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào cửa, vừa thút thít khóc vừa nói.
“Con bình tĩnh nói cho mẹ nghe đầu đuôi.”
“Hôm nay đang trong bữa tiệc có một bà điên nào đó đứng ra tố cáo chung ta đổi người thay tên.
Sau đó ông cụ Cố bắt bọn con vào phòng, vậy mà con khốn Quân Dao đổ hết tội lên đầu chúng ta, nói rằng cha đón cô ta ra, để cô ta thay con gả cho Cố Tư Bạch.
Mọi tội lỗi cô ta đổ lên đầu nhà ta hết”.
Nghe những lời này, Trương Như Ngọc như chết lặng, bà ta ngồi im trên ghế, sợ đến tái mét mặt mày.
Đúng lúc này Quân Khải đi làm về, nhìn thấy vợ đang ngồi ngơ ngẩn trên ghế thì đi tới, hỏi.
“Có chuyện gì mà bà ngồi đây”.
Trương Như Ngọc sực tỉnh, lập tức nói.
“Tú Anh, cha con về rồi, chúng ta cùng bàn xem bây giờ nên làm thế nào?
Nghe giọng nói run rẩy của VỢ, Quân Khải hơi hoảng, ông ta ngồi xuống bên cạnh, nghe Trương Như Ngọc thuật lại chuyện Quân Dao đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu bọn họ.
“Cha, mẹ bây giờ phải làm sao đây? Con không biết ông cụ Cố nói gì, không biết bọn họ định xử lí chúng ta ra sao nữa.”
Quân Khải dù sao cũng là người làm ăn, lại phải lăn lộn đi lên từ hai bàn tay trắng nên giữ được bình tĩnh hơn một chút.
Ông ta nhíu mày.
“Phải bình tĩnh, hiện giờ ông cụ Cố còn chưa nói gì, tức là chúng ta còn cơ hội xoay chuyển, phải bình tĩnh nghĩ cách, không được hoàng”
Nói rồi anh ta sải bước rời đi.
Quân Tú Anh tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất, cô ta không biết phải làm sao, muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng Cố gia canh phòng cẩn mật, cô ta là nhờ Cố Khang Dật dắt theo nên mới vào được, bây giờ có mọc cánh cũng không thể bay ra khỏi đây được.
Nhìn thấy mấy vệ sĩ đang nhìn mình chằm chằm,
Quân Tú Anh ý thức được bản thân như này thật thảm hại, thật khiến người ta coi thường.
Cô ta lập tức đứng lên, lết thết đi về phòng.
Quân Tú Anh được sắp xếp riêng một phòng khách, cô ta vừa về đến phòng đã nằm vật ra giường, cũng chẳng thèm thay quần áo ra.
Cô ta nằm nhìn lên trần nhà, nghiến răng treo trẹo.
Một lúc sau, như chợt nhớ ra, cô ta liền với tay lấy điện thoại, ấn số gọi.
“Alô,Anh Anh à, hôm nay sao rồi con?”
Giọng Trương Như Ngọc bên kia vang lên hồ hởi, cực kì mong chờ, bởi vì bà ta biết hôm nay con gái cưng của bà ta được Cố Khang Dật dẫn tới buổi họp mặt của Cố gia, bà ta mỏi mắt mong chờ tin tức suốt cả ngày, cuối cùng con gái cưng của bà ta cũng gọi cho bà ta rồi.
“Me!”
Tiếng Quân Tú Anh bên kia nức nở vang lên.
Trương Như Ngọc nghe thấy thì hoảng hốt.
“Anh Anh, sao thế? Có chuyện gì thế con”
Quân Tú Anh ngồi dậy, nhìn xung quanh, còn cẩn thận đi ra ngoài cửa ngó nghiêng, khi chắc chắn không có ai ở bên ngoài, cô ta mới đóng cửa phòng, nức nở nói.
“Mẹ, mọi chuyện bị lộ rồi.”
“Cái gì? Lộ cái gì?”.
Trương Như Ngọc đang nằm trên ghế đắp mặt nạ, lập tức ngồi bật dậy, đưa tay gỡ mặt nạ vứt ra.
“Lộ hết rồi, con nhỏ Quân Dao đáng chết đó làm lộ hết rồi.”
Cô ta ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào cửa, vừa thút thít khóc vừa nói.
“Con bình tĩnh nói cho mẹ nghe đầu đuôi.”
“Hôm nay đang trong bữa tiệc có một bà điên nào đó đứng ra tố cáo chung ta đổi người thay tên.
Sau đó ông cụ Cố bắt bọn con vào phòng, vậy mà con khốn Quân Dao đổ hết tội lên đầu chúng ta, nói rằng cha đón cô ta ra, để cô ta thay con gả cho Cố Tư Bạch.
Mọi tội lỗi cô ta đổ lên đầu nhà ta hết”.
Nghe những lời này, Trương Như Ngọc như chết lặng, bà ta ngồi im trên ghế, sợ đến tái mét mặt mày.
Đúng lúc này Quân Khải đi làm về, nhìn thấy vợ đang ngồi ngơ ngẩn trên ghế thì đi tới, hỏi.
“Có chuyện gì mà bà ngồi đây”.
Trương Như Ngọc sực tỉnh, lập tức nói.
“Tú Anh, cha con về rồi, chúng ta cùng bàn xem bây giờ nên làm thế nào?
Nghe giọng nói run rẩy của VỢ, Quân Khải hơi hoảng, ông ta ngồi xuống bên cạnh, nghe Trương Như Ngọc thuật lại chuyện Quân Dao đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu bọn họ.
“Cha, mẹ bây giờ phải làm sao đây? Con không biết ông cụ Cố nói gì, không biết bọn họ định xử lí chúng ta ra sao nữa.”
Quân Khải dù sao cũng là người làm ăn, lại phải lăn lộn đi lên từ hai bàn tay trắng nên giữ được bình tĩnh hơn một chút.
Ông ta nhíu mày.
“Phải bình tĩnh, hiện giờ ông cụ Cố còn chưa nói gì, tức là chúng ta còn cơ hội xoay chuyển, phải bình tĩnh nghĩ cách, không được hoàng”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...