Cố tình đổ dầu, châm lửa xong rồi bỏ đó, bây giờ anh biết làm sao?
Anh không muốn chuyện này xảy ra khi cô đã say đến bất tỉnh như thế này.
Cô là người anh yêu, là viên ngọc anh muốn nâng niu trong lòng bàn tay, sao nỡ để cô phải chịu thiệt thòi được.
Cố Tư Bạch bế Quân Dao đặt xuống giường, cô cuộn người ngủ ngon lành, như chưa hề có chuyện gì xảy ra trước đó.
Cố Tư Bạch cười khổ, kéo chăn đắp kín người cho cô, phần vì sợ cô bị cảm lạnh, phần vì sợ chính anh không kìm chế nổi.
Sau khi đắp chăn cho cô, anh đi vào nhà tắm, ngâm mình trong nước lạnh rất lâu mới bình tĩnh lại.
Tắm xong cũng đã tang tảng sáng, anh nằm xuống giường, ôm cô gái nhỏ ngủ một giấc ngắn khoảng hai tiếng thì tự động tỉnh dậy.
Anh lay lay vai Quân Dao.
“Dao Dao, dậy thôi.”
Quân Dao đang ngủ ngon, cô quay qua quay lại, cố chui vào chăn như lạc đà rúc vào cát.
“Dậy thôi, chúng ta còn phải đến nhà tổ” Cố Tư Bạch rất kiên nhẫn gọi..
Một lúc sau Quân Dao mới lồm cồm bò dậy, cô dại dụi mắt, nhìn xung quanh vài giây mới nhớ lại mọi chuyện.
Sau khi nhớ ra mình đang ở Châu An, chuẩn bị tham gia một buổi họp mặt quan trọng, cô vội bật dậy, chạy ngay vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.
Quân Dao rửa mặt xong chạy ra thì Cố Tư Bạch đã mặc xong đồ, đứng bên cửa nhìn xuống Châu An.
“Đợi em năm phút thôi, em xong ngay đây”
Quân Dao cuống quýt lấy quần áo.
“Không cần gấp vậy đâu, em cứ bình tĩnh”
“Chưa muộn ạ?”
“Chưa đâu.”
Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, tối qua quá căng thẳng, sau khi Cố Tư Bạch trở về cô mới được thả lỏng tâm trạng, lại thêm uống vài ly rượu nên ngủ say như chết, giờ còn hơi biêng biêng.
Lúc mặc đồ xong, soi người trong gương, Quân Dao suýt chửi thề, vì trên cổ cô đầy vết đỏ đỏ đầy khả nghi.
Cố Tư Bạch chết tiệt, dám lợi dụng lúc cô ngủ say sàm sỡ cô.
Làm cô lại phải thay chiếc váy ra, chọn mặc quần jean và áo sơ mi để che đi những dấu vết kia.
Sau khi chuẩn bị xong, Cố Tư Bạch lái xe đưa cô đi.
Quân Dao hơi hồi hộp, cô nắm chặt tay, nhìn chằm chằm về phía trước.
“Em không cần lo lắng, sẽ có rất nhiều người nên có lẽ không ai để ý đâu.”
Quân Dao gật đầu, nhưng cô vẫn thấy hơi hồi hộp, dù sao cô cũng chưa từng đến những nơi như thế này, từ nhỏ cũng không được học mấy thứ lễ nghi rườm rà của giới nhà giàu nên sợ cô làm gì thất thố sẽ ảnh hưởng tới Cố Tư Bạch.
Nhưng đúng như những gì anh nói, nhà tổ của Cố gia rất rộng lớn, có lẽ được xây dựng từ rất lâu rồi nên phong cách thiết kế kiểu cổ điển.
CỐ Tư Bạch dẫn Quân Dao đi chào ông cụ CỐ.
Ông Cụ chỉ liếc thoáng qua Quân Dao, gật đầu rồi thôi.
Mấy người xung quanh cũng chỉ nhìn qua cô một chút rồi thôi.
Thấy tình hình có vẻ dễ chịu ngoài sức tưởng tượng, Quân Dao thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tư Bạch nói buổi chiều có buổi họp quan trọng, chỉ những người nằm trong danh sách thừa kế dòng chính của Cố gia mới được tham dự.
Cố Tư Bạch là con trai trưởng của Cố Trường Khang nên cũng được tham dự, thậm chí có rất nhiều kẻ nhòm ngó tới khối tài sản và cổ phần của anh.
Cố Tư Bạch đã đi họp rồi, Quân Dao không biết làm gì, cô mở cửa phòng nghỉ, đi ra vườn dạo một chút.
Cố tình đổ dầu, châm lửa xong rồi bỏ đó, bây giờ anh biết làm sao?
Anh không muốn chuyện này xảy ra khi cô đã say đến bất tỉnh như thế này.
Cô là người anh yêu, là viên ngọc anh muốn nâng niu trong lòng bàn tay, sao nỡ để cô phải chịu thiệt thòi được.
Cố Tư Bạch bế Quân Dao đặt xuống giường, cô cuộn người ngủ ngon lành, như chưa hề có chuyện gì xảy ra trước đó.
Cố Tư Bạch cười khổ, kéo chăn đắp kín người cho cô, phần vì sợ cô bị cảm lạnh, phần vì sợ chính anh không kìm chế nổi.
Sau khi đắp chăn cho cô, anh đi vào nhà tắm, ngâm mình trong nước lạnh rất lâu mới bình tĩnh lại.
Tắm xong cũng đã tang tảng sáng, anh nằm xuống giường, ôm cô gái nhỏ ngủ một giấc ngắn khoảng hai tiếng thì tự động tỉnh dậy.
Anh lay lay vai Quân Dao.
“Dao Dao, dậy thôi.”
Quân Dao đang ngủ ngon, cô quay qua quay lại, cố chui vào chăn như lạc đà rúc vào cát.
“Dậy thôi, chúng ta còn phải đến nhà tổ” Cố Tư Bạch rất kiên nhẫn gọi..
Một lúc sau Quân Dao mới lồm cồm bò dậy, cô dại dụi mắt, nhìn xung quanh vài giây mới nhớ lại mọi chuyện.
Sau khi nhớ ra mình đang ở Châu An, chuẩn bị tham gia một buổi họp mặt quan trọng, cô vội bật dậy, chạy ngay vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.
Quân Dao rửa mặt xong chạy ra thì Cố Tư Bạch đã mặc xong đồ, đứng bên cửa nhìn xuống Châu An.
“Đợi em năm phút thôi, em xong ngay đây”
Quân Dao cuống quýt lấy quần áo.
“Không cần gấp vậy đâu, em cứ bình tĩnh”
“Chưa muộn ạ?”
“Chưa đâu.”
Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, tối qua quá căng thẳng, sau khi Cố Tư Bạch trở về cô mới được thả lỏng tâm trạng, lại thêm uống vài ly rượu nên ngủ say như chết, giờ còn hơi biêng biêng.
Lúc mặc đồ xong, soi người trong gương, Quân Dao suýt chửi thề, vì trên cổ cô đầy vết đỏ đỏ đầy khả nghi.
Cố Tư Bạch chết tiệt, dám lợi dụng lúc cô ngủ say sàm sỡ cô.
Làm cô lại phải thay chiếc váy ra, chọn mặc quần jean và áo sơ mi để che đi những dấu vết kia.
Sau khi chuẩn bị xong, Cố Tư Bạch lái xe đưa cô đi.
Quân Dao hơi hồi hộp, cô nắm chặt tay, nhìn chằm chằm về phía trước.
“Em không cần lo lắng, sẽ có rất nhiều người nên có lẽ không ai để ý đâu.”
Quân Dao gật đầu, nhưng cô vẫn thấy hơi hồi hộp, dù sao cô cũng chưa từng đến những nơi như thế này, từ nhỏ cũng không được học mấy thứ lễ nghi rườm rà của giới nhà giàu nên sợ cô làm gì thất thố sẽ ảnh hưởng tới Cố Tư Bạch.
Nhưng đúng như những gì anh nói, nhà tổ của Cố gia rất rộng lớn, có lẽ được xây dựng từ rất lâu rồi nên phong cách thiết kế kiểu cổ điển.
CỐ Tư Bạch dẫn Quân Dao đi chào ông cụ CỐ.
Ông Cụ chỉ liếc thoáng qua Quân Dao, gật đầu rồi thôi.
Mấy người xung quanh cũng chỉ nhìn qua cô một chút rồi thôi.
Thấy tình hình có vẻ dễ chịu ngoài sức tưởng tượng, Quân Dao thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tư Bạch nói buổi chiều có buổi họp quan trọng, chỉ những người nằm trong danh sách thừa kế dòng chính của Cố gia mới được tham dự.
Cố Tư Bạch là con trai trưởng của Cố Trường Khang nên cũng được tham dự, thậm chí có rất nhiều kẻ nhòm ngó tới khối tài sản và cổ phần của anh.
Cố Tư Bạch đã đi họp rồi, Quân Dao không biết làm gì, cô mở cửa phòng nghỉ, đi ra vườn dạo một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...