Bên kia rõ ràng Từ Mạn Nhu hơi bối rối khi thấy thái độ xa cách của cô, cô ấy thở dài một hơi, “Em biết chúng ta mới gặp nhau vội vàng có hai lần, cũng coi như chỉ là người xa lạ.
Em bị nhốt ở đây nửa năm trời, dù có ăn trộm được điện thoại cũng không biết gọi cho ai.
Bây giờ quên chị, em muốn kết bạn với chị thôi.
Nếu chị thấy bất tiện thì em cúp máy ạ.
Cảm ơn chị đã nghe em nói”.
Càng những câu cuối giọng Từ Mạn Nhu càng nhỏ hơn và buồn rầu.
Quân Dao hơi mủi lòng, một cô gái nhỏ như thế chắc chắn sống với tên ác ma như Hoắc Thiên Phong không dễ dàng chút nào.
“Ừm… chị rất vui được kết bạn với em!” Quân Dao nói.
“Thật ạ?” Phía bên kia, Từ Mạn Nhu vui mừng reo lên khe khẽ, “Tốt quá, vậy là em có bạn rồi.”
Quân Dao nghĩ rằng Cố Tư Bạch nói đúng, có thể Từ Mạn Nhu tiếp cận cô, cũng có thể biết đâu cô có thể vừa giúp Từ Mạn Nhu vừa giúp mình, vì vậy tạm thời cô đồng ý kết bạn với Từ Mạn Nhu, cứ để xem tình hình thế nào rồi ứng biến tiếp.
Từ Mạn Nhu vui vẻ nói, “Em gọi chị là gì được?”
“Tôi tên Quân Dao.” “Em gọi chị là chị Dao nhé?” “Được.”.
“Nếu hôm nào em được ra ngoài, chị em mình cùng đi ăn nhé” Từ Mạn Nhu đang vui vẻ nói chuyện đột nhiên nghe tiếng bước chân phía ngoài hành lang, mặc dù nói chuyện điện thoại nhưng cô vẫn dòng tai lắng nghe, chỉ một tiếng động cũng thót tim.
“Chị Dao, hắn về rồi, em cúp đây” Nói rồi Từ Mạn Nhu vội vàng cúp máy, cô gọi điện thoại vào chiếc túi, kéo kín rồi nhét vào trong chỗ trữ nước
bồn cầu.
Xong xuôi, Từ Mạn Nhu giả vờ mở vòi nước rửa tay, sau đó đi ra.
Hoắc Thiên Phong đã vào phòng, ánh nắng bên ngoài chiếu vào càng nổi bật vóc người cao lớn, sống mũi thẳng tắp và cặp mắt ưng lạnh lẽo, sâu thẳm, ánh mắt như nhìn thấu suy nghĩ người đối diện.
Hắn ta nhìn Từ Mạn Nhu khiến cô ấy bất giác rùng mình, cúi đầu, giống như đã bị bắt gặp việc cô ấy lén lút dùng điện thoại.
“Chuẩn bị đi, ngày mai tôi đi công tác.”
“Anh đi công tác thì liên quan gì đến tôi?” Từ Mạn Nhu cự lại.
Hoắc Thiên Phong nhíu mày, vươn tay túm lấy cằm cô, ngón tay thon dài của hắn miết nhẹ lên làn da trắng như sứ của Từ Mạn Nhu.
“Lần này em sẽ đi cùng tôi.”
Từ Mạn Nhu nuốt một ngụm nước bọt, cũng không cố gắng vùng vẫy làm gì, cô ấy đã quá quen Với những hành động thô bạo của Hoắc Thiên Phong rồi.
“Tôi biết rồi.” Từ Mạn Nhu gật đầu.
Hoắc Thiên Phong giữ chặt chiếc cằm tinh tế của cô gái nhỏ, hắn cúi đầu, một tay giữ chặt gáy cô, nụ hôn mạnh bạo, thô lỗ ập xuống.
Từ Mạn Nhu trừng mắt nhìn hắn.
“Nhắm mắt lại” giọng nói lạnh lẽo, bá đạo vang lên bên tai.
Từ Mạn Nhu vô cùng tức giận, nhưng cô ấy biết cơn giận của cô ấy chẳng là gì so
Với việc chọc giận Hoắc Thiên Phong, vì vậy đành miễn cưỡng nhắm mắt, nhưng cô ấy mím chặt môi, để mặc đôi môi lạnh lẽo của Cố Thiên Phong chà xát trên môi mình.
Hôn một hồi lâu, Hoắc Thiên Phong thỏa mãn buông cô ấy ra, sau đó nói.
Bên kia rõ ràng Từ Mạn Nhu hơi bối rối khi thấy thái độ xa cách của cô, cô ấy thở dài một hơi, “Em biết chúng ta mới gặp nhau vội vàng có hai lần, cũng coi như chỉ là người xa lạ.
Em bị nhốt ở đây nửa năm trời, dù có ăn trộm được điện thoại cũng không biết gọi cho ai.
Bây giờ quên chị, em muốn kết bạn với chị thôi.
Nếu chị thấy bất tiện thì em cúp máy ạ.
Cảm ơn chị đã nghe em nói”.
Càng những câu cuối giọng Từ Mạn Nhu càng nhỏ hơn và buồn rầu.
Quân Dao hơi mủi lòng, một cô gái nhỏ như thế chắc chắn sống với tên ác ma như Hoắc Thiên Phong không dễ dàng chút nào.
“Ừm… chị rất vui được kết bạn với em!” Quân Dao nói.
“Thật ạ?” Phía bên kia, Từ Mạn Nhu vui mừng reo lên khe khẽ, “Tốt quá, vậy là em có bạn rồi.”
Quân Dao nghĩ rằng Cố Tư Bạch nói đúng, có thể Từ Mạn Nhu tiếp cận cô, cũng có thể biết đâu cô có thể vừa giúp Từ Mạn Nhu vừa giúp mình, vì vậy tạm thời cô đồng ý kết bạn với Từ Mạn Nhu, cứ để xem tình hình thế nào rồi ứng biến tiếp.
Từ Mạn Nhu vui vẻ nói, “Em gọi chị là gì được?”
“Tôi tên Quân Dao.” “Em gọi chị là chị Dao nhé?” “Được.”.
“Nếu hôm nào em được ra ngoài, chị em mình cùng đi ăn nhé” Từ Mạn Nhu đang vui vẻ nói chuyện đột nhiên nghe tiếng bước chân phía ngoài hành lang, mặc dù nói chuyện điện thoại nhưng cô vẫn dòng tai lắng nghe, chỉ một tiếng động cũng thót tim.
“Chị Dao, hắn về rồi, em cúp đây” Nói rồi Từ Mạn Nhu vội vàng cúp máy, cô gọi điện thoại vào chiếc túi, kéo kín rồi nhét vào trong chỗ trữ nước
bồn cầu.
Xong xuôi, Từ Mạn Nhu giả vờ mở vòi nước rửa tay, sau đó đi ra.
Hoắc Thiên Phong đã vào phòng, ánh nắng bên ngoài chiếu vào càng nổi bật vóc người cao lớn, sống mũi thẳng tắp và cặp mắt ưng lạnh lẽo, sâu thẳm, ánh mắt như nhìn thấu suy nghĩ người đối diện.
Hắn ta nhìn Từ Mạn Nhu khiến cô ấy bất giác rùng mình, cúi đầu, giống như đã bị bắt gặp việc cô ấy lén lút dùng điện thoại.
“Chuẩn bị đi, ngày mai tôi đi công tác.”
“Anh đi công tác thì liên quan gì đến tôi?” Từ Mạn Nhu cự lại.
Hoắc Thiên Phong nhíu mày, vươn tay túm lấy cằm cô, ngón tay thon dài của hắn miết nhẹ lên làn da trắng như sứ của Từ Mạn Nhu.
“Lần này em sẽ đi cùng tôi.”
Từ Mạn Nhu nuốt một ngụm nước bọt, cũng không cố gắng vùng vẫy làm gì, cô ấy đã quá quen Với những hành động thô bạo của Hoắc Thiên Phong rồi.
“Tôi biết rồi.” Từ Mạn Nhu gật đầu.
Hoắc Thiên Phong giữ chặt chiếc cằm tinh tế của cô gái nhỏ, hắn cúi đầu, một tay giữ chặt gáy cô, nụ hôn mạnh bạo, thô lỗ ập xuống.
Từ Mạn Nhu trừng mắt nhìn hắn.
“Nhắm mắt lại” giọng nói lạnh lẽo, bá đạo vang lên bên tai.
Từ Mạn Nhu vô cùng tức giận, nhưng cô ấy biết cơn giận của cô ấy chẳng là gì so
Với việc chọc giận Hoắc Thiên Phong, vì vậy đành miễn cưỡng nhắm mắt, nhưng cô ấy mím chặt môi, để mặc đôi môi lạnh lẽo của Cố Thiên Phong chà xát trên môi mình.
Hôn một hồi lâu, Hoắc Thiên Phong thỏa mãn buông cô ấy ra, sau đó nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...