Trong khoảnh khắc đó, trên con phố dài mười dặm, tiếng bước chân nhộn nhịp, tiếng bán hàng của những tiểu thương, tiếng mọi người vui cười nói chuyện, tiếng chơi đùa xô đẩy phía xa, tiếng trẻ em kéo dây da la hét......!tất cả như chững lại.
Toàn bộ đất trời đều yên tĩnh, ngoại trừ giọng nói của Ngu Bắc Châu.
Y cũng không phải lần đầu tiên cảm thấy như vậy, đặc biệt là sau chín năm dài đằng đẵng ở kiếp trước.
Từ lúc được sinh ra, Ngu Bắc Châu đã có dự cảm rõ ràng.
Y linh cảm mình sẽ thuận lợi cả đời, chuyện gì cũng làm được.
Không liên quan đến năng lực của y, không liên quan đến xuất thân của y, mà là một loại chỉ dẫn trong bóng tối.
Tất nhiên, quyền lực và địa vị là thứ mà y theo đuổi, nhưng so với chuyện biết mình còn sống, những thứ kia đều giống như sương khói lướt qua, gió thoảng mây trôi, không có ý nghĩa.
Đây là điều mà Ngu Bắc Châu phải mất chín năm mới ngộ ra được.
Hồng y Tướng quân khoác áo lông trắng hơi ngẩng cằm lên, không hề che giấu sự kiêu ngạo của mình: "Những người đó đều giống như con rối vây quanh ta, còn hơn cả ruồi muỗi vo ve, cực kỳ khó chịu".
"Những gì ta muốn, ta sẽ tự lấy, ai cần bọn họ giúp?"
Phải rồi.
Tông Lạc làm sao có thể quên, Ngu Bắc Châu luôn là một người vô cùng kiêu ngạo.
Cũng chính vì vậy, độc giả giơ cao biểu ngữ không cần CP mới áp đảo trong khu bình luận......!Đương nhiên, nhìn hướng đi đời trước của Ngu Bắc Châu, quả thật có thể chém ngã hết thảy.
Tông Lạc cười khổ trong lòng.
Ngu Bắc Châu nói rằng những nam phụ kia thích nhan sắc của y, vội vã chạy đến a dua nịnh hót, Tông Lạc cũng chưa có cảm giác gì.
Bởi vì Ngu Bắc Châu không biết, nhưng hắn lại biết, tất cả những thứ này chẳng qua bắt nguồn từ một quyển tiểu thuyết mạng Long Ngạo Thiên* thăng cấp vạn người mê.
Trong nội dung kịch bản, những nam phụ kia phải vây quanh nam chính, giống như ngôi sao vây quanh mặt trăng, bất luận Tông Lạc vung cuốc như thế nào, cũng không thể đào ra được một góc tường.
Nhưng khi Ngu Bắc Châu nói y cảm thấy tình cảm của những người này dành cho y vô cùng khó hiểu, vô cùng giả tạo, không hề có cảm giác chân thật, Tông Lạc lập tức hoang mang, cảm thấy cực kỳ phi lý.
Liệu người trong sách có thể nhận ra thế giới của mình chỉ là một quyển sách không?
Không phải Tông Lạc chưa từng nghĩ như vậy, nhưng nói thật khả năng không lớn.
Thế giới này mặc dù tồn tại tiên nhân, tồn tại truyền thuyết thần thoại mênh mông xán lạn, nhưng xét cho cùng cùng, chỉ vừa kết thúc xã hội nô lệ, đang chuyển sang xã hội phong kiến.
Ngay cả khái niệm sách vở, hầu hết đều dựa trên học thuyết bách gia, lịch sử,....!Những thứ được dùng để tiêu khiển giải trí về cơ bản là những ghi chú du ngoạn, không thể sinh ra khái niệm từ ngữ như "xuyên thư".
Cũng chính vì vậy, Tông Lạc mới càng cảm thấy rùng mình.
Trong tình huống không có khái niệm này, Ngu Bắc Châu vẫn phát hiện ra nam phụ kiếp trước có điều không ổn, vậy lỡ như y nhận được một chút gợi ý thì sao......!Thật là không thể tưởng tượng.
Vì chủ đề này, bất tri bất giác, hai người đã đứng giữa đường được một lúc lâu.
Đội vệ binh vừa bắt tên trộm cũng áp giải phạm nhân đến phục mạng: "Vương gia, Tam Điện hạ."
Những người đứng xa nhất thời náo động.
Không ai ngờ rằng, quý nhân vừa mới đi rảo bước mua một đống đồ, ra tay hào phóng, Lại là Tam hoàng tử mà bọn họ vẫn luôn kính trọng và ngưỡng mộ.
"Hèn chi Điện hạ dọc đường mua sắm trả tiền rộng rãi."
Ông lão vẽ kẹo tranh đường vừa rồi hai tay run rẩy, vỗ nhẹ vào chân, không nói nên lời.
Trong mắt dân chúng, Tông Lạc không khác gì Chiến Thần hạ phàm, ngôi sao cứu thế.
Mặc dù hơi cường điệu, nhưng quả thật là vậy.
Hàng năm cứu trợ thiên tai, Tam hoàng tử phủ góp công ra sức; lúc đánh trận dẫn đầu hăng hái xông lên, mỗi lần ra trận đều truyền tin chiến thắng.
Còn có, mấy tiệm cầm đồ ở thành nam, tửu lâu phát cháo, y quán khám bệnh miễn phí...!đều thuộc sở hữu của Tam hoàng tử.
Giống như Minh Thái Tổ, xuất thân bình thường, mới hiểu rõ nỗi khổ của dân đen.
Không ngoa khi nói, nếu như hôm nay Tông Lạc không đội nón phủ màn che, e rằng dọc đường đi, hắn không phải tốn một xu, đồ trên tay chắc chắn còn nhiều hơn nữa.
Mặc dù bị lộ thân phận, nhưng ít nhất Tông Lạc cũng có lý do để chuyển chủ đề.
Tông Lạc vội vàng hỏi: "Người vừa mới ăn trộm đây sao? Ngươi là người nước nào?"
Tên trộm kia cắn chặt răng, liếc qua chỗ khác, không nói lời nào.
Luật pháp Đại Uyên nghiêm khắc, cho dù là chuyện nhỏ như trộm cắp, bất kể số tiền, bị bắt ngay tại chỗ nhẹ nhất cũng phải bị chặt một ngón tay.
Cho nên theo thời gian, dưới áp lực như vậy, trong hoàng thành không còn ai dám phạm tội nữa.
Một phần là bị doạ sợ, một phần là bị vật lý siêu độ*.
Lúc này xuất hiện, còn chọn ngay Tết, chắc là dân tị nạn của các nước khác.
Nhìn vẻ mặt khuất nhục nhưng không chịu mở miệng của hắn, chắc chắn hắn có thù cũ với Đại Uyên.
Nghĩ kỹ hơn thì......!Rất có thể là những kẻ lang thang từ các quốc gia khác.
Tông Lạc biết có tổ chức như vậy, tiếp nhận dân tị nạn của các quốc gia khác, lấy khẩu hiệu khôi phục cố quốc.
Tông Lạc thở dài: "Thả hắn ra đi."
Hắn sờ tay áo, từ bên trong rút ra một cái túi phúc căng phồng, chuẩn xác ném vào trong tay tên trộm: "Dao găm trong tay áo không cần móc ra đâu, ngươi đánh không lại ta."
"Cái này ngươi cầm lấy, nếu đã đến Đại Uyên, hãy sống ở đây cho thật tốt, sau này đừng làm những chuyện này nữa."
Trước mệnh lệnh của hắn, lính canh không chút do dự, trực tiếp thả người.
Tên trộm sững sờ đứng yên tại chỗ, nắm chặt túi phúc trong tay.
Ngu Bắc Châu vô cùng hứng thú nhìn cảnh tượng này: "Sư huynh vẫn tốt như vậy."
Giọng điệu của y cảm khái, tràn ngập chân thành, không có một chút âm dương quái khí, khiến người ta cảm thấy không quen.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến âm thanh.
"Lạc huynh, Lạc huynh!"
Cố Tử Nguyên cầm đồ trong tay chạy tới, thân thể không vận động nhiều có chút mệt mỏi, đứng tại chỗ không ngừng thở dốc, mặt mày đỏ bừng: "Ta tìm huynh nãy giờ."
Lúc thả đèn hoa đăng có quá nhiều người, ta không thể nhìn thấy huynh.
Nhưng ta đã để lại cho huynh cái đẹp nhất!"
Cố Tử Nguyên vội vàng cẩn thận lấy đèn hoa từ trong lòng ra, đưa đến trước mặt Tông Lạc như một kho báu, dùng ngôn ngữ sống động mô tả cho hắn biết chiếc đèn hoa mà mỗi khôi thủ chỉ có một chiếc đẹp đến mức nào.
Ngu Bắc Châu đứng một bên khoanh tay liếc xéo chiếc đèn hoa đăng, cười nhạo một tiếng.
Không biết tại sao, y cực kỳ ghét cái tên mọt sách hay mặc trường sam nho sinh màu ánh trăng này, không có việc gì tối ngày cứ sáp sáp vào Tông Lạc.
"A, Bắc, Bắc Ninh Vương".
Bởi vì Cố Tử Nguyên quá trời cao hứng, cho nên hắn mới không để ý đến Ngu Bắc Châu hồng y sặc sỡ đang đứng một bên, lúc này quay đầu nhìn thấy, thiếu chút nữa rớt tim ra ngoài.
Đối với một học sinh chỉ chuyên tâm đọc sách như hắn, Đại Uyên Bắc Ninh Vương chắc chắn là một gã mặt xanh nanh trắng, hung thần ác nghiệt, một tay có thể bóp chết năm người như hắn.
Ngu Bắc Châu không thèm nhìn Cố Tử Nguyên, mà tiến lên một bước.
Y nở nụ cười như có như không, cầm một lọn tóc rũ xuống của Tông Lạc, thân mật vuốt ve một cách mờ ám.
"Mười lăm tháng sau, sư huynh nhất định phải đến tìm ta."
Nhìn từ bên cạnh, hai người tựa sát vào nhau, một trắng một đỏ, tạo nên bầu không khí vừa thân mật vừa căng thẳng.
Giương cung bạt kiếm giống như giây tiếp theo sẽ đánh nhau, lại giống như tiến gần hơn chút nữa là có thể ôm nhau vào lòng, căn bản không cho phép người khác đặt chân vào.
Lời nói của Ngu Bắc Châu trầm thấp đến mức tựa như lời yêu thương đường mật: "Từ bây giờ ta sẽ bắt đầu mong chờ, trông mong ngày đó mau đến."
Sau khi Bắc Ninh Vương rời đi, Cố Tử Nguyên không dám thở mạnh nói: "Lạc huynh......."
Cảnh tượng vừa rồi, giống như một khối băng từ cổ họng trượt đến dạ dày, khiến cả người hắn đóng băng tại chỗ, hắn muốn nói cái gì đó, nhưng không thốt ra lời.
Trên thực tế không chỉ có hắn, tất cả những ai bắt gặp cảnh này đều phản ứng như vậy.
Tông Lạc cười cười trấn an hắn: "Không sao đâu, chút tư thù mà thôi."
Cố Tử Nguyên sực nhớ Tông Lạc hiện giờ không nhìn thấy được, do dự hồi lâu, cuối cùng không nói.
Hắn theo dõi toàn bộ quá trình Bắc Ninh Vương nhìn chằm chằm Tông Lạc, ánh mắt triền miên sâu không thấy đáy, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Nếu thật sự chỉ là tư thù cá nhân, liệu ánh mắt có phức tạp và mập mờ đến vậy?
"Không nói chuyện này nữa, Tử Nguyên, vừa rồi ngươi định nói gì?"
Hôm nay Ngu Bắc Châu thật sự mang đến cho Tông Lạc chấn động quá lớn, tên điên này kiếp trước đã giết hết người trong cuộc, tương đương với việc cắt đứt con đường thu thập tin tức cuối cùng của hắn.
Ngày mười lăm tháng sau, e rằng Tông Lạc đành phải đi gặp Ngu Bắc Châu một chuyến.
"À, đúng rồi".
Cố Tử Nguyên kịp thời phản ứng, đưa đèn trên tay về phía trước: "Đây là đèn ta để lại cho Lạc huynh."
Hắn vừa nói, vừa cúi đầu nhìn, đột nhiên sững người.
Đèn dành cho khôi thủ được làm bằng lưu ly, long lanh trong suốt, xung quanh còn dán tranh hoạ.
Nhưng mà hiện giờ, lưu ly đựng dầu thắp ở chính giữa lại bị vỡ ra từng tấc, lộ ra vết rạn nứt.
Có thể tưởng tượng, nếu Cố Tử Nguyên không chú ý, chiếc đèn này khi đến tay Tông Lạc, sẽ vỡ ra từng mảnh.
"Sao lại như vậy chứ, lúc ta ôm nó chạy tới đây, nó vẫn còn nguyên mà."
Thấy chiếc đèn hoa đăng bị vỡ, Cố Tử Nguyên sửng sốt cả người.
Tông Lạc âm thầm liếc mắt qua, thầm nghĩ.......
Dấu vết này vừa nhìn đã biết bị người ta dùng nội lực cách không đánh nát.
Toàn Đại Uyên có thể phóng ra nội lực như vậy tuyệt đối không quá hai người, một trong số đó mới rời đi.
Là do ai làm, đã rõ rành rành.
Để an ủi Cố Tử Nguyên, Tông Lạc nhét hết đống đồ mình mua vào người hắn: "Không sao, tâm ý của Tử Nguyên ta đã nhận được rồi, đây là quà đáp lại."
"Chúc mừng năm mới."
......
Trước khi khoá cổng giờ Hợi, Tông Lạc nhanh chóng trở về cung.
So với đường phố huyên náo bên ngoài, tòa cung điện rộng lớn trang nghiêm này có vẻ hơi quạnh quẽ, chỉ có cung nhân canh gác cầm đèn đứng thẳng.
"Tam điện hạ".
"Nguyên Gia canh ở trước cửa Chương cung nhìn thấy hắn, rốt cuộc cũng mỉm cười.
Quả nhiên, Uyên Đế lại ở Chương Cung.
Cho dù là ngày Tết, vị Hoàng đế nắm giữ thiên hạ này vẫn siêng năng chăm chỉ, tận tâm xử lý quốc sự, không hề lơ là lười biếng.
Tông Lạc ngăn Nguyên Gia đang định vào thông báo.
Không biết tại sao, khi đứng ở cửa cung, ngọc đã nắm trong tay, lại khiến hắn có cảm giác như người sắp trở lại quê hương, càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp, lưỡng lự không dám tiến lên một bước.
Hắn do dự nói: "Phụ hoàng còn đang xử lý công vụ ở bên trong, ta đi vào như thế e rằng không thích hợp lắm."
Ai ai cũng biết, Uyên Đế không thích bị người khác làm phiền khi làm việc.
Ngay cả Tông Hoằng Cửu, người từng được sủng ái nhất, cũng không dám bước vào làm nũng khi Uyên Đế đang xử lý công vụ.
"Ôi, Tam Điện hạ, sao ngài lại nói vậy?"
Nếu đổi lại là một Hoàng tử khác, tỷ như Tông Hoằng Cửu lần trước đi vào nhìn như làm nũng nhưng thật ra lại muốn tố cáo, thì Uyên Đế đương nhiên sẽ tức giận.
Nhưng đây là Tam hoàng tử, Tam hoàng tử đấy!
Những năm trước, sau cung yến mừng năm mới, Bệ hạ đều giải tán mọi người.
Trước nửa đêm, Bệ hạ sẽ khoác áo choàng, nghe tiếng reo hò đếm ngược của dân chúng trong Vu từ tứ phương, đứng ở hậu điện ngắm trăng.
Thế nhưng sáng nay, Bệ hạ vừa thức dậy, đã có ý nhắc nhở Nguyên Gia, bảo ông nhất định phải cảnh cáo Tam hoàng tử không được ở ngoài chơi hăng, phải trở về trước khi bị nhốt.
Đi theo chủ tử lâu như vậy, làm sao ông không biết Uyên Đế đang muốn cùng Tam hoàng tử đón giao thừa?
Nguyên Gia còn đang cảm thán, năm nay Tam hoàng tử rốt cuộc đã về, có thể ở bên Bệ hạ nhiều hơn.
Nhìn thấy Tam Điện hạ do dự không tiến lên, ông sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng: "Tối nay là Tết, Điện hạ đừng chần chờ nữa, mau bước vào đi."
—-----
Chú thích:
*Vật lý siêu độ: một thuật ngữ internet, chỉ việc kết liễu một người trong một nốt nhạc.
*Long Ngạo Thiên: được dùng để châm biếm các nhân vật trong một số tiểu thuyết, truyện tranh hoặc hoạt hình, những người rất mạnh khi mới xuất hiện, làm những việc không có lẽ thường và có thể dễ dàng tiêu diệt kẻ thù mạnh mà không cần dùng não..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...