Bùi Khiêm Tuyết đứng bên ngoài điện, đầu ngón tay nhẹ nhàng khép vào trong tay áo rộng.
Động tác như vậy, đối với hắn mà nói, được xem là do dự.
Cách đó không xa, binh lính mặc trọng giáp cầm trường kích, nghiêm trang canh gác xung quanh Chương cung.
Xa hơn một chút, tường cung đỏ thẫm sừng sững, những khóm mai vàng phủ lên ngói lưu ly.
Thời tiết vừa vặn, bầu trời quang đãng.
Đại vu từ sáng nay mới đưa ra dự báo, đây là ngày nắng cuối cùng trước khi xuất hiện tuyết đầu mùa, tựa hồ cũng phản ánh tâm tình của Bùi Khiêm Tuyết.
Hôm qua, hắn gặp được người bạn thân ngày nhớ đêm mong trong phủ của mình.
Nghĩ kỹ lại, thật giống như một giấc mộng.
Trước đó, Bùi Khiêm Tuyết không hề tin vào thần Phật vu cổ.
Nhưng từ sau trận chiến Hàm Cốc Quan, hắn hầu như sáng nào cũng đến Đại vu từ, đốt một điếu thuốc trong lư hương lớn màu đen ở cửa, lẳng lặng nhìn làn khói trắng lượn lờ, Vu nhạc tấu lên.
Phải đến khi thật sự mất đi, mới biết bản thân bỏ lỡ những gì.
Tựa như Bùi Khiêm Tuyết, vẫn luôn lảng tránh kiềm chế, dùng một tầng sương che kín chính mình, không muốn nhìn rõ.
Đến khi nhận được hung tin người kia tử trận, mới bừng tỉnh nhận ra, đau không thể tả.
Hiện giờ Tông Lạc mặc dù đã trở lại, nhưng một số việc vẫn chưa rõ ràng.
– Tại sao trong giấc mơ, thanh kiếm Cẩn Du dùng để tự sát lại là Trạm Lư?
Bùi Khiêm Tuyết cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Rất ít người nhìn thấy Trạm Lư.
Đó là bảo kiếm năm xưa Uyên Đế từ Việt quốc mang về, nghe nói khi hoàn thành kiếm trời giáng dị tượng, hàn quang lạnh lẽo cục kỳ sắc bén.
Truyền thuyết kể rằng đây là thanh kiếm của đế vương, người được Trạm Lư sẽ được thiên hạ.
Trạm Lư đã cùng Uyên Đế, khi còn là Hoàng tử, trải qua chinh chiến gần mười năm, đợi đến ngày tranh ngôi, nhiễm máu thân tộc.
Sau khi đăng cơ, Uyên Đế mới để nó vào một góc.
Bùi Khiêm Tuyết hoàn toàn khẳng định, Trạm Lư vẫn luôn được đặt ở trên giá kiếm của Chương cung.
Một thanh kiếm như vậy, làm sao có thể xuất hiện trong giấc mơ Cẩn Du tự sát.
Hắn do dự, chậm chạp không báo cho Uyên Đế.
Những người khác có lẽ không biết, nhưng Bùi Khiêm Tuyết lại hiểu rất rõ.
Năm đó Vệ quốc là bá chủ các nước, phát triển không ngừng.
Mà ở Đại Uyên, Tiên đế cưng chiều ấu tử Quý phi,
phớt lờ Uyên Đế công lao hãn mã, Vu tế đại điển qua đi, truyền ra mật tin phế trường lập ấu, khiến cho Uyên Đế quyết tâm tạo phản.
Uyên Đế thành công trải qua con đường đẫm máu đăng cơ, loại bỏ phế vật bất tài, thanh trừ phe cánh Hoàng huynh Hoàng đệ, trong triều không có thân tín để dùng.
Lúc bấy giờ Thiết kỵ Vệ quốc áp sát, bất đắc dĩ mới phải đưa Tam hoàng tử làm con tin.
Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử cách nhau vài tháng tuổi.
Nếu thật sự sủng ái Tam hoàng tử, sao lại đưa hắn đến Vệ quốc làm Chất tử?
Còn nữa, sau khi Cẩn Du từ Vệ quốc trở về Đại Uyên, có nửa năm ở trong cung cấm.
Trong nửa năm đó, không nói chuyện khác, một câu quan tâm là không hề có.
Sau đó, Cẩn Du thỉnh chiến, Uyên Đế cũng hết sức thống khoái để hắn đi.
Ngay cả lúc hắn tuyển chọn thân binh, thành lập Huyền Kỵ cũng không hỏi tới.
Về sau lại càng miễn bàn, trong triều Tướng quân xuất chiến, Uyên Đế nếu có hứng thú sẽ đến cổng thành đưa tiễn.
Bắc Ninh Vương và Nguy Sơn tướng quân đều nhận được vinh hạnh đặc biệt này, chỉ riêng Cẩn Du là không có.
Bùi Khiêm Tuyết lúc trước được Uyên Đế tán thưởng, trực tiếp một bước lên mây, trở thành Thừa tướng.
Khi đó trong triều có rất nhiều người muốn nịnh bợ lấy lòng tân Thừa tướng, xu thế đoạt trữ của Ngũ Lục hoàng tử lúc bấy giờ đã bắt đầu rục rịch, bí mật phái môn khách mưu sĩ tìm đến lôi kéo.
Nói tới cũng buồn cười, bọn họ vòng tới vòng lui, đều nói Tam hoàng tử không được Thánh thượng coi trọng, đi theo hắn không có tương lai.
Bùi Khiêm Tuyết lúc ấy trong lòng nghi hoặc.
Nếu nói Cẩn Du không được Uyên Đế coi trọng, trong nhiều Hoàng tử như vậy, tại sao chỉ một mình hắn có quyền thành lập thân binh, cũng chỉ có một mình hắn nắm giữ binh quyền.
Ngay cả Ngũ hoàng tử trầm mê võ học cũng chỉ được phép cầm quân tác chiến quy mô nhỏ, trở về liền phải ngoan ngoãn giao nộp quân binh.
Nhưng nếu nói hắn được Uyên Đế coi trọng, Uyên Đế nhiều năm không hề quan tâm đến hắn, giống như coi thường.
Có một năm khi xuất chiến, Tam hoàng tử bị quân địch mai phục, thân bị trọng thương.
Sau khi trở về, Uyên Đế không thèm nhìn đến hắn, chỉ hỏi một câu có chết hay không, sau khi nhận được đáp án thì phái một ngự y, còn sau đó...!không hề có sau đó.
Cho dù cố ý rèn luyện hoàng trữ của mình, tôi luyện ý chí gan dạ sáng suốt của hắn, cũng không cần phải làm đến mức độ như vậy.
Nếu không phải xảy ra chuyện đêm đó, e rằng Bùi Khiêm Tuyết cũng sẽ không tin.
Thì ra nhiều năm như vậy, Cẩn Du mới là Hoàng tử Uyên Đế quan tâm nhất, là Thái tử mà ông đã chọn trong lòng.
Hắn do dự chần chừ, không biết có nên bẩm báo với Uyên Đế về chuyện Cẩn Du chưa chết, nhưng bị mất trí nhớ mù loà hay không.
Nào ngờ bị Bắc Ninh Vương khiêu khích trước phủ, cuối cùng mới hạ quyết tâm, bước lên xe ngựa hướng về cung cấm.
Bùi Khiêm Tuyết là tâm phúc được Uyên Đế tin tưởng.
Tuy rằng đa số thời điểm, ngay cả hắn cũng không đoán được Thánh thượng đang nghĩ gì, nhưng Bùi Khiêm Tuyết biết rõ hơn những người khác một điều, Uyên Đế tuyệt đối không phải là người tàn bạo giống như thế nhân chỉ trích.
Thậm chí có rất nhiều lúc, Bùi Khiêm Tuyết đại nghịch bất đạo cảm thấy, sự tàn bạo của Uyên Đế chỉ là vẻ bề ngoài mà ông dùng để duy trì uy nghiêm và quyền cai trị của mình.
Năm đó Vinh gia mưu phản, đặt trong bất kỳ triều đại nào đều là trọng tội, huống chi nhân chứng vật chứng đầy đủ, tru di cửu tộc cũng không quá đáng, chỉ có thể nói nếu dám mưu phản, phải chuẩn bị tốt mưu phản thất bại.
Về sau Bùi Khiêm Tuyết biến pháp*, nhìn sang các quốc gia khác, có quốc gia nào diễn ra thuận lợi? Biến pháp có nghĩa là phải loại bỏ các cựu thần khỏi quyền lực, chuyện bảo vệ lợi ích bản thân làm sao có thể lưu tình.
Bùi Khiêm Tuyết mặc dù là Thừa tướng, nhưng trong triều không có căn cơ, lại thân với Tam hoàng tử không có bối cảnh, quả thực giống như ngọn cỏ bấp bênh, không phải ai cũng nể mặt.
Chính là lúc này, Uyên Đế bỗng nhiên bí mật triệu kiến hắn, nói thẳng vào vấn đề.
"Bùi khanh, chuyện biến pháp bắt buộc phải làm.
Trẫm đứng phía sau khanh, cứ việc làm đi."
Bùi Khiêm Tuyết biến pháp, kì thực đụng chạm lợi ích quý tộc thế gia, ưu đãi học sinh nghèo, chiêu mộ nhân tài rộng rãi, tăng thu giảm chi, thực sự vì dân vì nước.
Nếu là một vị bạo quân, căn bản không thể ủng hộ cải cách, ủy quyền cho hắn thống khoái như vậy.
Lại càng không thể sáng suốt như vậy, khăng khăng phải làm trong khi gần như toàn bộ triều đình đều phản đối.
Cũng may có tầng ngụy trang bạo quân này yểm trợ, sau khi tịch thu mấy nhà, khắp cả triều đình thần hồn nát thần tính, thu mình như chim cút.
Biến pháp diễn ra thuận lợi khiến Bùi Khiêm Tuyết cảm thấy khó tin và kinh ngạc, xem ra như thế là đủ rồi.
Từ xưa đến nay, đế vương đa phần để ý hư danh.
Thanh thuần quyết đoán giống như Uyên Đế, quả là lần đầu mới gặp.
Từ đó về sau, Bùi Khiêm Tuyết quyết tâm làm việc cho Uyên Đế.
Hắn tin tưởng, cho dù Cẩn Du hiện giờ bộ dạng như vậy, Uyên Đế cũng sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ, cho nên hắn vẫn mạo hiểm.
Ngày hôm qua hắn ở chỗ này đã đợi rất lâu, lại bị thông báo không gặp.
Bùi Khiêm Tuyết suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
Hôm qua là ngày giỗ của Cẩn Du.
Bình thường mỗi khi đến ngày giỗ của thân tộc, ít nhất đều được nhắc tới, đi viếng hoàng lăng.
Chỉ riêng ngày giỗ Cẩn Du, nghe nói Phụng Thường* chỉ nhắc một câu, Uyên Đế đã nổi trận lôi đình ngay tại triều sớm, bãi triều lập tức hạ lệnh ai cũng không gặp, quần thần căng thẳng vô cùng, không còn ai dám mở miệng.
Đã không gặp được, Bùi Khiêm Tuyết dứt khoát trở về, đổi thành hôm nay lại đến.
Không ngờ hắn đợi rất lâu trước cửa Chương cung, vẫn không nghe tiếng gọi triệu kiến.
Hôm nay, người trực ở cửa chính là nội thị tổng quản Nguyên Gia.
"Bùi thừa tướng, xin hãy chờ một chút, hôm qua Bệ hạ chồng chất công việc, hôm nay người tới càng nhiều.
Mục tướng quân mới vào được một lúc lâu, đoán chừng có chuyện quan trọng bẩm báo."
"Đa tạ công công, ta chờ một chút là được."
Bùi Khiêm Tuyết không thèm để ý, trực tiếp đứng trước cửa.
Ước chừng sau một nén nhang, bên trong mới truyền đến động tĩnh.
Mục Nguyên Long mặc áo giáp mềm sải bước đi ra, nhìn thấy người ở cửa, "Bùi thừa tướng."
"Mục đại nhân."
Bùi Khiêm Tuyết và cựu phó tướng của Cẩn Du cũng coi như có chút quen biết, hai người bọn họ vội vàng chào hỏi.
Mục Nguyên Long nhanh chóng rời đi, Bùi Khiêm Tuyết nhìn theo bóng lưng của hắn.
Năm trước Huyền Kỵ xuất binh Nam Lương, đánh lâu không được, cuối cùng còn bị Thiên Cơ quân đi ngang qua cứu viện.
Bây giờ cuối năm đến gần, hầu như các trận chiến lớn đều dừng lại.
Dự quốc Vệ quốc không phải dễ xơi, chi bằng chờ đợi thời cơ, sang năm mới tính.
Nếu không có chiến sự, vậy sao Mục Nguyên Long lại ở đây?
Bùi Khiêm Tuyết đè nén suy nghĩ trong lòng, ngước nhìn Uyên Đế đang chắp tay sau lưng đứng trước thư án, vội vàng hành lễ: "Bệ hạ."
"Bùi khanh, khanh đã tới."
Uyên Đế lấy lại tinh thần, chỉ vào mặt bàn, cho hắn xem tấu chương: "Vừa rồi, khanh cũng thấy Mục Nguyên Long từ chỗ trẫm bước ra, đến đây, khanh xem hắn viết cái gì."
Tiếng cửa cung nặng nề đóng lại sau lưng hắn.
Bùi Khiêm Tuyết nghiêng đầu nhìn, kinh ngạc hỏi: "Thư từ chức?"
"Không sai."
Uyên Đế xoa xoa mi tâm của mình, có lẽ đêm qua ông không ngủ được, quầng mắt thâm đen, lộ ra mỏi mệt.
Nhưng đôi mắt kia vẫn chớp động sắc bén, không giận mà uy.
Ông hung hăng ném tấu chương xuống đất, nóng nảy nói: "Tên Mục Nguyên Long này, đúng là không thức thời!"
Tuy Uyên Đế không nói rõ ràng, nhưng Bùi Khiêm Tuyết đã ngầm hiểu.
Sau khi Cẩn Du chết ở Hàm Cốc Quan, Huyền Kỵ cũng trở thành quân vô chủ.
Vị kỵ binh dũng mãnh thiện chiến khiến sáu nước khiếp sợ này, kỳ thật là thân binh của Tam hoàng tử.
Chủ tướng chết đi, trong triều không biết bao nhiêu võ tướng dòm ngó Huyền Kỵ, muốn hợp nhất vào quân đội của mình.
Trong đó Ngũ hoàng tử là xông xáo nhất, thậm chí giở trò khôn lỏi, thân binh của hoàng huynh theo lý nên để hoàng đệ kế thừa.
Uyên Đế đùng đùng nổi giận, không đồng ý với một ai.
Ông thăng Mục Nguyên Long lên làm chủ tướng, tiếp tục để Huyền Kỵ trở thành một đội quân độc lập.
Uyên Đế càng nói càng tức: "Trẫm cho hắn làm Huyền Kỵ đại tướng quân, hắn lại chạy đến đây xin từ chức.
Hắn cũng không ngẫm lại, nếu hắn rời đi, Huyền Kỵ chẳng phải sẽ thành trò cười sao?!"
"Nếu chỉ mỗi chuyện này thôi, ít nhất trẫm còn có thể bỏ qua.
Ai ngờ hắn còn cáo trạng với trẫm, nói cái gì gần đây có học sinh trong Bách gia yến đeo Thất Tinh Long Uyên, cố ý bắt chước mạo danh — hắn cho rằng trẫm không biết?!"
Thân là một vị Hoàng đế đa nghi, Uyên Đế có đầy tai mắt ở khắp Hoàng thành.
Bình thường trong kinh bất kể xảy ra chuyện gì, ám vệ tử sĩ đều kịp thời báo cáo.
Chỉ là một học sinh ngoại hình tương tự mà thôi, ngay từ lúc đặt chân vào cổng thành, Uyên Đế đã nắm được tin tức.
"Mục Nguyên Long cáo trạng mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy là có ý gì? Muốn trẫm lập tức hạ lệnh chém đầu học sinh Bách gia yến kia sao?"
Uyên Đế hừ lạnh một tiếng, phất tay áo dài, đi qua đi lại trong Chương cung rộng lớn: "Hắn cũng không ngẫm lại, đó chính là đệ tử bách gia! Bọn họ đồng chí đồng lòng, bây giờ đắc tội một người, chẳng phải muốn đẩy nhân tài sang hai nước Vệ Dự?"
Bùi Khiêm Tuyết: "..." Hắn bỗng nhiên không nói nên lời.
– Bệ hạ, ngài có còn nhớ nhân thiết của mình trong mắt thiên hạ là bạo quân không?
"Huống chi, chỉ là dáng dấp giống nhau, chẳng lẽ một chút độ lượng trẫm cũng không có? Khiến người thiên hạ cười chê."
Bùi Khiêm Tuyết cân nhắc nhiều lần: "Bệ hạ, vậy ngài có từng nghĩ......!Vị kia có lẽ thật sự là......"
Hắn không nói thẳng tên.
Rồng có vảy ngược, chạm vào thì chết.
Làm bạn với vua giống như làm bạn với hổ, cho dù Bùi Khiêm Tuyết có nắm chắc trăm phần, khi đối mặt Uyên Đế, cũng không thể nào thoải mái nói chuyện một cách thẳng thắn.
Rất nhiều người đều cảm thấy Bùi Khiêm Tuyết không biết thảo mai, trên triều thường xuyên nói thẳng khuyên can, khiến cho Uyên Đế nhiều lần mặt đen.
Nhưng kỳ thực, Bùi Khiêm Tuyết hết sức linh hoạt thức thời, mới có thể một người hát mặt đỏ, một người hát mặt trắng*.
Trong điện nhất thời tĩnh mịch.
Uyên Đế đột nhiên quay đầu lại, chuỗi ngọc trên mũ miện va vào nhau, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.
Con ngươi đen tối ẩn sau tràng hạt sâu không thấy đáy, giống như một con rồng đang lặn trong vực thẳm.
Thừa tướng thanh y vẫn đứng tại chỗ, dáng người cao ngất, như tùng như trúc, khuôn mặt bình tĩnh, không chút sợ hãi nhìn thẳng Uyên Đế.
Thời gian im lặng kéo dài.
Dài đến mức Bùi Khiêm Tuyết thậm chí cho rằng Uyên Đế sắp nổi giận, vị Hoàng đế mặt lạnh mặc long bào huyền sắc cuối cùng cũng lên tiếng.
"Hắn sẽ không làm vậy."
Uyên Đế trầm giọng nói, như đang thuyết phục Bùi Khiêm Tuyết, lại như đang thuyết phục chính mình.
"Nếu như hắn còn sống, hắn sẽ không thể nào không đến gặp trẫm.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...