Buổi tối trước khi Vũ Quân Thành trở lại Lourmarin, Hạ Dương có công việc bên phòng triển lãm cho đến tận 11 giờ mới được về. Vừa rời khỏi phòng triển lãm, Hạ Dương chạy ra định bắt taxi đến khách sạn của anh thì thấy bóng dáng quen thuộc đứng cạnh ô tô. Dáng người cao lớn của anh không lẫn với bất cứ ai, anh mãi mãi luôn nổi bật trong đám đông như thế, đôi mắt sáng ngời của anh trong màn đêm lại càng khiến Hạ Dương cảm thấy đẹp nhất, hơn bất cứ đôi mắt của ai...
Cậu vội vã từ trên thềm chạy xuống bậc bên dưới, bất ngờ rơi vào trong vòng tay của anh, cả người Hạ Dương được anh ôm trọn lấy
-Anh đợi em lâu không?/Sao lại bất cẩn như vậy chứ
Hai người đồng thời lên tiếng, nhất thời Hạ Dương vừa thẹn vừa buồn cười. Lúc nãy thấy anh liền vội vàng chạy đến, ai ngờ dây giày bị tuột từ lúc nào, cho nên không cẩn thận liền ngã, may có anh đỡ được.
-Hôm nay nhiều việc quá cho nên giờ này mới về được...bên ngoài lạnh như vậy, anh còn không vào trong xe ngồi. -Hạ Dương ngồi bên cạnh anh trong xe, cậu nắm lấy bàn tay của anh càu nhàu.-Xem tay anh lạnh hết như vậy rồi...
-Ừm, tôi không lạnh...em đói không, tôi mang em đi ăn thịt nướng.
Hạ Dương gật đầu cười, cậu lấy khăn len trên cổ choàng cho anh.
-Lúc nãy bỗng nhiên em nhớ lại cái đêm mùa đông ấy, em giống như một lữ khách mà chạy đến trước mặt anh. Khi đó không biết vì sợ, hay can đảm từ đâu, liền như vậy tìm anh. Nghĩ lại hiện tại, khi đó em
-Thật sự rất kiên cường.-Vũ Quân Thành cắt lời Hạ Dương.-Nếu đêm mùa đông ấy em không đến tìm tôi, chúng ta có lẽ sẽ không được như hiện tại. Vì thế, em thật sự kiên cường.
Hạ Dương hít một hơi thật sâu, cậu còn định nói rằng bản thân lúc đó trông sẽ rất buồn cười a
-Cả đêm em thức, trốn trong nhà vì ra ngoài sợ đám phóng viên, sợ cả người bên Bình Nguyên...có phải lúc đó nhìn em rất ngu ngốc hay không.
-Em có biết hôm sau lúc gặp giám đốc của Bình Nguyên, tôi đã nói gì với hắn không?-Vũ Quân Thành quay sang nhìn Hạ Dương.-Tôi nói, cảm ơn hắn, đã để em đến bên tôi. Tôi còn nói với hắn, nếu dùng quy tắc ngầm, cũng chỉ được duy nhất Vũ Quân Thành tôi đối em, bất luận là ai cũng không được. Tôi khi đó...có hay không xấu xa như vậy...Hạ Dương
Vũ Quân Thành vừa nói xong, xe cũng vừa dừng trước quán ăn, anh không biết sao bản thân lại kể tình tiết năm ấy ra, nhưng là lúc nói ra rồi thì có chút mong chờ câu trả lời của Hạ Dương. Chỉ thấy cậu cười lớn, sau một lúc nhìn gương mặt anh có chút ngây ra thì vội vàng ôm lấy cổ anh
-Xấu xa sao...chẳng phải trước đó em cũng nói với anh em chỉ cần là anh thì em đều không cự tuyệt hay sao. Vẫn biết Vũ tổng bá đạo, không ngờ khi đó anh còn thực sự ghê gớm như vậy, chắc hẳn Lăng Vỹ bị mấy lời của anh dọa
-Khi đó không chỉ là dọa, mà tôi nói thật...
Bây giờ đến lượt Hạ Dương ngây ngốc, anh nhíu mày rồi đến sát gần Hạ Dương, ấn lên môi Hạ Dương một nụ hôn thật sâu.
Quán ăn này không lớn, chủ yếu là bán thịt nướng, Vũ Quân Thành vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ vào những quán như vậy nhưng vì Hạ Dương đặc biệt thích ăn cho nên cuối cùng vẫn là quyết định vào đây. Mùi thịt nướng thơm nức hòa vào mùi dầu mỡ cùng khói nghi ngút, tiếng nói chuyện ồn ào, đây đúng là kiểu mà Hạ Dương yêu thích, còn Vũ Quân Thành lúc bước vào có chút chao đảo...
Cả người cứng nhắc ngồi xuống bàn trống, Hạ Dương cười thân thiện với chủ quán. Vũ Quân Thành từ đầu đến cuối ngồi yên lặng quan sát thức ăn được đem lên đặt trên bàn của hai người, lần lượt mấy đĩa thịt bò, tôm, rau,...Hạ Dương vui vẻ thuần thục nướng thịt rồi cắt thịt để vào bát cho anh.
-Anh ăn thử đi. Rất ngon đó.
Vũ Quân Thành gật đầu xắn tay áo lên rồi dùng đũa gắp thịt trong bát lên ăn.
-Ngon không
-Cũng được...
-Aigoo Vũ tổng, anh thực sự sao lại đến đây, anh vốn không thích không khí của mấy quán như vậy mà...-Hạ Dương vừa ăn vừa nói, miệng phồng lên làm Vũ Quân Thành muốn cười
-Đúng thế, nhưng vì em thích như vậy, cho nên tôi mới hỏi Thiên Kỳ một chút về quán này...thói quen của tôi, có thể vì em mà thay đổi một chút...
Nói rồi anh chậm rãi uống rượu trên bàn, mặt vẫn một biểu tình băng lãnh làm Hạ Dương vừa cảm động lại vừa buồn cười.
Lúc thanh toán, thấy anh định rút thẻ ra thì cậu vội vàng ngăn lại, Hạ Dương lấy từ trong ví của mình mấy tờ tiền mặt rồi cười hì hì với chủ quán.
-Đã nói bao nhiêu lần rồi, em vốn dĩ không uống được nhiều rượu mà vẫn cứ uống như vậy....mặt đỏ hết lên rồi. Lại đây
Vũ Quân Thành kéo Hạ Dương lại gần mình, đem khăn choàng lại lên cổ cậu, Hạ Dương cười tủm tỉm ôm lấy anh thật chặt
-Đêm nay em ở lại chỗ anh được không...-Nói rồi cậu ợ một cái thật lớn.-Buổi chiều em đã gọi cho ba rồi...đã xin phép ba rồi.
Vũ Quân Thành nhíu mày, bàn tay ấm áp to lớn chậm rãi xoa lên hai má của Hạ Dương, cậu bắt lấy tay anh rồi hôn lên môi anh một cái sau đó lập tức buông ra
-Tôi đêm nay...muốn nghe em khóc, còn có gọi tên tôi thật nhiều...-Giọng nói anh trầm xuống
Hạ Dương nghiêng đầu ngây ngốc nhìn Vũ Quân Thành, anh hít một hơi thật sâu rồi kéo tay Hạ Dương ngồi vào trong xe. Xe lao nhanh trên đường về khách sạn Vũ Quân Thành đang ở. Vừa vào đến phòng, Vũ Quân Thành đã khóa cửa lại, xoay người định ôm Hạ Dương lên giường thì cậu bất ngờ ôm lấy cổ anh rồi hôn lên môi anh. Ngay lập tức Vũ Quân Thành đảo khách thành chủ, anh ôm Hạ Dương đặt lên bàn, một tay cố định gáy cậu, tay còn lại đem khăn bỏ xuống, nhanh chóng cởi sạch đồ trên người Hạ Dương, để chừa lại duy nhất quần nhỏ.
-Ưm...ngứa quá...
-Nói xem, em ngứa chỗ nào?
Hạ Dương đỏ mặt cúi đầu chôn mặt vào vai anh.
-Không nói sao...-Vũ Quân Thành cười xấu xa, tay nhéo nhéo đầu nhũ của cậu
-A...!-Hạ Dương kêu lên một tiếng, cả người run rẩy
Anh bật cười buông tay ra, thì thầm vào tai cậu, giọng khàn khàn đang cố kìm nén
-Em không nói ra, tôi làm sao biết được mà gãi ngứa giúp em...
-Chỗ...chỗ lúc nãy anh vừa chạm vào...cả bên kia cũng ngứa
Vũ Quân Thành nghe giọng rên rỉ nức nở của Hạ Dương, hạ thân trướng đau lợi hại, anh bật cười vươn tay xoa xoa
-Gọi tên tôi...
-Quân Thành...
-Gọi ông xã, tôi muốn nghe em...Hạ Dương...
-Ông xã...em không chịu nổi nữa...
Đêm nay tuyết rơi thật dày, bên ngoài gió lớn không ngừng nhưng căn phòng bên trong lại nóng bỏng đến cuồng nhiệt. Hạ Dương say mê nhìn anh, mơ hồ vươn tay vuốt ve gương mặt đầy mồ hôi của anh, cậu khẽ nhắm mắt rồi mỉm cười thật hạnh phúc...
Buổi sáng lúc Hạ Dương tỉnh dậy, bên cạnh trống rỗng, cậu vội lấy điện thoại xem, bây giờ đã là 11 giờ trưa rồi, có lẽ bây giờ anh đang yên vị trên máy bay rồi. Hạ Dương nhớ lại đêm qua, chính mình chủ động mấy lần, hai người lăn qua lăn lại từ bên ngoài phòng cho đến ghế sofa, rồi vào phòng tắm, một lần cuối lúc trên giường. Cậu mím môi đỏ mặt lắc đầu cười khúc khích. Hạ Dương bước xuống giường, quần áo cũng được anh mặc cho lúc nào không biết, chăn cũng được thay mới, còn có thuốc và đồ ăn sáng đã chuẩn bị sẵn. Điện thoại vang lên, là Thiên Kỳ gọi tới
15 phút sau, cô có mặt trong phòng nhìn Hạ Dương chậm rãi ăn sáng
-Thật sự đêm qua kịch liệt lắm nha...
-Anh ấy...khi nào thì đến Lourmarin vậy?-Hạ Dương cố tình đổi đề tài, cậu sao có thể mặt dày thảo luận mấy vấn đề này với em gái của người yêu chứ, hơn nữa cậu đang ăn sáng mà...
Thiên Kỳ bật cười chạy lại, tay cầm miếng bánh ngọt đang ăn dở, chăm chú nhìn Hạ Dương
-Sắp đến rồi. Nhìn kìa, ai nha, dấu hôn nhiều chưa, cậu nên mặc áo cao cổ nha...
Hạ Dương nghe xong thì bị sặc, vội vàng kéo áo che đi
-Anh tôi...lợi hại đúng không? Nói cấm dục vậy thôi, chứ thực ra
-Thiên Kỳ...tôi còn đang ăn sáng a!!!
Vũ Quân Thành trước khi rời đi đã để lại lời nhắn trong giấy nhớ cho cậu, sau đó gọi điện cho Thiên Kỳ nói đến đón Hạ Dương trở về.
-Hạ Dương, chúng ta phải đổi xưng hô?
-Đổi xưng hô sao?-Hạ Dương mờ mịt nhìn Thiên Kỳ
-Đúng vậy, anh dâu. Từ nay tôi gọi cậu là anh dâu nhé....
Thời điểm Vũ Quân Thành trở về Lourmarin, anh đem toàn bộ số tranh vẽ của Hạ Dương cùng vài đồ đạc lặt vặt của cậu còn xót lại mang về C quốc. Hai người yêu nhau xa cách như vậy cho nên hầu như tối nào cũng gọi điện video nói chuyện, nỗi nhớ dù sao cũng không được lấp đầy, thỉnh thoảng Hạ Dương cảm thấy bản thân thật sự không có tiền đồ chút nào...
Hôm trước Hạ Dương gọi video cho Vũ Quân Thành, nói chuyện dần dà bị anh dụ dỗ, sau đó hai người vừa nhìn đối phương qua màn hình, vừa tưởng tượng ra đối phương ngay bên cạnh mà đạt cao trào...
Bà nội Hạ Dương sau nhiều thời gian chữa trị, đến bệnh viện khám đúng hẹn, uống thuốc và tập thể dục đều đặn, sức khỏe ngày càng tiến triển tốt đẹp. Hôm nay Hạ Dương đưa bà đến bệnh viện khám như thường xuyên, bác sĩ vui vẻ cười nói
-Bà đã thực sự khỏe lên rất nhiều rồi. Thực sự đối với người già, chịu khó như vậy đã là sự cố gắng rất lớn, bà rất giỏi...
-Cảm ơn bác sĩ.-Hạ Dương cười tươi
-Chúng tôi có thể đảm bảo cho gia đình sức khỏe của bà thật tốt. Buổi khám bệnh lần này đã đưa kết quả ổn nhất.
Qua mấy lần bàn bạc, Hạ Dương và ba quyết định để bà nội khám tổng thể một lần nữa vào cuối tuần này, nếu kết quả tốt đẹp, bà sẽ không phải đến bệnh viện nữa, chỉ cần uống thuốc và tập luyện ở nhà
Ngày nhận được kết quả, ba người một nhà vừa mừng vừa tủi. Sau đó buổi tối, gia đình Hạ Dương nướng thịt mời các gia đình cùng tầng trong chung cư ăn uống một bữa.
Cuối bữa, Hạ Dương và Thiên Kỳ vừa dọn dẹp vừa nói chuyện
-Vậy là bà nội muốn trở về C quốc sao?
-Ừm...ba nói sẽ theo ý kiến của bà, có lẽ tuần sau sẽ trở về. Thực ra, lần này bà nội trở về, tôi cũng có ý định quay lại Khải Uy Vũ...
Thiên Kỳ sửng sốt nhìn Hạ Dương, cô vội vàng chạy đến ngồi xuống bên cạnh cậu
-Nghĩ kỹ rồi sao?
Hạ Dương gật đầu, cậu xoa xoa hai tay rồi mỉm cười nhìn Thiên Kỳ
-Tôi muốn tiếp tục công việc...cũng muốn trở lại bên cạnh gia đình, và anh ấy nữa...thời gian chúng tôi xa nhau, rồi hiểu lầm cũng đã đủ rồi...tôi muốn toàn tâm toàn ý vì công việc, vì gia đình, và vì Vũ Quân Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...