Bạch Nhất Thiên đi đến bên cạnh Vũ Quân Thành, y nhìn xung quanh
-Anh nói ai vậy?
-Không có gì, tôi đưa em về.
Sau khi đưa Bạch Nhất Thiên về nhà, Vũ Quân Thành trở lại quán bar của Nhâm Kiều. Ông ngạc nhiên nhìn anh, Vũ Quân Thành cười có chút cứng ngắc
-Tôi chợt nhớ đến loại rượu lần trước ông cho tôi uống thử kia...không biết tối nay có thể được uống lần nữa hay không?
Nhâm Kiều cười haha mấy tiếng, ông ngồi xuống bên cạnh Vũ Quân Thành rồi nói
-Vũ tiên sinh, cậu thật sự thấy loại rượu đó ngon đến vậy? Nhưng là miễn phí một lần, lần này nếu muốn uống...
-Nhâm tiên sinh, ông cứ nói giá, tôi đều có thể đáp ứng.
Nhâm Kiều bật cười nhìn bartender ra hiệu.
-Lúc nãy là nói đùa thôi, chúng ta sao có thể lấy một vài ly rượu để mang ra so đo tiền bạc...
-Nhân viên mà bị Lăng Triệt Úy mấy tháng trước đổ rượu đó, hiện tại cậu ấy còn làm ở đây không?- Vũ Quân Thành bất ngờ lên tiếng làm cho Nhâm Kiều giật mình
Ông nheo mắt nhìn Vũ Quân Thành, thấy nụ cười của anh thì ông bật cười gật đầu
-Hạ Dương vẫn còn làm ở đây, bình thường giờ này vẫn trong ca làm của cậu ấy, nhưng là gia đình xảy ra chút chuyện, cho nên lúc nãy đã xin tôi về sớm, sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?
-À...chỉ là lúc nãy có gặp một người nhìn rất quen mắt, tôi không chắc có phải cùng là cậu nhân viên chỗ ông, cùng một người...?
Nhâm Kiều lại cười. Kỳ thực, không tính nói chuyện làm ăn với Vũ Quân Thành, nếu nói chuyện phiếm, thì số lần ông cười rất nhiều. Nhâm Kiều biết, nếu không phải người quen hay là người có một sự ảnh hưởng, hay tầm quan trọng nhất định, Vũ Quân Thành sẽ không bao giờ để vào trong tâm trí. Ông có cảm giác, Vũ Quân Thành sẽ dùng triệt để tất cả mọi sự quan tâm của mình cho những gì hoặc những người như vậy, ngoài ra, sẽ không hề muốn lãng phí một chút nào.
-Cậu ấy cao tầm 1m75, dáng người gầy, mặt có chút nhỏ, tóc màu đen tuyền, đặc biệt thích cười.
-Để tôi nghĩ lại xem....hình như là đúng rồi, người tôi nhìn khi nãy, có lẽ là cậu ấy.
Nhâm Kiều nhận hai ly rượu từ bartender, ông đặt một ly trước mặt Vũ Quân Thành, nhìn anh uống một ngụm rồi nói tiếp
-Rượu này, công thức cũng là do cậu ấy nghĩ ra.
Vũ Quân Thành ngừng động tác trên tay, gương mặt ban đầu có chút ngạc nhiên, sau thì mỉm cười. Nhâm Kiều cũng mỉm cười, ông cảm khái nhìn Vũ Quân Thành, nụ cười đẹp thế này, bảo sao nhiều người theo đuổi đến thế. Nếu để tiểu tử kia biết Vũ Quân Thành đang nói về cậu ấy, chắc chắn sẽ thấy nụ cười tươi của cậu ấy cho mà xem!
Lại nói đến Hạ Dương, bây giờ cậu cũng có thể yên vị trên tàu về quê nhà của mình. Trên đường về, Hạ Dương gọi điện cho An Minh Sơn đến lần thứ 3 mới thấy ông nghe máy.
-"Con...trở về làm gì, có gì ba sẽ báo sau...con thật là. Đêm hôm như vậy, con cẩn thận một chút. Ba đang ở bệnh viện đợi bà nội trong ca phẫu thuật"
Hạ Dương cúi đầu, bật khóc, nghe thấy ba nói bà nội đang phải phẫu thuật, Hạ Dương không kìm chế được, cậu run lên một chút.
Bà nội là người thân với Hạ Dương nhất, thậm chí là ba còn không thân thiết bằng. Cho đến năm cấp 3, Hạ Dương mới cùng ba chuyển lên thành phố A sống, từ ngày còn bé, ba mẹ đều phải đi làm cả ngày, mẹ là biên tập viên cho nên cũng hay xa nhà, người mà Hạ Dương luôn gần gũi nhất là bà nội. Bất kể chuyện gì, từ chuyện trong vườn xuất hiện một tổ ong, cho đến việc cậu bé Hạ Dương nhặt được một con mèo về nuôi, rồi đi học bị bạn bè trêu chọc, Hạ Dương luôn ôm bà nội thủ thỉ. Từ hồi lên thành phố học, Hạ Dương luôn tranh thủ về thăm bà, vì lần trước về nhà, bà bị ốm cũng phải đi viện, cho nên lần này Hạ Dương lại càng sợ hãi.
Hạ Dương ra khỏi ga tàu thì chạy về nhà một mạch, tìm xe máy cũ của ba đi đến bệnh viện. Mùa đông ở thị trấn này lạnh hơn thành phố B một chút, nhưng Hạ Dương hoàn toàn để chuyện đó ngoài tâm trí, hiện tại cậu chỉ biết làm thế nào để đến bệnh viện nhanh nhất.
-Ba!
Tiếng gọi nghẹn ngào của Hạ Dương làm An Minh Sơn giật mình, ông đứng dậy, nhưng có chút choáng váng. Hạ Dương vội vàng chạy đến đỡ lấy ông ngồi xuống ghế.
-Bà nội xảy ra chuyện gì vậy?
-Con...đứa nhỏ này, tay đều lạnh hết cả! Bà nội con bị đột quỵ, nhưng cấp cứu kịp thời, hy vọng...sẽ ổn.
Hạ Dương hít thở không thông, cậu biết bệnh này ở người già là rất nguy hiểm, cậu không dám nghĩ thêm, bàn tay nắm chặt lấy áo ba. An Minh Sơn thở dài, ông cởi áo khoác của mình khoác lên người Hạ Dương
-Con xin về sớm vậy, Nhâm Kiều có nói gì không?
-Nhâm tiên sinh không mắng con, ông ấy còn bảo người đưa con đến bến tàu nhưng con nói có thể tự bắt xe được...- Hạ Dương nói như bằng giọng mũi, cậu sụt sịt
An Minh Sơn mỉm cười vò đầu Hạ Dương.
-Nhâm Kiều đối với ba cũng giúp đỡ nhiều, nay đến con...ba tuy không tiếp xúc quá nhiều với ông ấy, nhưng luôn có cảm giác ông ấy là người tốt... ít nhất là với con. Cho nên sau này...con nên học hỏi ông ấy thêm...
Hạ Dương không hiểu rõ lắm ý mà ba muốn nói, nhưng cậu vẫn đáp ứng mỉm cười. Hạ Dương sực nhớ ra lúc ở quán bar, Nhâm Kiều có nhét vào trong cặp cậu túi bánh ngọt, cậu vì vội vã lo lắng mà quên mất, bây giờ mới cảm thấy đói bụng.
-Bánh này cũng là Nhâm tiên sinh đưa cho con, ba ăn một chút cùng con.
An Minh Sơn mỉm cười, bánh ngoại thật sự rất ngon.
-Hạ Dương, tỉnh đi, bà nội con phẫu thuật xong rồi.
Hạ Dương giật mình, hai mắt cay xè, cậu vịn vào ghế đứng lên. Bác sĩ phẫu thuật đang nói chuyện với An Minh Sơn, vẻ căng thẳng trên gương mặt ông hiện tại đã bớt, ông mỉm cười cảm ơn bác sĩ. Phải đợi một lúc sau, hai người mới được vào thăm bà nội. Hạ Dương thấy bà thì òa khóc, cậu cố gắng không khóc thật to, thút thít làm An Minh Sơn vừa buồn cười vừa đáng thương. Hạ Dương trước kia nói, sẽ không khóc trước mặt bà nội, nhất định để bà thấy vẻ kiên cường nhất của mình, nhưng hiện tại thì đã không kìm được rồi.
Hạ Dương ngủ thiếp đi, cậu đã rất mệt mỏi.
-Dương Dương...Dương Dương của bà...
-Ưm...nội...nội tỉnh rồi...con...- Hạ Dương bật khóc, cậu ôm chầm lấy bà đang nằm trên giường.- Con rất sợ...nội hứa với con, sẽ không sao...nhất định không được ốm nữa....
-Đứa nhỏ này, giờ cũng chịu khóc rồi...nội khỏe lắm, bệnh một chút thôi. Con xem con kìa, hai mấy tuổi rồi vẫn cứ trẻ con thế...lấy cho nội cốc nước.
An Minh Sơn mang cháo vào phòng thì thấy hai bà cháu đang vui vẻ trò chuyện. Hạ Dương hai mắt sáng ngời, nụ cười trên môi không lúc nào dừng, gương mặt hồng hào.
-Mẹ, bác sĩ nói tạm thời mẹ chỉ nên ăn thức ăn dạng lỏng một chút. Mẹ thấy trong người thế nào rồi, có thấy chỗ nào đau hay nhức mỏi không?
-Mẹ khỏe rồi, không sao đâu. Nhìn hai cha con kìa....
Bà mỉm cười hiền hậu, vươn tay vuốt ve mái tóc đen tuyền của Hạ Dương, bà rất thích mái tóc này của Hạ Dương, từng nói với cậu như vậy. Hạ Dương hứa, nhất định sẽ không nhuộm bất cứ màu gì khác cả.
-Tiện đây, con cũng muốn nói một chuyện. Hạ Dương, ba sẽ không làm tài xế ở Khải Uy Vũ nữa, ba muốn trở về đây sống cùng bà nội, tiện chăm sóc bà luôn.
Bà và Hạ Dương hiển nhiên bị điều này làm bất ngờ. Bà nội lên tiếng trước
-Đã nói mẹ không sao rồi, con không phải như vậy. Mẹ từ trước vẫn sống tốt, chẳng qua tuổi già có chút bệnh tật nhỏ...
-Mẹ, con là vừa muốn nghỉ việc về đây làm công việc nhẹ nhàng bán hàng quán, vừa muốn chăm sóc mẹ. Con cũng không còn trẻ, làm tài xế đến tuổi này cũng coi như nghỉ được rồi...chỉ sợ Hạ Dương...
-Ba. Ba nghĩ nhiều rồi. Con đã 20 tuổi, sống ở thành phố A cũng mấy năm quen rồi, ba không phải lo. Chuyện này ba tính như vậy thì cứ vậy mà làm, con đương nhiên không có ý kiến gì cả. Ba cũng về đây vừa nghỉ ngơi, lại chăm sóc được nội. Con ở thành phố A cũng sẽ thỉnh thoảng về đây thăm hai người. Quyết định của ba, như vậy là con yên tâm rồi.
An Minh Sơn có chút xúc động, ông cười cười vỗ vai Hạ Dương, một nhà ba người, ba thế hệ nhìn nhau rồi bật cười.
Hạ Dương ở lại B thị thêm 2 ngày nữa, mặc dù rất muốn ở thêm nhưng vì việc học tập và làm thêm cho nên cậu không ở lại lâu được. An Minh Sơn cùng Hạ Dương quay lại thành phố A, ông sắp xếp chu toàn mọi công việc, cũng nhận được một số tiền thưởng kha khá, sau đó còn chạm mặt Vũ Quân Thành, cho nên lại được nhận thêm một chút.
Hôm An Minh Sơn lên tàu trở về B thị, trời đổ mưa lớn, Hạ Dương ngoan ngoãn vâng dạ lời ba dặn, đến lúc phải lên tàu, cậu cũng nén nước mắt vào trong, mỉm cười thật tươi nhìn ba đi lên tàu.
Tàu lăn bánh, Hạ Dương lúc này cũng lau đi nước mắt trên gương mặt. Hạ Dương thầm trách, vì cái gì mà càng ngày càng dễ khóc như vậy, sau này phải cố gắng giấu đi, phải tận lực mạnh mẽ, có như vậy, mới cảm thấy an toàn...
Hạ Dương trở lại trường học, buổi tối đến quán bar của Nhâm Kiều làm thêm.
Hai năm cuối đại học, Hạ Dương giống như không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài lề mà tập trung học chăm chỉ, ngoài giờ học ở trường, Hạ Dương còn lên thư viện, số lần vào thư viện còn nhiều hơn là trở về nhà. Hạ Dương còn đăng ký mấy khóa nghe diễn giảng của nhiều giáo sư nổi tiếng trong thành phố về mảng nghệ thuật diễn xuất. Nhâm Kiều cũng hỗ trợ Hạ Dương, vài lần sẽ tặng cậu mấy tấm vé vào nghe diễn giảng của diễn viên gạo cội đã giải nghệ. Những tấm vé này đều hầu hết dành cho những diễn viên trẻ mới vào nghề, hay cho những người thân quen của họ muốn theo đuổi con đường diễn xuất. Hạ Dương không biết làm thế nào để cảm ơn Nhâm Kiều, cậu có rất nhiều lần từ chối, nhưng Nhâm Kiều đều đơn giản mà cười, ông nói là chuyện nhỏ, không phải quá câu nệ, Hạ Dương cứ học tập thật tốt là được.
Hôm nay Hạ Dương có vé đến tham dự buổi diễn nhạc kịch của Tô Dịch Lam, diễn viên cậu luôn luôn yêu thích. Lần đầu tiên được thấy Tô Dịch Lam ngoài đời, Hạ Dương cao hứng không thôi. Cậu chăm chú xem không bỏ sót bất cứ một chi tiết, cử chỉ hay ánh mắt nào của Tô Dịch Lam, đến mức khi kết thúc vở kịch, Hạ Dương là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay to, cậu vẫn ngẩn ngơ nhìn Tô Dịch Lam.
Tô Dịch Lam ngồi lại giao lưu cùng mọi người, giải thích thêm về vài tình tiết trong vở kịch mà hầu như lớp người mới vào nghề sẽ khó hiểu. Mọi người ai cũng chăm chú lắng nghe, Hạ Dương không ngừng gật đầu, ánh mắt hướng lên sân khấu, tay thì cầm giấy bút ghi thật nhanh.
-Tô Dịch Lam tuy đã giải nghệ nhưng mối quan hệ trong giới đều vẫn rất vững, cho nên hôm nay rảnh, tôi muốn đưa em đi xem một chút.-Vũ Quân Thành mỉm cười
Bạch Nhất Thiên gật đầu, bàn tay vẫn nắm chặt tay Vũ Quân Thành.
-Bây giờ ai có thể diễn lại đoạn Tống Bằng vì Phương Nhi ra đi mà đau khổ không?- Tô Dịch Lam đứng dậy hỏi
-Em có muốn thử không?- Vũ Quân Thành mỉm cười như cũ nhìn Bạch Nhất Thiên
-Em...không chắc lắm, chưa bao giờ thử diễn nhạc kịch...vẫn là thôi đi.- Bạch Nhất Thiên cười ngượng ngùng
-Tôi để ý cậu thanh niên này từ rất lâu rồi, cậu có muốn thử không?- Tô Dịch Lam đi gần đến chỗ của Hạ Dương rồi nói
Hạ Dương tròn mắt, có chút ngoài ý muốn. Mọi sự chú ý đều dồn vào Hạ Dương, cậu sờ sờ mái tóc của mình, lưỡng lự một lúc rồi đồng ý đi lên sân khấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...