Có Thật Là Đơn Phương?

~ Xoẹt…xoẹt…~ Trên bàn ăn, mọi người ngồi nói chuyện vui vẻ trừ hai con người đang trao gửi cho nhau những tia điện nồng thắm.

-Oa, cô ơi. Cô nấu ăn ngon thế?-Uyên vừa gắp lia lịa vừa kêu lên đầy phấn khích.

-Các con thấy ngon là cô vui rồi, mấy món này toàn đặc sản không đấy!

-Nhưng cô ơi, sao con không thấy con trai cô đâu?-Phong nhìn quanh rồi hỏi.

-Nó nói với cô là trưa nay ăn ở nhà bạn rồi. Chắc chiều nay nó về. À mà thầy phụ trách của các con nói là nghỉ trưa xong tập trung nhé!

-Vâng ạ.-Hân, Phong và Uyên đồng thanh.

-Kìa, Linh và Huy thấy đồ ăn không ngon à?-Cô Thanh thấy tụi nó không ăn mà cứ nhìn nhau say đắm thì ngạc nhiên.

-Dạ không…không ạ…Đồ ăn cô làm ngon lắm.-Nó giật nảy mình nói vội nói rồi liếc hắn như muốn nói “Cứ chờ đi, đồ chết tiệt” lại tiếp tục ăn.

-Không có đâu ạ. Cơm rất ngon.

Bữa ăn lại tiếp tục trong tiếng cười.

Chiều…

Tụi nó lật đật chạy ra điểm hẹn thì cả trường tập trung đã gần đủ.


-Chúng em chào thầy.

-Được rồi, các em vô hàng đi.-Sau khi tụi nó vô hàng, thầy giáo bắt đầu triển khai.-Các em đã chọn cho mình được nơi ở hết rồi. Vậy người dân ở đây thế nào?

-SO FRIENDLY!-Tất cả mọi người đồng thanh.

-Rất tốt, các em thấy không khí ở đây thế nào?

-Rất trong lành ạ.-Một lần nữa đồng thanh.

-Đúng vậy. Vì ở đây được cây xanh bao phủ nên không khí rất tốt, nên nhà trường chọn đây là nơi cho các em nghỉ ngơi. Hôm nay mới đến mọi người đều mệt nên thầy sẽ dẫn các em đi bắt cá tại suối, còn ngày mai chúng ta sẽ lên núi, nhà trường đã tổ chức một trò chơi đó là…thôi, sáng mai biết nhé! Các em thấy có được không?

-Được ạ.

Thế rồi, cả thầy và trò chia thành từng khối lớp mà tổ chức chơi với nhau. Nhóm nó cũng đang hăng hái tham gia tất cả các trò chơi, đơn giản vì cả đám đứa nào cũng ham chơi.

Thầy phụ trách đưa ra một đống dây ruy băng, tụi học sinh nhìn nhau mà thắc mắc.

-Các em biết gì đây không?-Thầy hỏi.

-Dây ruy băng ạ. Thầy hỏi lạ thế?

-Đúng rồi, bây giờ mọi người sẽ dùng sợi dây ruy băng này để chơi trò chơi nhé!

-Chả lẽ cột chân nhau lại ạ?

-Bingo, chúng ta sẽ cột chân từng cặp nam nữ với nhau lại sau đó cùng đá bóng.

-CÁI GÌ???

Cả bọn há hốc, trò chơi gì mà lạ thế? Đã vậy còn nam với nữ cột chân lại nữa chứ, nhưng sao nghe có vẻ hay hay.

-Vậy tự chọn cặp chơi được không thầy?-Hân hỏi.

-Tất nhiên là được rồi.

Sau khi thầy nói xong, không khí ồn ào lại khơi lên…Ai ai cũng chọn cho mình một bạn đồng hành riêng, hiếm lắm mới có dịp chơi mấy trò kiểu này, vui phết.

-Hân Hân…-Phong gọi tên ai đó rồi nháy mắt làm ai đó thẹn thùng gật đầu đồng ý, làm cho những ai đó nôn lên ọe xuống. Phong và Hân: Không thèm để ý!!!

-Thế giờ làm sao đây? Ba đứa chẳng lẽ cột chân chung?-Uyên bỗng hỏi.


-Thôi, hai người cột chân đi. Người yêu mà!-Nó mỉm cười miễn cưỡng.

-Mày bị điên à? Yêu đương gì ở đây?-Uyên lên tiếng hỏi. Nó ngạc nhiên.

-Mày với hắn là người yêu còn gì? Ngày đầu tiên, một trong những câu đầu tiên mày nói trước lớp!-Nó nói

-À…Mày tin sao?-Uyên bỗng nói.

-Hả? Cái gì?-Nó ngạc nhiên.

-Tao với tên Huy móm là anh em họ, anh em họ đó. Yêu đương cái gì?

Thời gian như ngưng lại. Cái giề? Anh em họ hả? Vậy là hai người đó không yêu nhau. Vậy là không phải nó yêu người yêu của bạn thân? Vậy chuyện nó yêu Huy không có vấn đề gì?

-Có…có…thật không? Vậy tại sao tụi mày phải nói như vậy?-Nó hỏi một lần nữa như để chắc chắn.

-Thật mà. Nói vậy là có lí do, khi nào tao nói cho. Còn tao với Huy là anh em họ.-Uyên cười cười nói.

Cảm xúc như vỡ òa ra…Nó vui mừng khôn xiết…

-Này? Hai người có định chơi không vậy?-Hắn thấy hai đứa con gái cứ thầm thì to nhỏ nãy giờ thì mất hết kiên nhẫn hỏi.

-Chơi chứ, nhưng…hai người chơi đi, hôm nay tự nhiên tôi…đau bụng…-Uyên nói rồi ôm lấy bụng nhăn mặt. Nó nhìn thấy vậy thì lo lắng.

-Này, mày có sao không? Hay tao đưa mày đi nghỉ ngơi.-Nó chạy đến đỡ bạn đồng thời Uyên cũng nhận được cái quắc mắt của ông anh họ trời đánh.

-Thôi, không cần đâu. Tụi bây cứ chơi đi. Tao vào đây ngồi nghỉ tí là hết ấy mà. Mày chơi đi. Với thằng móm ấy.-Uyên nói rồi nhìn qua phía hắn nháy mắt. Hắn cũng biết chuyện đi đến chỗ hai nàng.


-Nó đau cứ để nó nghỉ, bà chơi không?-Hắn nhìn nó hỏi.

-Ừm, vậy mày nghỉ đi, tao đi nhé!-Nó nhìn qua Uyên.

-Ừ đi đi. Tao không sao.

Thế là nó với hắn nhanh chóng thành một cặp vì hai người là cặp cuối cùng. Nó hơi thắc mắc vì sao lại trùng hợp vậy mà không biết hắn đã từ chối hết tất cả lời mời mà chờ nó, các nàng bị hắn từ chối đành quay sang chọn bạn chơi khác thế là hiển nhiên trong lớp chỉ còn hai người thành cặp. Cuộc chơi bắt đầu, hắn với nó chạy hơi bị hăng, các cặp còn lại cũng hăng không kém tuy nhiên có khá nhiều cặp chạy trái chân mà bị té bị loại, nó cũng thắc mắc tại sao hắn và nó có thể hợp chân đến vậy…Đang chạy bỗng…RẦM…Nó bị một lực đẩy khiến ngã sõng soài ra đất, tất nhiên hắn không khác là bao…

-Này, này, bà có sao không?-Hắn lo lắng hỏi.

-Huhu đau quá!

-Đâu, đau chỗ nào?

-Chỗ mắt cá ấy. Đau lắm. Sao tự nhiên té vậy trời?

-Ngày thường gây thù nhiều quá, bị người ta đẩy nè.-Hắn châm chọc.

-Toàn fanclub của ông không chứ đâu! A…

-Sao vậy?-Vừa xem xét vết thương của nó hắn hỏi.

-Ngày mai…là leo núi đó!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui