4.
Trâm ngọc Trải qua hai chuyện này, Hương Duyên Tử và Thẩm Cấu không còn thân thiết như xưa nữa, tuy vẫn gặp mặt hằng ngày nhưng rất ít nói chuyện, tương đối xa lạ.
Lúc chung đụng hòa hợp nhất với Thẩm Cấu, Hương Duyên Tử từng nghĩ nửa đời còn lại sẽ mãi làm bạn bên chàng, không rời xa nữa, mà nay tình thế thế này, nghĩ đến tiền đồ, chỉ cảm thấy trời mù đất mịt, chẳng biết tìm chốn nào nương thân.
Chùa Linh Ẩn phía tây Tây Hồ hương khói hưng thịnh, tương truyền là nơi xin xăm cầu nguyện linh nghiệm nhất.
Có ngày, thị nữ trong phủ rủ nàng đi, Hương Duyên Tử cũng có ý xin xăm tháo gỡ tâm tư, bèn đi cùng cô.
Trước khi xin xăm, đồng bạn cười hỏi nàng muốn cầu chuyện gì, Hương Duyên Tử lắc đầu không đáp.
Đồng bạn trêu ghẹo: “Chẳng nói tôi cũng biết, khẳng định là nhân duyên.”
Hai người đương quở mắng cười đùa, đồng bạn chợt trỏ mép tóc Hương Duyên Tử hỏi: “Trâm ngọc của cô đâu mất rồi?”
Hương Duyên Tử giơ tay lên sờ, quả nhiên trâm ngọc đã chẳng biết tung tích.
“Trên đường đi tôi còn thấy mà, chắc chắn là ban nãy bị rơi rồi, chúng ta cẩn thận tìm lại xem, hẳn có thể tìm được.” Đồng bạn an ủi.
Hai người tìm khắp điện cũng không thấy trâm đâu, chợt nghe ngoài điện ầm ĩ tiếng người, như có hỗn loạn, hai người vội ra xem, chỉ thấy một thiếu niên quần áo lam lũ bị hai gã cường tráng có vẻ như là gia đinh áp giải, quỳ xuống trước một văn sĩ tuổi chừng ba mươi.
Hương Duyên Tử trông người này quen quen, chợt nhớ ra đây là chủ bạc (*) Tây Khê Chu Nguyên, vừa là thuộc hạ vừa là đồng hương của Thẩm Cấu, hai người qua lại rất khăng khít, Hương Duyên Tử cũng từng gặp mặt trong bữa tụ họp.
(*) Một chức quan nhỏ phụ tá quan chủ quản các cấp.
Gia đinh đang mắng cậu thiếu niên kia có mắt không trông thấy Thái Sơn, đến ngọc bội của chủ bạc cũng dám trộm.
Đồ vật thiếu niên trộm đã bị lục soát trình ra trước mặt chủ bạc, trong đó có ngọc bội, cũng có trâm ngọc của Hương Duyên Tử, ngọc bội trắng mịn bóng loáng, được tạc từ ngọc dương chi thượng hạng, đến trong cung cũng hiếm gặp.
Thiếu niên kia tuổi chừng mười bốn, mười lăm, gầy như que củi, cúi đầu không dám nhìn ai, toàn thân run lẩy bẩy, hẳn là vô cùng sợ hãi.
Gia đinh hỏi ý Chu Nguyên có điệu cậu ta lên châu phủ không, thiếu niên nghe vậy tức thì gào khóc xin tha, “Xin chủ bạc nương tay, tha cho tiểu nhân một lần, tiểu nhân không dám nữa…”
Nói đoạn giãy khỏi kìm kẹp của gia đinh, bịch bịch dập đầu với Chu Nguyên, thưa chỉ vì mẹ ốm nặng, không có tiền chạy chữa nên mới nhất thời hồ đồ trộm đồ người khác, sau này xin được làm trâu làm ngựa cho chủ bạc, chỉ cầu đừng đưa mình đến châu phủ.
Hương Duyên Tử và đồng bạn nhìn nhau, trong mắt đều có ý cười, biết cậu ta là sợ để Thẩm Cấu xử phạt, không chết cũng tróc một lớp da.
“Cậu ăn cắp tài vật của người khác, vốn phải chịu phạt,” Lúc này, Chu Nguyên cất tiếng, “Nhưng niệm tình cậu có vài phần hiếu thảo, lần này tạm thời xí xóa, trả lại tài vật đã trộm cho người bị mất rồi trở về chăm sóc mẹ đi.”
Thiếu niên cả mừng, dập đầu thêm mấy cái rồi lồm cồm bò dậy, trước hai tay trả lại ngọc bội cho chủ bạc, sau nhặt trâm ngọc lên, đưa mắt nhìn mọi người chung quanh một lượt, phát hiện ra Hương Duyên Tử, vội chạy tới trước mặt nàng, hết khom lưng lại xin lỗi dâng cây trâm lên.
Hương Duyên Tử khoát tay: “Trâm này tặng cho cậu đó, tốt xấu gì cũng đổi được mấy đồng, đem đi mà chữa bệnh cho mẹ cậu.”
Thiếu niên hơi sửng sốt, ngay sau đó lập tức quỳ xuống trước Hương Duyên Tử, bái tạ ân đức nàng.
Hương Duyên Tử giục cậu ta mau trở về chăm sóc mẹ, cậu ta luôn miệng vâng dạ, xoay người lạy chủ bạc lần nữa rồi định đi, Chu Nguyên lại gọi cậu lại, lấy ít tiền đưa cậu, bảo cậu đến y quán nào đó báo tên Chu Nguyên tìm vị thầy thuốc nào đó xem bệnh cho mẹ.
Thiếu niên cảm động không ngớt, một lần nữa khóc lóc cảm ơn chủ bạc.
Chủ bạc tự mình tiễn cậu ra ngoài, dặn dò thêm mấy câu rồi mới dừng bước.
Đợi bóng dáng thiếu niên xa rồi, Chu Nguyên quay đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm Hương Duyên Tử nhìn mình, y tựa hồ cũng nhận ra nàng, mỉm cười cúi người vái chào.
Hương Duyên Tử cũng nhấc vạt váy đáp lễ, chỉ cảm thấy người này rất phong độ, chuyện hôm nay nếu đổi lại là Thẩm Cấu, ắt chàng sẽ không tin thiếu niên là vì cứu mẹ, theo tác phong hành sự của chàng, chẳng biết sẽ là một trận mưa gió thế nào.
Nửa tháng sau, có một cô gái tự xưng là đầy tớ của tiệm trang sức Hiệt Vân Phường phía tây thành đến tìm Hương Duyên Tử, nói cây trâm nàng đặt lần trước đã làm xong, đúng hẹn giao tới.
Hương Duyên Tử chưa hề đặt làm trang sức nào ở Hiệt Vân Phường, truyền lời định từ chối, người nọ lại nói đại khái là Hương Duyên Tử quên mất, xem món trang sức rồi sẽ nhớ ra ngay.
Hương Duyên Tử bèn cho cô ta vào.
Cô gái đó thấy chung quanh không có ai, bèn mở hộp gấm ra cho nàng xem: “Chiếc trâm này là do vị tiên sinh nương tử gặp nửa tháng trước ở chùa Linh Ẩn đặt làm theo kiểu dáng cây trâm cũ của nương tử, mong nương tử vui lòng nhận cho.”
Đó quả đúng chế tạo theo hình dáng cây trâm Hương Duyên Tử tặng cho thiếu niên trộm đồ ở chùa Linh Ẩn, nhưng chất liệu đã đổi thành ngọc dương chi thượng đẳng tương tự miếng ngọc bội của Chu Nguyên, giá trị gấp trăm lần chiếc trâm cũ của nàng.
Trong lòng Hương Duyên Tử biết món này ắt là Chu Nguyên đưa tặng, lập tức cài lại hộp gấm lệnh cho cô đầy tớ kia trả về.
Cô gái đó lại nói: “Tôi chỉ vâng mệnh giao hàng, hoàn toàn không biết địa chỉ người đặt làm, muốn trả cũng chẳng biết trả về đâu.
Nương tử đã biết đó là ai thì xin hãy tự mình trả lại cho người ấy đi thôi.”
Đoạn đặt hộp gấm xuống, tức tốc rời đi.
Hương Duyên Tử trầm mặc, nhất thời không biết nên xử lí ra sao, cũng không hiểu cớ gì Chu Nguyên lại tặng trâm cho mình, lát sau lại mở hộp ra, thấy bên trong giấu một mẩu giấy trắng, viết một hàng chữ nhỏ: “Có lẽ kiếp trước lỡ làng, gặp nhau chớ hỏi nhân quả, trâm cài tóc mây, chẳng vấn tơ xanh, nhàn khêu son phấn, đều được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...