Tiếng thét thê thảm, triển miên, ai oán thấu tận trời. Ruộng lúa bốc cháy, nhà sàn đổ nát, người chết như ngả rạ.
Ngàn binh vạn mã đã xông vào biên giới của Âu Lạc đạp đổ tháp canh của người Bách Việt ngay trong đêm, không một ai sống sót mà trở về báo tin.
Chỉ khi dân Lạc gặp nạn chạy vào thành ốc thì An Dương Vương mới vỡ lẽ.
Nhưng ông không quá bận tâm mà tin tưởng vào nỏ Liên Châu của Mỵ Dung, rồi sai người đem nỏ ra trước thành nghênh địch.
Mặt trước thành Cổ Loa bị vây kín bởi người Nam Việt.
Khuôn mặt họ cứng rắn và đen đúa, chắc là đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt. Riêng có người mặc giáp màu bạc ở giữa là xinh đẹp trắng trẻo, diện mạo vừa lạ vừa quen.
Còn ai khác ngoài con rể quý báu của Ngài?
Triệu Trọng Thủy.
Lấy làm nực cười, mà cũng là không ngờ đến.
An Dương Vương qua tuổi trẻ rồi, khuôn mặt nhăn nheo, nếp bé nếp lớn mà giọng vẫn uy lực như sấm rền sóng vỗ, tỏ đầy phẫn nộ:
"Hỡi quân gian tặc, ta gả Mỵ Nương cho ngươi mà ngươi báo đáp ta thế ư?"
Sự thật rành rành trước mắt, muôn lời ba hoa không sao chối cãi.
Trọng Thủy đi đến bước đường này, tức là không mong quay lại. Chỉ lựa lời mà giải thích rằng: "Giao tranh là chuyện cả một quốc gia, Thủy biết mà lực bất tòng tâm, tự biết bất nhân, bất nghĩa không xin được tha thứ."
"Nhưng việc quân đã quyết, Thủy là người dưới, chỉ có thể tuân." Giọng chàng kiên định hẳn lên, không biết do lòng trung trinh ái quốc, hay lời nói để trấn an bản thân.
Thục Phán cảm thấy Trọng Thủy bây giờ dối gian vô cùng, đổ hết tội lỗi cho cha Triệu nên không quá thích ý.
Cũng là một vị quân chủ, ai lại thích kẻ dưới có hai lòng? Triệu Đế cũng vây, mà An Dương Vương cũng thế.
Ngài ghé đầu nói gì đó với một triệu rồi từ trên thành nhìn xuống, cất giọng: "Nhà ngươi không cần can cãi hơn nữa, ngay thẳng nay đã rõ, chờ ta bắt sống ngươi sẽ đem Mỵ Châu lên cùng ngươi đối chất."
Trọng Thủy nghe nhắc đến Mỵ Châu thì cau mày: "Đây là chuyện quốc gia sao Ngài lại lấy Nương ra làm lá chắn."
An Dương Vương không sợ con gái Ngài xử sao?
"Chớ cần xảo ngôn, sau đây sẽ biết ngay thôi."
An Dương Vương gần lên một tiếng: "Bắn nỏ."
Một loạt nỏ gỗ được đặt lên tường thành, trước cái chỉ tay của Ngài, không có bất kỳ mũi tên nào được bắn ra.
Thục Phán quay người lại, trong đôi mắt già nua là hình ảnh các dũng sĩ hoang mang không hiểu chuyện gì.
Thình thịch!
Thình thịch!
Tim Ngài đập từng hồi.
Nỏ Liên Châu sao lại không dùng được?
Thục Tú Vân là Mỵ Dung của Âu Lạc, Lạc Thần che chở nàng, không lý nào nỏ mà nàng làm lại mất công hiệu.
Đôi môi kia tím tái khô khốc trong chốc lát, mấy mấy lời nghi vấn "tại sao" cứ nhảy qua nhảy lại trong đầu.
Một giọng cười từ dưới chân thành vọng lên, quyết tâm giải đáp thắc mắc cho vi Vương già:
"Kẻ vô tri nhà ngươi hôm nay mới nhận ra ư? Nỏ ấy sớm bị thái tử của chúng ta... Phá hủy toàn bộ rồi."
Câu cuối tưởng như là hét vào mặt An Dương Vương. Ngài thấy mặt mình đau rát vô cùng tận, máu từ tim dồn lên mặt đỏ bừng, đầu óc trống vắng phai màu phải ghì chặt vào tường mới đứng được.
"Khôn ba năm dại một giờ", Ngày thực sự đã hồ đồ như thế từ bao giờ. Từ lúc đồng ý hôn sự của Mỵ Châu và Trọng Thủy để được hưởng sự cung phung của Nam Việt, hay là... Còn sớm hơn nữa.
Không để cho An Dương Vương chìm trong sự bi thương tự trách được lâu, tiếng va chạm đã làm Ngài tỉnh lại.
Quân Nam Việt bắt đầu công phá thành ốc. Bọn chúng dùng cọc gỗ đâm cửa rầm rầm, dùng thang leo lên thành, dùng tên bắn người Lạc.
Các dũng sĩ nhờ vào sức khỏe vượt trội mà nhất thời ngăn cản được sự tiến công của họ. Nhưng sẽ còn được bao lâu đây?
Ngài đưa mắt nhìn xa xa, Quân Nam Việt đông như kiến cỏ, chết một lớp lại một lớp mới xông lên. Thi chất đầy tới tận trên này mà các dũng sĩ thì ngày càng yếu ớt.
Một người người Lạc vì chắn đao cho Ngài mà bị chém phụt máu.
Máu bắn cả lên tường thành, nhuộm đỏ một vùng.
An Dương Vương nhặt gươm dưới chân, gầm một tiếng, hơn mười người bị đẩy lùi.
Ngài lao vào chiến đấ vừa đánh vừa lùi, lại túm lấy một dũng sĩ gần đó đã bê biết máu nói với hắn: "Mau đi tìm Mỵ Dung."
Có lẽ nàng sẽ có cách cứu nguy cho Âu Lạc.
Ngài vừa dứt câu thì một loạt các mũi tên bắn được ra từ trên đỉnh đầu, dũng sĩ chưa kịp chạy đi gọi người cũng bị cảnh này làm sững sờ, đồng thời một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Vương không nên làm phiền Nương của tôi."
Bóng dáng cao lớn đứng trên mái nhà, vì ngược sáng mà không nhìn rõ mặt nhưng viên ngọc xanh biếc nằm ở lẫy nỏ trên tay chàng thì lóe sáng chập chờn.
Mọi người hô lên: "Tướng Quân Cao Lỗ." Sau đó là sự vui mừng hân hoan.
Tướng Quân về rồi, Âu Lạc được cứu rồi.
An Dương Vương cũng lẩm bẩm Cái tên ấy.
Cao Lỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...