Giản Xuân Triều chậm rãi mở mắt, ánh sáng bốn phía nhu hoà.
Hắn cảm thấy trên bụng mình hơi lạnh, nhìn sang thì thấy Tôn Vĩ đang lau bụng cho hắn.
Thấy Giản Xuân Triều tỉnh lại, Tôn Vĩ cẩn thận lau khô bụng cho hắn, rũ mắt nói: "Đứa nhỏ không sao, cậu đừng lo lắng."
Giản Xuân Triều vẫn còn váng đầu, chống khuỷu tay ngồi dậy, nhưng đầu ong ong đến mức mới ngồi dậy đã hoa hết mắt.
"Đừng nhúc nhích, đừng cử động, cậu muốn đi đâu?" Tôn Vĩ biết mình tránh nhầm Giản Xuân Triều, giống như nô tài biết mình làm sai, hai tay đỡ Giản Xuân Triều nằm xuống lần nữa, mắt vẫn luôn dán trên người hắn.
"Giản Vân Đào đâu?" Giản Xuân Triều hít sâu một hơi, cảm giác choáng váng bớt đi khá nhiều.
Tôn Vĩ chỉ sang phòng bên cạnh: "Anh trai cậu ở vẫn luôn chờ ở bên ngoài, lúc tôi đưa cậu vào kiểm tra thấy anh ta cũng mệt mỏi liền tìm phòng bệnh trống, kêu anh ta đi nghỉ trước.
Bây giờ vẫn còn sớm, cậu muốn tôi đi gọi anh trai cậu không?"
Giản Xuân Triều nhìn màn hình máy đo lường bên cạnh, 5 giờ 43 sáng.
Hắn không dám lắc đầu, chỉ nhẹ nhàng xua tay, lại ngẩn người nhìn trần nhà.
Tôn Vĩ cũng không biết mệt, thấy hắn không ngủ được, ở bên cạnh bưng trà rót nước, sợ hắn không thoải mái.
Giản Xuân Triều cũng có chút băn khoăn, hắn biết đêm qua Tôn Vĩ nói những lời kia với hắn giờ chắc đang áy náy, hắn cũng biết Tôn Vĩ bất bình thay Phương Minh Chấp.
Người không biết không có tội, Giản Xuân Triều không trách hắn.
"Làm phiền anh cả đêm rồi, anh cũng đi nghỉ đi.
Tôi có việc, lát nữa sẽ ra ngoài." Giọng Giản Xuân Triều còn yếu nhưng lại kiên định.
Tôn Vĩ nhìn hắn, do dự một lúc sau đó cẩn thận nói: "Cậu muốn đi giải quyết việc ly hôn sao?" Thấy Giản Xuân Triều không nói, đã không hỏi thì thôi, hỏi thì phải hỏi đến cùng: "Từ Thành nói với tôi, Phương Minh Chấp nói chỉ cần cậu ký tên là có thể ly hôn."
Giản Xuân Triều rũ mắt, cũng không biết có phải do thể xác và tinh thần đều mệt mỏi cả đêm hay không mà vành mắt hắn phiếm hồng.
Hắn căn bản không biết mình có thật sự muốn ly hôn hay không, trong đầu toàn là hình ảnh Phương Minh Chấp nằm dưới đất.
Tôn Vĩ rất sợ Giản Xuân Triều gật đầu một cái, chính là phán án tử hình cho Phương Minh Chấp, nên vội vàng nói: "Không được, như vậy không được.
Phương Minh Chấp còn chưa tỉnh, ly hôn cần hai bên đều tỉnh táo làm chủ ý thức.
Phương Minh Chấp nói cho dù hắn không tỉnh lại cũng có thể ly hôn, đúng là cái đồ mù luật!"
Giản Xuân Triều thả lỏng, ngước mắt chăm chú nhìn Tôn Vĩ: "Anh không hiểu chuyện này bằng tôi và Phương Minh Chấp, vì cái gì mà anh cho rằng anh có thể quyết định thay chúng tôi?"
Giản Xuân Triều cứng đối cứng, làm Tôn Vĩ có chút quẫn bách, nhưng vẫn cố nói: "Tôi nói câu này có thể cậu cho là ích kỷ, nhưng Phương Minh Chấp còn nằm trong phòng cấp cứu, có thể tỉnh lại hay không tôi cũng không biết.
Nói thật bệnh nặng hay nhẹ cũng chỉ là một phương diện, quan trọng hơn là ý trí.
Chỉ cần người còn hy vọng thì còn một hơi thở cũng có thể quay lại.
Tôi chỉ sợ Phương Minh Chấp cả đời chỉ có một hy vọng là cậu, nếu không còn, tôi sợ cậu ta..." Tôn Vĩ nói, vành mắt cũng đỏ.
Giản Xuân Triều trở mình, quay lưng lại với Tôn Vĩ: "Anh hiểu nhầm rồi, tôi không quan trọng với Phương Minh Chấp như vậy."
Tôn Vĩ nhìn bóng dáng gầy yếu của Giản Xuân Triều, trọng giọng nói chất chứa đau lòng: "Cậu giữ lại đứa nhỏ, không phải vì trong lòng còn có Phương Minh Chấp hay sao?"
Giản Xuân Triều không trả lời.
Tôn Vĩ lại mở miệng: "Trước đây cũng giời thiệu với cậu rồi, tôi với Phương Minh Chấp học cùng trường, tôi học trên cậu ta vài lớp.
Cậu ta lúc đi học cũng được coi như thần tiên sống, tuy giống những đứa trẻ cùng tuổi khác nhưng ngoài môn chuyên ngành toàn A, dương cầm, võ thuật, cưỡi ngựa này kia ở trường học cậu ta đều có chút tiếng tăm.
Mọi người đều cảm thấy sức lực có hạn, có thể làm tốt một chuyện đã là ưu tú lắm rồi.
Nhưng Phương Minh Chấp lại có thể làm việc gì cũng tốt.
Nhân duyên của cậu ta cũng tốt, làm gì có ai không thích thần đồng đâu? Cậu ta giống như có rất nhiều bạn bè, nhưng lại giống như chỉ có một mình.
Lúc tôi gặp cậu ta chính là lúc cậu ta chỉ có một mình.
Trường học chúng tôi nói là danh giá, nhưng bên cạnh là nông thôn, ngoài cổng trường có mấy mảnh ruộng trồng ngô.
Tôi với mấy bạn học hẹn nhau buổi tối đi trộm ngô, kết quả bọn bạn không ra gì kia không tới, tôi đành phải tự mình đi trộm vài cây, mới bước vài bước đã bị cái gì mềm mềm vướng ngã.
Trời tối như thế, thiếu chút nữa bay mất hồn, lấy điện thoại mở đèn pin soi thấy Phương Minh Chấp nằm trên mặt đất, giống như hiện trường giết người, cả người cậu ta từ cổ trở xuống đều là vết thương.
Tôi gọi cậu ta hai tiếng, cậu ta tỉnh lại, đôi mắt sáng như tuyết trong đêm.
Cậu ta tự bò dậy, hỏi tên của tôi, sau đó lảo đảo lắc lư đi mất.
Tôi đi theo cậu ta ra ngoài, trên lá cây đều dính máu.
Tôi học y, trước nay chưa từng thấy người nào bị thương chảy nhiều máu như vậy, lại còn giả vờ như không có chuyện gì."
Giản Xuân Triều nghe, từng câu từng chữ chậm rãi ngấm vào lòng, nhưng vẫn như cũ không nói chuyện.
"Cũng coi như là có duyên đi, đại khái tầm mùa đông năm hai, tôi trọc phải một đám lưu manh ở trong trường, tôi cũng không biết bọn chúng chặn đường.
Lúc ấy còn chưa tối, rõ như ban ngày, không có chỗ trốn.
Thời tiết lạnh vô cùng, bọn chúng còn đài một cái hố trên mặt hồ kết băng bên cạnh, nhét tôi vào sau đó lấp kín.
Tôi còn tưởng mình chết rồi, bây giờ nghĩ lại cảm giác lạnh đến xương cốt đều đau.
Sau đó Phương Minh Chấp tới, vớt tôi từ dưới nước lên.
Tôi nằm trên mặt băng ho như bị suyễn, lạnh đến mức yết hầu chảy máu.
Phương Minh Chấp ngồi cạnh tôi, cả người ướt đẫm, giọt nước đọng trên tóc chảy tí tách xuống mặt, cậu ta run rẩy hỏi tôi có phải người ở trong ruộng ngô kia hay không, tôi cắn đầu lưỡi nói là tôi.
Cậu ta liền khiêng tôi đến bệnh viện.
Lúc ấy cậu ta mới mười mấy tuổi, cũng chưa trưởng thành, tôi không biết vì sao cậu ta biết tôi ở trong nước, cũng không biết cậu ta làm sao phá được lớp băng trên mặt hố kia.
Chỉ biết cậu ta đã cứu mạng tôi."
Phương Minh Chấp này có chút mới mẻ so với Phương Minh Chấp mà Giản Xuân Triều biết, dù ít nói nhưng lại có cảm xúc, dùng máu thịt trả ơn, khác với Phương Minh Chấp ở kiếp trước kia, ôn nhu nhưng thực chất lạnh băng vô tình.
"Tôi muốn báo đáp cậu ta, nhưng cậu ta lại nói tôi từng giúp cậu ta, không ai nợ ai.
Đương nhiên tôi không cảm thấy thế, lần đó cùng lắm chỉ là tôi đánh thức cậu ta trong lúc hôn mê, cũng chưa làm được gì, nhưng cậu ta đã cứu mạng tôi, không thể tính là không ai nợ ai.
Sau đó tôi tìm mọi cách xem có thể giúp cậu ta hay không, nhưng cậu ta giống như làm gì cũng đều chắc chắn.
Đánh bậy đánh bạ, trong một lần thấy được ghi chép thực nghiệm, tôi cũng biết bí mật của Phương Minh Chấp."
Giản Xuân Triều chậm rãi lật người lại, đối mặt với Tôn Vĩ, ánh mắt tò mò.
Tôn Vĩ hơi do dự, nhưng vẫn cắn răng nói: "Mục đích của hạng mục thực nghiệm kia là tạo ra một loại nhân cách mới."
Thực nhiệm lần đầu tiên là đưa cho người thực nghiệm một con chó nhỏ, để cho người thực nghiệm và con chó kia ở chung với nhau.
Sau đó chờ khi con chó lớn, sẽ đem người thực nghiệm và con chó nhốt chung vào một cái lồng sắt, chỉ cho nước không cho đồ ăn.
Vài ngày sau đối tượng thực nghiêm với con chó đều còn sống, nhưng trạng thái đều rất xấu.
Người làm thí nghiệm coi như đối tượng thực nghiệm giết chết con chó, sau đó đưa ra kết luận: Tình cảm chính là trở ngại, sẽ làm cả hai bên đều tổn hại.
Lần thứ hai, người làm thí nghiệm lại cho đối tượng thực nghiệm một con chó nhỏ, nhưng lần này không để người và chó quá thân cận, chỉ đúng thời gian cho nó ăn.
Chờ đến khi chó lớn, lại nhốt đối tượng thực nghiệm và con chó vào lồng sắt, con chó nhanh chóng tấn công đối tượng thực nghiệm.
Người làm thí nghiệm cứu đối tượng thực nghiệm, lúc này kết luận: Bạn giúp người khác chưa chắc người ta đã cảm kích bạn.
Cuối cùng, người làm thí nghiệm đưa chó con cho đối tượng thực nghiệm, lần này đối tượng thực nghiệm chẳng thèm quan tâm đến con chó nữa, cho đến khi nó đói chết.
Kết quả hai chữ: Thành công.
Có phải cảm thấy thật biến thái hay không?
Đối tượng thực nghiệm chính là Phương Minh Chấp 7 tuổi, mà người làm thí nghiệm lại chính là người giám hộ ở nước ngoài của cậu ta, cũng chính là ông ngoại hắn."
Giản Xuân Triều ngạc nhiên ngồi dậy, không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Cái gì?"
Tôn Vĩ cười khổ: "Lúc tôi thấy cái này, thật sự rất sợ bị giết.
Nhưng vẫn là câu nói kia, tuổi trẻ không biết quý trọng mạng sống.
Tôi để ý thấy Phương Minh Chấp có thời gian chẳng ngại trời nóng, cậu ta cũng mặt rất nhiều, có một lần tôi cố ý đến gần cậu ta, ngửi thấy mùi máu tươi, không cẩn thận sẽ không ngửi thấy, nhưng tôi trời sinh vốn mẫn cảm, tôi đoán miệng vết thương nhiễm trùng.
Sau đó tôi cũng cậu ta ngả bài, tôi nói tôi phải giúp cậu ta xử lý, bằng không cậu ta chết lúc nào cũng không biết.
Lúc đầu cậu ta cự tuyệt, không tiếp nhận bất cứ loại tiếp xúc nào, cho dù là bạn bè.
Nhưng tôi lại phát hiện cậu ta rất nhiều lần ngất xỉu trong nhà vệ sinh, liền kéo cậu ta đến phòng nghiên cứu thay cậu ta xử lý vết thương.
Tôi rất cẩn thận, trước nay chưa từng bị người khác phát hiện.
Từ từ Phương Minh Chấp ngầm đồng ý, tôi cũng biết một chút chuyện của cậu ta.
Vết thương trên người cậu ta chính là 'trừng phạt', chỉ cần cậu ta có phát sinh tình cảm với bất cứ thứ gì, lão già kia sẽ huỷ diệt đồ vật ấy ngay trước mặt cậu ta.
Khi ấy Phương Minh Chấp còn nhỏ, khả năng khống chế tình cảm đã vượt xa người bình thường, vẫn không làm lão quái vật kia vừa lòng.
Dần dần da thịt trên người Phương Minh Chấp đều bị lão quái vật kia lột đi.
Tôi thấy cậu ta giống như một bộ xương, tôi cũng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mùi vị người trên người cậu ta ngày càng phai nhạt đi."
Mặt Giản Xuân Triều đều ướt, hắn đưa tay lên lau đi mới biết là nước mắt.
"Lúc hai người kết hôn, tôi cảm thấy cậu rất đáng thương.
Toàn thế giới đều muốn gả cho Phương Minh Chấp, nhưng nếu ai thật sự tìm đến cậu ta sẽ xui xẻo vô cùng.
Cậu ta yêu cậu, 80% cậu sẽ gặp nạn; cậu ta không yêu cậu, cũng là tra tấn.
Tôi thật sự mong có người nào đó có thể giết chết lão quái vật kia.
Phương Minh Chấp giống như công chúa ngủ trong rừng, tôi thật sự hy vọng cậu có thể giống như truyện cổ tích tới đánh thức cậu ta!
Có một lần cậu ta xảy ra chuyện, bị người khác ám sát, còn nhỏ giọng nói với tôi 'không thể yêu, tôi không thể yêu em ấy', suốt một buổi tối cắn răng ngăn nước mắt mơ màng kêu 'để em ấy đi!', đến khi cậu ta đau đến không chịu nổi nữa, giống như trúng tà kêu 'Xuân Triều, Xuân Triều', kêu đến lòng tôi cũng run.
Qua một thời gian, cậu ta đến tìm tôi, hỏi tôi vì sao lại không cảm thấy mùi vị, tôi hỏi cậu ta có phải thường xuyên tiếp xúc với cái gì kích thích mùi vị hay không.
Cậu ta nói cậu ta xịt nước hoa, lúc đầu một chút là đủ rồi, sau đó xịt bao nhiêu cũng thấy không đủ.
Tôi nói khứu giác cậu ta bị nhờn, không nên dùng nước hoa nữa.
Cậu ta nói không thể, cậu ta nằm mơ, không ngủ được.
Tôi hỏi cậu cái này nhé, cậu biết nước hoa mùi đàn hương không?"
Giản Xuân Triều ngồi không yên, từ trên giường bò dậy, ngã trái ngã phải đi ra ngoài.
Tôn Vĩ sợ hãi, vội vàng đỡ hắn: "Cậu muốn đi wc sao? Cậu đi chậm thôi."
Giản Xuân Triều nhắm mắt, giọng nói thấp đến mơ hồ: "Phương Minh Chấp ở đâu?"
Dly: đừng ai tránh anh Chấp của tui nữa nha:(( ổng không có tra đâu ????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...