Thú thật, cứ hễ đi đến những nơi đông người tôi lại chỉ
mong mọi người im lặng gìn giữ khoảnh khắc bình yên chung, cơ
mà điều ước nhỏ nhói ấy lại chẳng bao giờ thực hiện được,
những nơi đông đúc tuyệt nhiên sẽ có nhiều người, có nhiều
người thì chắc chắn sẽ có nhiều chuyện, mà mỗi câu chuyện họ kể cũng luôn đa dạng không kém.
Đang yên đang lành có một cô nàng
cùng khối đứng lên xung phong kể chuyện cho không khí cả xe bớt
sự nhàm chán, tôi nhìn qua một lượt phong cách của nàng ta,
ồ ăn mặc khá là bụi bặm nha, nàng mặc một chiếc áo phông in giữa là một hình đầu lâu to khá bắt mắt, quần ngố rách có
quy tắc, tay còn kèm theo cái lắc đầu lâu khá huyền bí, T.T
tôi đây cực ghét nàng ta, ấy không phải tại thời trang của
nàng ta đâu,chỉ tại tôi không ưa nổi cái câu chuyện nàng ta kể
mà thôi.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta liếc
nhìn qua một lượt các cô nàng yếu đuối trong xe, đôi môi nhỏ
khẽ nhếch lên khiến tôi không khỏi rùng mình, giọng nói nàng
ta u ám đến chân thực
''Nghe kể, vào những ngày trong
tháng cô hồn, khu rừng luôn tràn ngập tiếng khóc của những oan hồn đi lạc, bà tớ nói ở trong khu rừng thông nơi mà chúng ta
sắp đến ấy, có một bệnh viện chuyên bán xác cho những bệnh
viện khác, vào thứ bảy ngày này nắm ngoái trong một chuyến
xe trở xác đã làm rơi một đứa bé tầm 10 tuổi, nghe nói cứ
tầm 7h tối cô bé ấy lại khóc lóc tìm đường trở về, cứ hễ
có xe đi qua cô bé ấy lại chạy lên hỏi ''ai biết tên cháu không
'' nếu bạn nói không cô bé ấy sẽ khóc chảy ra nước mắt màu
đỏ...và rồi..
Và rồi... tim tôi đập loạn nhịp, bàn tay từ nắm hờ đến bóp chặt cánh tay hắn
Và rồi.... tôi nín thở, căng thẳng vểnh tai lên lắng nghe tiếp
Và rồi...và rồi....Tôi ngất đi khi nhìn thấy bóng trắng của một cô bé đứng chắn trước đầu xe buýt.
Cả đoàn xe hét toáng lên, cũng may
bác tài phanh gấp kịp thời, cô bé kia lon ton chạy lên xe,
mỉm cười nhìn mọi người, rồi cất lên chất giọng non nớt rộn
ràng rất êm tai
'' chào mọi người '' để ý đến mọi người trên xe đang nhìn mình, cô bé ngây thơ hỏi
''Ô tại sao người nhìn em kinh vậy,
mặt mọi người xanh xao thật nha, em cứ ngỡ người thành phố
phải má hồng môi đỏ cơ chứ hì hì, mà sao chị kia ngủ sớm
thế ''
Một nàng ngán ngẩm đáp
''không phải ngủ,là ngất đấy ''
''Ngất á....., tại sao??? ''
Cả xe đồng thanh đáp
''Là Tại em đấy ''
Nhìn cô bé trưng bày cái bộ mặt
ngây thơ, ai nấy đều ngán ngẩm. Sau một vài phút mới biết
thì ra cô bé này tên Ngọc, đi chơi về muộn lười leo dốc nên
tìm cách để được đi nhờ ké, ai ngờ hại tôi đau tim ngất đi.
Sau khi nghe mọi cười kể truyện cô bé ấy bật cười
''Mọi người cứ nghe đồn linh tinh, người đến đây họ chỉ nghe đến nửa câu chuyện mà lại kể thành mười câu chuyện mất rồi, đúng là ở đây có bệnh viện,nhưng họ chỉ bán xác động vật
thí nghiệm thôi nhé, ở đây toàn rừng kiếm thú hoang thì có
chứ người kiếm đâu ra hahaha ''
Tôi vẫn đang ngất lịm đi, đầu tựa
vào vai Thần Duệ, hắn không thương hoa tiếc ngọc cứ xuống tay
vỗ vỗ vào mặt tôi,khiến tôi bừng tình mở to mắt nhìn hắn
cười thoải mái
''Chào buổi sáng ''
Hắn nhìn vẻ mặt ngố ngố của tôi cũng phải bật cười,tay cốc mạnh vào chán tôi,trầm giọng nói
''Đợi sáng rồi chào lại ''
Tôi nhìn quanh, giờ mới nhận thấy
thì ra là trời đang tối. Đi một lúc là chiếc xe dừng tại một khu nhà trên đỉnh đổi. Lúc đó khá muộn nên mọi người chỉ ăn
uống qua loa rồi tắm rửa đi ngủ.
Tôi được phân ở cùng phòng 3 nàng
lớp trưởng cùng khối, trong đó có nàng Dương Dương, nàng Lưu
Vy đó là cái cô gái kể chuyện ma vừa rồi, với một nàng tên
Tiểu Mai. 3 người họ tính khá hòa đồng, chúng tôi vừa gặp
như đã quen lâu năm, thật là hảo tri kỉ.
Nàng Lưu Vy chăm chú nhìn tôi một chút. Rồi thắc mắc hỏi
''Ồ Thư, vừa nãy cậu là ngất đi vì sợ đó hả ''
Tôi ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác mạnh miệng nói
''Không đâu. Sao tớ có thể ngất vì
sợ, chỉ là tối tập làm cú, thức đêm háo hức chờ chuyến đi,phấn khích đến không ngủ được thôi mà, rồi trên xe mới vậy, Haizzz tớ sao có thể sợ ha ha ha ''
Nàng ta đáp cho tôi một câu lãng xẹt,khiến tôi câm nín
''Cậu là trẻ con lần đầu được đi thăm quan đấy à ''
''.....'' tôi bị lếp vế quá
Đã thế nàng Dương Dương còn lao đầu vào bênh vực nhưng hoá ra lại thành hại tôi
''Đừng nói vậy Thư chỉ là hơi bất ngờ thôi chứ không có sợ,Thư nhỉ ''
''Im đi ''
Nhìn tôi giận đỏ mặt mấy nàng đấy lại ôm bụng cười
Làm loạn một hồi họ lăn ra ngủ,
còn tôi quay đi quay lại cũng không thể chợp mắt...có thể do
vừa nãy ngất đi khá nhiều thời gian quá nên giờ không còn cảm
giác buồn ngủ nữa, mà cũng có thể không quen chỗ hoặc do tôi
sợ chăng???? Nhắm mắt thì lại tưởng tượng hiện lên bao nhiêu
là điều đáng sợ, nhưng mở mắt lại đáng sợ chẳng kém, trong
bóng tối nhìn cả căn phong đâu đâu tôi cũng viễn tưởng ra vô vàn điều đáng sợ. Đành mạnh dạng đứng dậy chạy ra ngoài sân
,nhìn ngắm chú thỏ bị nhốt trong lồng của cô chủ nhà có lẽ
sẽ khá hơn một chút.
Tôi ngồi trên bậc thang nhìn chú thỏ con, quả thực dễ thương vô cùng nhìn nó lại
nghĩ đến chú thỏ trong ''đẳng cấp thú cưng '' khiến tôi không
khỏi bật cười.
Ngồi ngắm một chút, tôi co người lại gục mặt xuống chân.
Một mình cô đơn đúng thật đau lòng, cảm giác này một phần xa
lạ một phần lại thật thân quen, tôi không thích nó.
Đang im lặng ngồi, đột nhiên có một bàn tay đặt trên vai, tôi chuẩn bị hơi sắp hét lên thì kẻ đó
nhanh tay bịp mồm tôi lại. Thản nhiên ngồi bên cạnh cất giọng
nói
''là tôi,Im lặng chút đi ''
Tôi vùng vẫy ra khỏi hắn, đứng bật dậy trừng mắt nhìn Duệ, bàn tay không tự chủ mà chỉ thẳng
mặt hắn phán xét
''Cậu muốn tôi đột quỵ cậu mới hài lòng chứ gì, thật nham hiểm ''
Duệ nhìn một lượt tôi từ đầu đến
chân, để ý mới thấy tôi mặc đồ khá phong phanh, hắn không nói không rằng kéo mạnh tay tôi, khiến cả người tôi mất thăng bằng ngã vào lòng hắn, chưa kịp phản ứng thì cơ thể tôi đã nhận
được sự ấm áp từ phía sau, thì ra Duệ là muốn tôi ngồi lên
đùi hắn để khoác chiếc áo ấm áp cho cả hai, là tại tôi nghĩ nhiều rồi. Trên đồi nơi tách xa thành phố thế này về đêm khá lạnh, tại tôi không nghe lời bác, mang thêm mấy cái áo khoác
lại sợ nặng túi haizzz T.T
Tôi không vùng vẫy nữa, ngồi im
lặng ngoan ngoãn trong vòng tay của hắn, cảm thấy tôi không còn trống đối hắn bất giác mỉm cười.
Tôi quay sang đối diện với hắn, tò mò hỏi
'' sao giờ này cậu còn chưa ngủ, tưởng đại thần của mọi nữ sinh ăn ngủ có giờ có giấc lắm chứ''
Hắn hơi cau mày đáp
'' không ngủ được nên đi hóng gió
không được à, luật pháp nào có cấm nam thần phải ăn ngủ đúng giờ đúng giấc hay không??''
Hơ hơ giờ hắn còn tự nhận mình là nam thần nữa rồi ư,tôi bĩu môi nhìn hắn
''Đồ tự kiêu ''
Hắn nhìn vẻ mặt trẻ con của tôi
cũng phải bật cười, khoé môi của Duệ hơi nhếch lên còn hở ra
chiếc răng khểnh thật đáng nguyền rủa, tôi không tự chủ mà
bất giác giơ tay chỉnh lại nụ cười của hắn
'' này Cao Thần Duệ, cậu đừng có
dại mà trưng bộ mặt cười đáng nguyền rủa ấy ra trước người
con gái khác, cẩn thận bị họ ăn tươi nuốt sống ''
''Vậy cậu hiện giờ đang muốn ăn tôi???''
Hừm hừm cái tên đáng trách này,
từ bao giờ hắn lại học được mấy câu nói thâm hiểm thế này,
trúng giữa tim đen con gái nhà người ta mất rồi còn gì, tôi
quay mặt lại phía trước, tránh đi ánh mắt của hắn
''Thì cũng có chút chút, ấy chỉ
tý tẹo thôi nhá '' haizzz cũng may bầu trời không hại khuôn mặt tôi, hai má hồng hồng hắn mà nhìn thấy, chắc tôi bị chêu
tức ngàn lần mất thôi.
Hắn đột nhiên cúi đầu lại sát tai tôi
''Bạn Lâm Mộ Thư, bạn cũng nên cẩn
thận một chút đi, cậu không nhận ra rằng mình đang ngồi trên
đùi của một thằng con trai ư???, cậu mà cứ không biết tức
thời vẫn thản nhiên quay đi quay lại như thế, tôi sẽ hiểu nhầm
là cậu đang muốn quyến rũ tôi và trong cái không gian tĩnh lặng thế này cậu có muốn tôi phạm tội hay không???''
Tôi tức giận quay lại nhìn hắn doạ nạt
'' cậu tốt phước lắm mới được tôi
dâng hiến nụ hôn đầu đời, giờ còn muốn ăn nốt lần đầu của
tôi ư?? Xời mơ đi, cậu có biết chồng tôi sau này thiệt thòi
chỉ được nụ hôn thứ hai hay không???''
lại bắt gặp ánh mặt lạnh lùng
hiếm có của Duệ khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng, quên luôn cả
việc giận dữ, tôi đơ ra trong vài giây, còn hắn lại không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại dơ tay đỡ cằm tôi, hơi cúi đầu
xuống nuốt gọn cả từ '' Oh handsome'' của tôi.
Gì đây, chuyện gì đang xảy ra???
Hắn hôn tôi ư, trời ơi không ngờ cũng có ngày Cao Thần Duệ lại bị tôi quyến rũ.
Một phút sau hắn buông tôi ra, trong khi tôi vẫn bất động thì hắn lại nở nụ cười yêu nghiệt nói
''Đột nhiên tôi không thích số lẻ cho lắm, tôi lấy nụ hôn thứ hai nhường chồng cậu cái thứ ba,
cậu thấy có hợp lý không ''
Đầu óc nhờ câu nói đáng ghét của
hắn mà trở lại thực tại, hợp lý cái đầu cậu, tôi ngượng
quá hoá giận, đứng bật dậy
''Cậu đi chết đi '' sau đó đi thẳng về phòng
Trước đó còn nghe thấy tiếng cười
vang lại từ phía sau, ôi tôi tức điên lên mất, cơ mà tiện ở
chỗ do tức hắn tôi vận động đầu óc nghĩ ra vô vàn cách trả
thù, nhờ vậy dễ ngủ hơn nhiều tôi còn không nhớ mình chìm
vào giấc ngủ khi nào:D
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...