Chương 83: Mộng hồi (12)
Khi cô người hầu quay trở lại phòng Tần Khả, thấy đứa bé đã không còn dáng vẻ lấm lem bụi bặm như trước nữa.
Bộ quần áo mượn tới không vừa cho lắm, lớn một cỡ so với vóc người nó, tay áo hơi dài, đứa bé để thõng tay cũng chỉ có thể trông thấy nửa bàn tay lộ ra sau gấu tay áo.
Lúc này nó đang yên tĩnh ngồi trên giường, Tần Khả đứng sau lưng, vừa khẽ vuốt mái tóc ướt của nó vừa dùng máy sấy cẩn thận sấy khô.
Nhìn thấy cảnh này, người hầu nhịn không được mỉm cười, thì thầm với một người hầu khác đang đứng sau mình: “Hôn thê tương lai của thiếu gia Trọng Lâu, đúng là một người dịu dàng.”
“Phải đó, tôi đã có thể tưởng tượng, sau này trong nhà có thêm con của họ sẽ như thế nào rồi.”
“...”
Trong lúc hai người thấp giọng nói chuyện, đứa bé ngồi trên giường như cảm nhận được mà nghiêng đầu nhìn ra cửa.
Khuôn mặt khuất dưới mái tóc đen không chút cảm xúc, mặc dù còn trẻ con nhưng vẫn không che giấu được vẻ xinh xẻo đẹp trai của ngũ quan mới nảy nở.
Hai người hầu như bị sét đánh, cứng người tại chỗ.
——
Gương mặt này, thật sự quá giống thiếu gia Trọng Lâu của bọn họ!
“Tiểu, tiểu thư Tần Khả...”
Hai người kinh ngạc đứng ngốc ngoài cửa, người hầu luôn đi theo Tần Khả rốt cuộc nhịn không được mà run run mở miệng.
Tần Khả quay đầu lại, trên mặt vẫn mang ý cười dịu dàng, “Làm sao vậy?”
“Đứa bé này với thiếu gia Trọng Lâu...” Cô hầu gái nuốt nước miếng, ánh mắt hoảng hốt, trong đầu xẹt qua các loại suy đoán lung tung rối loạn.
Tần Khả định sắp xếp cho đứa bé ở đây, tất nhiên cũng không giấu giếm vẻ ngoài của đứa bé này với hầu gái bên cạnh mình, cho nên ngay từ đầu cô đã không tránh né. Bây giờ bị nhìn ra, trong lòng cô cũng đã sớm có chuẩn bị.
“Chỉ hơi giống thôi, không cần phải kinh ngạc như thế. Tôi sẽ nhờ Hoắc quản gia điều tra xem nó từ đâu tới, trước khi phía anh ấy có thông tin chính xác, không được tiết lộ với bất cứ ai đâu đấy.”
“Vâng...” Hầu gái vừa cúi đầu lại thoáng ngập ngừng, “Giấu cả thiếu gia Trọng Lâu luôn ạ?”
“Cố gắng giấu.”
Mặc dù không chắc sẽ thành công.
Tần Khả bất đắc dĩ nghĩ thầm.
Cô ngẩng đầu nhìn sang người hầu đang đứng phía sau, “Là đồ chuẩn bị cho đứa bé này à? Mang vào đi.”
“Vâng, tiểu thư Tần Khả.”
Người hầu hoàn hồn, chậm rãi bước vào phòng. Kinh ngạc ban đầu qua đi, đáng lẽ bọn họ đã không cảm thấy gì nữa, nhưng ánh mắt đứa bé kia nhìn họ...
Giống như hồ dữ nhìn chằm chằm con mồi có ý định đặt chân vào địa bàn của mình.
Cho dù thoạt nhìn mới chỉ là con thú con vô hại.
Level này cũng chẳng kém thiếu gia Trọng Lâu của họ là bao. Nói là chỉ hơi giống, sao có thể... rõ ràng là có chung dòng máu.
Thấy hai người hầu bỏ đồ xuống xong thì hoảng hốt rời đi, Tần Khả còn cảm thấy kỳ lạ.
Cô đặt máy sấy tóc xuống, cầm chiếc khăn bông mềm nhất trong khay nhẹ nhàng lau nốt phần đuôi tóc cho đứa bé.
“Hình như bọn họ hơi sợ em, chắc vì trông em quá giống Hoắc Trọng Lâu.”
“... Chị cũng sợ sao.”
Một giọng nói trẻ con thấp thấp khàn khàn bất ngờ vang lên.
“...!”
Tay Tần Khả khựng lại.
Mất mấy giây cô mới hoàn hồn, kinh ngạc vòng ra trước sopha, nhìn thẳng vào mắt đứa bé.
“Em có thể nói chuyện?”
Đứa bé trầm mặc nhìn cô, đôi đồng tử đen láy của thú con hơi ảo não, mặt nó xị ra, giống như vì bản thân lỡ miệng mà cảm thấy thất bại.
Tần Khả thấy vậy không khỏi bật cười.
“Rõ ràng có thể nói, vì sao lại giả vờ câm?”
Đứa bé vẫn trầm mặc.
Thấy Tần Khả im lặng ngồi xuống trước mặt mình không nhúc nhích, khuôn mặt xinh đẹp mang nụ cười dịu dàng, giống như rất kiên nhẫn chờ nó mở miệng nói chuyện lần nữa.
Đứa bé mím đôi môi nhạt màu, tránh khỏi ánh mắt cô.
“Không nói chuyện... sẽ không có uy hiếp.”
Tần Khả sửng sốt.
Lời của nó khiến cô vừa hiểu vừa không hiểu, ngẫm vài giây, cô thử hỏi: “Ý em là, nếu em không biết nói chuyện, mọi người sẽ không đề phòng em?”
Đứa bé lắc đầu, ngừng một lát, lại khẽ gật đầu.
“Có thể... bớt chịu đòn.”
Con người Tần Khả mãnh liệt co rút.
Lồng ngực nhói lên đau xót, không biết có phải vì khuôn mặt của đứa bé khiến cô chợt nghĩ tới Hoắc Tuấn hay không. Cô nhớ Hoắc Tuấn từng nói với mình, ngày còn bé hắn như con chó hoang bên đường, ai đi qua cũng có thể đá cho một nhát, trước khi được Hoắc gia tìm thấy, hắn đã chịu rất nhiều khổ cực, sinh trưởng bừa bãi nhiều năm như cỏ dại, toàn thân lúc nào cũng lấm lem bùn đất. Vì để sống sót, hắn chỉ có thể như vậy.
Cũng giống như... đứa bé này ư.
Đến khi lấy lại tinh thần, Tần Khả mới nhận ra mình đã vô thức mà ôm chặt đứa bé vào lòng, đứa bé mang đôi mắt cảnh giác như con thú nhỏ vậy mà lại không giãy giụa, ngoan ngoãn như con mèo con được thuần dưỡng.
“Không đâu, sau này sẽ không như vậy nữa.” Thanh âm cô mang theo chút run rẩy, “Em không cần phải giả câm nữa, có chị ở đây, sau này sẽ không ai dám bắt nạt em nữa.”
Đứa bé không nói gì.
Ngập ngừng giây lát, nó vươn tay. Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đã rửa sạch bùn đất, lộ ra vài vết thương cũ. Nó khẽ khàng nắm lấy vạt áo sơ mi của cô.
Nó có thể nghe ra sự đau lòng trong lời cô. Thực ra ngay từ đầu nó đã có suy nghĩ không nói chuyện. Tần Khả nói đúng, câm, yếu đuối, ngốc nghếch... những biểu hiện giả dối đó sẽ che lấp mắt người ta. Đến khi bọn họ đã buông lỏng cảnh giác, nó sẽ phản kích không chút do dự, giống như lúc ở sau căn nhà kia nó đã đè thằng nhóc cao lớn xuống đất ra sức đánh.
Nó không biết vì sao mình lại đi tới nơi này, nó đã quên mất chuyện trước kia, nhưng lại có bản năng sinh tồn trong hoàn cảnh ấy.
Trái lại... điều đang xảy ra lúc này mới khiến nó không cách nào thích ứng.
Nhưng không sao.
Nó chậm rãi thả lỏng thân người căng chặt, ôm sát người trước mặt.
Không sao. Bởi vì cô gái này khiến nó cảm thấy yên tâm. Cảm giác yên tâm ấy nó chưa từng nếm trải, giống như chỉ cần có người ấy ở đây, nó có thể chống đỡ hết thảy.
Nếu cô ấy đau lòng vì dáng vẻ của mình lúc này, nó có thể mãi mãi như vậy.
*
Tần Khả thành công giấu giếm Hoắc Trọng Lâu về sự tồn tại của đứa bé một tuần.
Được Hoắc Cảnh Ngôn giúp đỡ, mỗi lần Hoắc Trọng Lâu chuẩn bị tới tìm Tần Khả, cô sẽ nhận được thông báo trước, sau đó sẽ kêu người hầu biết đến sự tồn tại của đứa bé này dẫn nó ra sau nhà chơi.
Hoắc gia nhà lớn sản nghiệp cũng lớn, một biệt thự cũng chiếm vô số diện tích đất. Suốt một tuần qua, Hoắc Trọng Lâu thật sự không hề phát hiện nhà chính có nhiều thêm một đứa bé.
Nhưng Hoắc Trọng Lâu dù sao vẫn là Hoắc Trọng Lâu.
Dù bận sứt đầu mẻ trán vì chuyện chuẩn bị cho hôn lễ, nhưng sau một tuần, hắn cũng đã phát giác có chuyện bất thường.
“Tiểu... tiểu thư Tần Khả!”
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, người hầu hốt hoảng chạy vào.
“Sao thế?” Tần Khả đang ngồi trên sopha ôm đứa bé, tay cầm quyển truyện bìa cứng đọc truyện cho đứa bé nghe, thấy vậy thì khó hiểu ngẩng đầu: “Sao lại hốt hoảng như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiếu gia Trọng Lâu!” Người hầu chỉ ra sau lưng, “Đã sắp lên tới tầng này rồi!”
“?!”
Tần Khả gần như lập tức bật dậy khỏi ghế, đóng sách lại, sau đó ôm đứa bé vẫn còn đang ù ù cạc cạc chạy vào phòng ngủ.
Đặt nó lên giường, Tần Khả ngồi xuống, thấp giọng dặn nó:
“Em ở trong này nhé, trước khi chị vào, không được ra ngoài đâu đấy. Anh trai sắp đến dữ lắm.”
Tần Khả dặn dò xong thì chuẩn bị ra ngoài, chợt thắt lưng truyền tới chút lực kéo.
Cúi đầu nhìn, đứa bé đang nắm góc áo cô, cúi đầu rũ mắt.
Chăm bẵm một tuần, bàn tay ban đầu còn vài vết thương nhỏ hiện tại đã lành sẹo, chỉ còn hơi đỏ.
Tần Khả đau lòng, nhẹ giọng nói: “Sao vậy?”
“Chị... mau trở lại nhé.”
Đứa bé cúi đầu, giọng nói hơi khàn khàn.
“Em sẽ đợi chị.”
“... Ừ.”
Tần Khả mỉm cười, vươn tay xoa đầu đứa bé.
Tần Khả đóng cửa đi ra ngoài phòng, dọn dẹp hết mọi dấu tích chứng mình sự tồn tại của hai người, sau đó nghe thấy hầu gái ‘canh gác’ ngoài cửa cao giọng hô lên:
“Thiếu gia Trọng Lâu!”
Hiển nhiên người nọ là muốn báo cho người đang ở trong phòng là Tần Khả, nhưng chính cô cũng bị dọa cho run tay, lòng thầm nghĩ vất vả cho cô nàng, sau vụ này nhất định phải cảm ơn tử tế một phen.
Không có thời gian cho cô nghĩ nhiều, Hoắc Trọng Lâu đã tiến vào.
Vừa vào cửa, hắn hơi nhướn mày, tầm mắt quét khắp phòng một lượt, cuối cùng nhìn tới Tần Khả.
Nữ hầu gái đứng sau Hoắc Trọng Lâu cũng rón rén nhìn một lượt, sau đó mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Đang định đi lên trước, chợt thấy Hoắc Trọng Lâu xoay người, vươn tay kéo cửa ‘rầm’ một tiếng đóng lại.
Nhốt cả người hầu ở ngoài.
Tần Khả: “...”
Tiết tấu này có vẻ không tốt cho lắm.
Trong phòng chỉ còn lại cô và hắn.
Hoắc Trọng Lâu xoay người đi vào, giọng nói bình ổn trầm thấp:
“Hình như em đang có chuyện gạt tôi.”
Tần Khả vô tội chớp mắt: “Có sao?”
“...”
Hoắc Trọng Lâu đi tới trước sopha thì dừng lại, hai người nhìn nhau, hắn chống lên lưng ghế sopha cúi người xuống, vừa vặn vây cô bên trong.
“Là tôi hỏi em, em phải trả lời.”
Tần Khả chột dạ, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.
“Chắc là không.”
Hoắc Trọng Lâu không nói gì, chậm rãi quay đầu, vài giây sau tầm mắt dừng lại.
Tần Khả nhìn theo hướng hắn đang nhìn... cánh cửa phòng trong đang đóng chặt.
“Thật sự không có?”
Hoắc Trọng Lâu không quay lại, nhìn chằm chằm hướng cánh cửa kia.
Tần Khả chột dạ mà cười: “Em thì có thể có chuyện gì...”
“Có chuyện gì, nhìn là biết ngay.”
Vừa dứt lời, Hoắc Trọng Lâu đã đứng dậy đi hướng phòng trong.
Tần Khả nghĩ cũng không nghĩ, lập tức đứng lên chạy tới trước mặt Hoắc Trọng Lâu chắn đường hắn...
“... Anh đã ăn tối chưa?”
Hoắc Trọng Lâu khựng người.
“Hôm nay Hoắc quản gia giới thiệu cho em một nhà hàng không tồi, em muốn tới đó ăn.”
Tần Khả cố gắng căng cơ mặt.
Hai người nhìn nhau vài giây.
Tần Khả có cảm giác trái tim mình sắp vọt thẳng lên cổ mất, đúng lúc này chợt nghe người trước mặt cười khàn giọng, nói:
“Được... nếu em muốn.”
Tia hung dữ nhàn nhạt bị đè về nơi sâu nhất dưới đáy mắt, hắn xoay người đi ra cửa: “Đi thôi.”
“...”
Tần Khả thở phào thật sâu. Cô hơi lo lắng liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nhưng rốt cuộc vẫn không dám mạo hiểm chần chừ thêm, vội vàng cất bước đuổi theo Hoắc Trọng Lâu.
*
Hiển nhiên Hoắc Cảnh Ngôn không giới thiệu cho Tần Khả nhà hàng nào cả, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự ăn ý sinh ra giữa hai người vì chuyện đứa bé.
Nửa tiếng sau, Tần Khả và Hoắc Trọng Lâu được tài xế riêng của Hoắc gia đưa tới một nhà hàng nằm bên bờ sông.
Nhà hàng nằm ở vị trí địa lý tốt nhất cạnh con sông. Lúc hai người tới nơi, sắc trời đã sẩm tối. Nền trời được quét lên một tầng xanh biếc đậm sắc, từng ngọn đèn ở hai bên cây cầu vắt ngang sông sáng lên, mơ hồ điểm sáng dáng hình đô thị.
Nếu không phải trong lòng đang có chuyện lo ngay ngáy, được cùng người mình yêu ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp thế này quả là một chuyện thảnh thơi vui vẻ.
Tần Khả thầm thở dài trong lòng, không biết Hoắc Cảnh Ngôn có hiểu lời mình ám chỉ trước khi đi không.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em đang nghĩ Hoắc quản gia liệu có...” Giọng nói chợt khựng lại. Hai giây sau Tần Khả chớp chớp mắt, vô tội ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện vừa bâng quơ mà hỏi một câu.
Suýt thì bị dụ khai ra...
Tần Khả hốt hoảng nghĩ. Sau đó cô cẩn thận dè dặt thu lại lời định nói: “Em đang nghĩ, mấy ngày trước em nhờ Hoắc quản gia giúp em điều tra một chuyện, không biết anh ấy có quên không...”
Hoắc Trọng Lâu có vẻ hoàn toàn chỉ thuận miệng hỏi, không hề có ý truy vấn.
“Là chuyện gì thế, anh có giúp được không?”
Tần Khả: “...” là chuyện anh và đứa bé trong phòng em rốt cuộc có phải con trai hay anh em của anh không.
Ngẫm nghĩ vài giây, cuối cùng Tần Khả vẫn đè xuống kích động muốn thẳng thắn nói rõ.
Cô lắc đầu, bâng quơ ăn một miếng salad.
“Vẫn chưa có kết quả. Đợi bên Hoắc quản gia có kết quả rồi, em sẽ lập tức nói cho anh biết.”
“...”
Hoắc Trọng Lâu trầm mặc hai giây, không ngước mắt cũng chẳng nói chẳng rằng.
Nhà hàng này được Hoắc Cảnh Ngôn bao trọn, ngoài hai người thì không còn vị khách nào khác, ngay cả phục vụ cũng đứng sang góc chờ để tránh quấy rầy bầu không khí của ‘bữa tối dưới ánh nến’.
Không khí quá mức yên tĩnh khiến Tần Khả càng thêm bất an.
Mãi cho đến khi người đối diện lên tiếng.
“Tối nay có vẻ không phải thời điểm thích hợp.”
Tần Khả mờ mịt: “?”
Mà Hoắc Trọng Lâu đã đứng dậy.
Hắn vòng qua bàn, đi tới cạnh ghế của Tần Khả mới dừng bước.
Hắn chống tay lên lưng ghế chạm trổ hình hoa hồng, hơi cúi người, Tần Khả cứng đờ nhìn hắn, thấy hắn cong một gối, quỳ xuống trước mặt mình.
Cùng lúc đó, lòng bàn tay hắn xuất hiện một chiếc hộp nhung màu xanh thẫm.
Bên trong là chiếc nhẫn kim cương sáng lộng lẫy dưới ánh đèn pha lê.
“Hôn lễ về cơ bản đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Hoắc Trọng Lâu ngẩng đầu nhìn cô, cảm xúc cuộn trào trong đôi đồng tử đen sậm. Lát sau, hắn hơi cúi đầu, bật ra tiếng cười khàn khàn.
“Mặc dù hôn thê tương lai của anh dường như đang giấu anh chuyện gì, nhưng sau khi suy nghĩ suốt buổi tối, anh vẫn không kiềm lòng được muốn hỏi, tiểu thư Tần Khả mấy ngày này luôn bận rộn nghĩ cách giấu giếm anh, không biết đã chuẩn bị tốt tâm lý gả cho anh chưa?”
Tần Khả hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Mấy ngày trước cũng từng suy nghĩ Hoắc Trọng Lâu có thể sẽ cầu hôn mình vào thời điểm nào, nhưng mấy ngày nay vì chuyện của đứa bé kia mà cô không có thời gian suy nghĩ tới chuyện này.
Cũng không ngờ, rõ ràng Hoắc Trọng Lâu đã phát giác cô có chuyện giấu giếm hắn, nhưng hắn vẫn cầu hôn cô vào tối hôm nay.
Đại não Tần Khả trắng xóa, cô hoàn toàn dựa vào bản năng mà mở miệng:
“Ngoại trừ ‘đã chuẩn bị tốt’ và ‘em đồng ý’, em có lựa chọn ‘cần suy nghĩ thêm’ không?”
Vừa dứt lời Tần Khả đã muốn cho mình một bạt tai. Đã vuốt râu hùm cả buổi tối, cô thế mà lại vuốt đến nghiện luôn?
Hoắc Trọng Lâu khẽ nheo mắt.
“Cần suy nghĩ thêm? Em chắc chắn?”
Cảm nhận được cảm xúc thâm trầm ngủ đông sâu dưới đáy mắt hắn, Tần Khả: “...”
Cô lập tức lắc đầu, ánh mắt chân thành.
“Em chắc chắn không cần suy nghĩ thêm nữa.”
Hoắc Trọng Lâu cười khàn: “Em có thể nghĩ thêm.”
“...?”
Tần Khả vừa mới kinh ngạc, chưa kịp bày ra biểu cảm thì người đàn ông trước mặt đã đứng dậy, đồng thời vươn tay kéo cô về trước, nửa đè lên lưng ghế, cúi đầu hôn xuống.
Tần Khả bị hôn đến đầu óc rồi bời, mãi sau mới nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn vang lên bên tai: “Đợi lên giường tân hôn của anh, em tha hồ có thời gian mà suy nghĩ.”
“...”
Tần Khả mơ mơ màng màng cúi đầu.
Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay vô danh.
*
Hoắc Trọng Lâu đưa Tần Khả tới cửa phòng rồi mới rời đi.
Khi Tần Khả đẩy cửa vào phòng, cánh cửa giữa gian trong và gian ngoài để ngỏ, đèn không bật. Rèm cửa sổ sát đất không kéo lại, ánh trăng chiếu trên sàn.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở.
Nương theo ánh trăng, Tần Khả nhìn lên bàn, trước khi đi cô đã ra ám thị với Hoắc Cảnh Ngôn, quả nhiên anh đã mang bữa tối đến, nhưng thức ăn trên bàn lại không được động đến chút nào.
Trái tim Tần Khả chợt căng thẳng.
Đèn cũng không kịp bật, cô vội chạy vào phòng trong, đẩy mở cánh cửa đang khép hờ.
Đèn cảm ứng đầu giường sáng lên.
Một cái bóng nho nhỏ kéo dài từ góc giường tới đệm giường mềm mại.
Tần Khả thở phào, vội đi qua: “Sao em lại ngồi ở đây? Bữa tối mang đến em chưa ăn sao?”
“...”
Mãi đến khi Tần Khả ngồi xuống, đứa bé co ro trên giường mới ngẩng đầu. Đôi đồng tử đen láy nhìn cô bình lặng không gợn sóng, cũng không có cảm xúc.
“Là chị nói... trước khi chị vào, em không được ra ngoài.”
Tần Khả sững sờ, trái tim thắt lại đau xót.
“Không phải chị không cho em ra ngoài...”
Ngừng một lát, cô khẽ thở dài, xoa xoa đầu đứa bé, “Chị xin lỗi, là lỗi của chị, chị về muộn.”
Đứa bé không nói gì.
Không biết từ lúc ào, ánh mắt nó nương theo ánh đèn nhìn lên tay Tần Khả.
Chiếc nhẫn lấp lánh tỏa sáng trên ngón tay vô danh.
“... Đây là cái gì.”
Nhìn chằm chằm một lúc, đứa bé khẽ hỏi.
Xuôi theo tầm mắt nó nhìn tới chiếc nhẫn trên tay, Tần Khả có chút ngượng ngùng, “Đây là quà anh trai tới tối nay tặng chị. Đợi sau này em lớn rồi, em cũng sẽ tặng món quà như thế này cho...”
“Em cũng sẽ tặng cho chị.”
“...”
Tần Khả sửng sốt, có chút dở khóc dở cười, “Vậy không được, em không thể tặng cho chị, món quà này không thể tặng bừa.”
“Vì sao lại không được?”
Tần Khả đau đầu không biết làm sao giải thích chuyện cầu hôn cùng nhẫn kim cương cho một đứa bé bảy tám tuổi. Lúc này, độ ấm trong đôi mắt nó chợt lạnh xuống.
Lát sau, nó cúi đầu rũ mắt.
“Bởi vì chị chỉ có thể gả cho anh trai kia thôi, có phải không ạ.”
“...!”
Tần Khả kinh ngạc nhìn đứa bé ôm gối ngồi cuộn người trên giường.
Nhất thời cô không biết mình nên kinh ngạc vì nó hiểu ý nghĩa của cầu hôn và nhẫn, hay nên kinh ngạc vì nó đã biết nhưng vẫn hỏi mình như vậy.
Tần Khả dùng hai giây để bình tĩnh lại, sau đó mỉm cười xoa đầu đứa nhỏ.
“Em vẫn còn là trẻ con, đợi sau này rồi em sẽ hiểu, lời này không được hỏi linh tinh.”
“Em không hỏi linh tinh.”
Đứa bé trầm mặc, đột nhiên lên tiếng.
Vốn đang cúi đầu, nó chống tay lên cạnh bàn bên cạnh chầm chậm đứng dậy.
Vóc người nó vẫn còn nhỏ, Tần Khả thất thần ngồi dưới sàn chưa đứng dậy, nhưng đứa bé sau khi đã đứng lên cũng chỉ cao hơn cô hai mươi ba mươi phân.
Một đứa bé như vậy, ánh mắt khi nhìn Tần Khả lại nghiêm túc đến lạ.
“Em không có hỏi linh tinh.” Nó lặp lại lần nữa, “Em nghiêm túc đấy.”
“...”
Tần Khả thật sự hết cách với nó.
Cô gõ nhẹ cánh mũi nó, nhoẻn miệng cười.
“Em biết mình tên gì, từ đâu tới không?”
“...”
“Ngay cả chuyện này cũng không biết, còn dám lớn tiếng?” Cô trêu chọc nó.
Đứa bé nhíu mày.
“Em sẽ nhớ lại.”
“Ừ, vậy thì đợi đến khi nào em nhớ lại.”
Tần Khả cười bất đắc dĩ.
Cô chống đầu gối đứng dậy, “Nhiệm vụ của em bây giờ là cùng chị ra ngoài kia ăn tối, biết chưa?”
Tần Khả nói rồi định xoay người, chợt nghe thấy đứa bé hỏi: “Vậy trước khi em nhớ lại, chị có thể không cười anh ấy không?”
Tần Khả sửng sốt.
Gần như cùng lúc, cô nghe sau lưng có người bật cười trầm thấp:
“Em gạt anh giấu giếm thằng nhóc mặt trắng này?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...