Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 81: Mộng hồi (10)
 
Sau khi Hoắc Trọng Lâu trở về, chuyện hôn lễ một lần nữa được tính đến.

 
Không qua loa chiếu lệ như lần trước quyết định hôn lễ giữa Hoắc Trọng Lâu và Tần Yên, lần này cả nhà cũ Hoắc gia đều bận rộn hẳn lên, nhà chính trùng tu toàn diện theo yêu cầu của Hoắc Trọng Lâu, trang trí thành lễ đường.
 
Từ trên xuống dưới Hoắc gia ai cũng vội tới mức chân không chạm đất. Đích thân Hoắc Trọng Lâu đứng ra đốc thúc từng công tác chuẩn bị, từ lớn tới nhỏ việc nào cũng phải qua tay, vì thế mà Hoắc Cảnh Ngôn và nhóm người hầu càng khổ. Việc đã nhiều, lại thêm người nào đó soi mói bắt bẻ yêu cầu nghiêm khắc hoàn mỹ, không biết đã phải làm đi làm lại bao nhiêu lần.
 
Người rảnh rỗi nhất chỉ còn lại mình Tần Khả.
 
Thời gian trước cô đã đạt thành hiệp nghị với Hoắc Trọng Lâu về vấn đề tự do việc làm, Hoắc Trọng Lâu cuối cùng cũng chịu đè xuống lòng chiếm hữu cố chấp của mình, cho phép cô sau khi kết hôn vẫn có thể tiếp tục làm việc trong giới giải trí.
 
Nhưng có một điều kiện: Trước khi hôn lễ chính thức kết thúc, Tần Khả phải an phận ở yên trong nhà.
 
Thực sự không còn lựa chọn nào khác, Tần Khả chỉ đành đồng ý, vì nó tương đối dễ chấp nhận.
 
Việc tu sửa nhà chính mặc dù đã cố hết sức giảm thiểu tiếng ồn, nhưng vẫn nhiều tiếng bước chân cùng tạp âm hơn ngày thường.
 

Tần Khả ngồi trong nhà bứt rứt chân tay, quyết định ra ngoài đi dạo bằng lối cửa sau giữa nhà chính và nhà kế.
 
Nhưng ngay cả ra vườn hoa sau nhà cũng không được đi một mình. Có lẽ Hoắc Trọng Lâu lo lắng mấy ngày này Tần Khả sẽ không nghe lời mà chuồn ra ngoài chơi, cho nên hắn đã dặn Hoắc Cảnh Ngôn sắp xếp cho cô một cô hầu, nhiệm vụ chỉ có một, chính là theo sát cô mọi lúc mọi nơi để tiện báo cáo tình hình.
 
“Tiểu thư Tần Khả, cô đừng chạy linh tinh... chậm, cô đi chậm thôi, cô mà đi mất, đến lúc thiếu gia Trọng Lâu hỏi đến thể nào tôi cũng bị ăn mắng.”
 
Cô hầu khóc không ra nước mắt lóc cóc chạy theo sau Tần Khả.
 
“Không chậm được, mấy ngày nay Hoắc Trọng Lâu ở nhà, không cho tôi bước chân ra ngoài một bước, tôi sắp chán phát điên rồi.”
 
Tần Khả dẫm lên con đường đá sỏi quanh co, bước chân ráo hoảnh, tâm trạng cực kỳ tốt. Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời bị bóng cây che lấp quá nửa, từng cột sáng xuyên qua kẽ lá rọi thẳng xuống, tạo thành vô số ngôi sao nhỏ suốt dọc đường cô đi.
 
“Nhà cũ Hoắc gia không ngờ còn có nơi như thế này, trước kia tôi không biết đấy.”
 
Người hầu theo phía sau, cũng tò mò ngó đông ngó tây: “Tôi cũng tới nơi này lần đầu tiên.”
 

“Hử?” Tần Khả ngoảnh đầu, nghi hoặc hỏi; “Trước kia cô cũng chưa từng thấy nơi này?”
 
Người hầu gật đầu: “Hậu viện có người khác phụ trách, tôi phụ trách ở tiền viện, chúng tôi phân chia công việc riêng, theo quy định không được phép tùy ý dời khỏi khu vực công việc của mình, cũng không được tùy tiện đi tới nơi khác trong nhà chủ.”
 
“Thì ra là vậy.”
 
Tần Khả mỉm cười chớp chớp hai mắt, sau đó nâng ngón tay ngoắc ngoắc người hầu.
 
“Tôi dẫn cô vào rừng cây thám hiểm.”
 
“...”
 
Người hầu dở khóc dở cười.”
 
Cô cũng nhìn ra vị tiểu thư hôn thê tương lai của thiếu gia Trọng Lâu mấy ngày nay đúng là sắp bí bách đến điên rồi, nếu không cũng sẽ không ra vườn hoa ở hậu viện chơi cái gì mà vào rừng mạo hiểm.
 
Tần Khả nói được làm được, dẫn theo cô hầu riêng của mình bắt đầu lượn quanh trong khu vườn không biết rộng lớn cỡ nào.
 
Mới đầu thi thoảng còn thấy vài người làm vườn hay bóng dáng những người hầu khác, nhưng càng về sau, dọc đường tần suất gặp người khác càng lúc càng ít.
 
Đi thêm một lúc, rốt cuộc người hầu không nhịn được nữa, kéo tay Tần Khả lại: “Tiểu thư Tần Khả, tôi nghĩ hay là chúng ta quay về thôi. Thời gian cũng không còn sớm nữa, lỡ như làm thiếu gia Trọng Lâu đợi sốt ruột thì làm sao bây giờ...?”
 
Tần Khả cười nói: “Vậy thì càng không thể trở về vào lúc này. Khó khăn lắm mới có cơ hội chạy xa một chút, không dạo thêm chút nữa thật không bõ.”
 
Người hầu: “...”
 
Cô là người được cử đi theo chứ không phải tới quản giáo Tần Khả, hết cách, cô cũng chỉ đành theo Tần Khả tiếp tục tiến về phía trước.
 
Sau đó cô chợt nghe thấy Tần Khả vừa rẽ qua khúc quanh kinh ngạc thốt lên:
 
“Í, đây là nơi nào?”
 
Người hầu sửng sốt, tăng tốc đuổi tới nơi.
 
Sau khúc quanh hiện ra một tòa nhà hai tầng kiểu dáng phương Tây khuất sau tầng tán cây huyền linh cao lớn rậm rạp, nhìn bề ngoài có lẽ được thiết kế theo phong cách châu Âu cuối thế kỷ trước, đẹp mà cổ kính, góc tường mơ hồ có thể thấy từng mảnh tường bong tróc, kết hợp với khoảng rừng phía sau trông có vẻ đặc biệt yên tĩnh hài hòa.

 
Người hầu lắc đầu, ngập ngừng nói: “Có lẽ là nơi ở của nhóm người hầu hậu viện, nhóm tiền viện chúng tôi cũng có phòng riêng ở đông tây hai bên tòa kế, còn nhóm hậu viện chắc là ở đây.”
 
Cô người hầu vừa dứt lời, bất chợt cửa tầng một của tòa nhà mở ra, hai đứa nhóc thoạt nhìn mới cao đến đầu gối Tần Khả chạy ra, một đứa đuổi theo sau một đứa khác, hô lên: “Anh chậm chút, đợi em với!”
 
Tần Khả kinh ngạc quay lại hỏi người hầu: “Vậy sao lại có trẻ con?”
 
“Tiểu thư Tần Khả, chuyện này là bình thường. Thiếu gia Trọng Lâu và Hoắc quản gia rất độ lượng, cho phép người hầu có thể dẫn con tới đây, tôi nghe nói chỉ cần bọn trẻ không chạy đụng vào các thiếu gia tiểu thư hay khách khứa thì không sao cả. Vậy nên hậu viện thường có trẻ con nô đùa.”
 
“Vậy à.”
 
Tần Khả gật đầu.
 
Nếu là chỗ ở của người hầu, cô cũng không tiện mạo muội vào làm phiền, bèn chuẩn bị quay trở lại đường cũ.
 
Vừa mới xoay người, từ căn nhà sau lưng chợt truyền tới mấy giọng nói non nớt mang theo ác ý.
 
“Nhất định là nó trộm!”
 
“Đúng đấy, nhất định là nó!”
 
“Đánh nó! Bắt nó nhận thì thôi!”
 
“...”
 
Cô khựng lại, đầu mày khẽ nhíu, nhìn người hầu cũng đang ngẩn ra, sau đó nhìn về phía phát ra tiếng nói.
 
Tiếng phát ra từ góc Tây Nam của tòa nhà, ngay tại điểm mù của hai người. Tần Khả không kịp suy nghĩ lập tức cất bước đi sang.
 
Người hầu vội vã đuổi theo.
 
Rẽ qua góc khuất, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Tần Khả sững sờ.
 

Bên cạnh lùm cỏ, một đứa bé cả người lấm lem đang cuộn người rúc trong bụi cỏ, bảy tám đứa trẻ khác vây xung quanh nó thành một vòng, mặt mũi đứa nào đứa nấy như hung thần ác sát hết đấm lại đá đứa bé kia.
 
Đứa bé ôm đầu, xoay lưng lại với Tần Khả, không rên một tiếng, yên lặng đến mức khiến người ta lo lắng.
 
“Mấy đứa đang làm gì đó!”
 
Hoàn hồn, Tần Khả bực mình, bước nhanh tới trước.
 
Đám nhỏ nghe thấy tiếng người lớn nạt thì giật mình dừng động tác, có mấy đứa sợ hãi rúc sang bên cạnh, còn hai ba đứa ngẩng đầu nhìn Tần Khả.
 
Dường như thấy Tần Khả không có lực uy hiếp mấy, đứa nhóc cao nhất trong đám rướn cổ lên.
 
“Chị là ai? Liên quan gì tới chị... á!”
 
Lời còn chưa dứt, đứa bé vừa rồi im ắng nằm dưới đất tưởng như ngất xỉu đột nhiên chồm dậy, Tần Khả còn chưa hoàn hồn, nó đã túm lấy thằng nhóc cao nhất kia ấn xuống đất, hung hăng nện mấy quyền.
 
Mặc dù nó quay lưng lại với cô, nhưng từ bóng lưng nó không nói không rằng mà đánh người túi bụi, Tần Khả biết thằng bé thoạt nhìn mới bảy tám tuổi này đã hung lên rồi. Mấy đứa nhóc xung quanh đồng loạt sợ ngây người, có hai đứa còn sợ tới mức khóc òa.
 
Tần Khả không tùy tiện bước lên kéo nó lại.
 
Ban nãy cô sợ bảy tám đứa cùng đánh một đứa lỡ không biết nặng nhẹ sẽ đánh chết người, nhưng giờ cục diện đổi ngược, một đánh một...
 
Mấy đứa nhóc ngỗ nghịch bây giờ, phải cho ăn tí quả đắng mới nhớ đời.
 
Vì thế, người hầu theo sau Tần Khả chợt thấy, tiểu thư Tần Khả của bọn họ bắt đầu đứng xem náo nhiệt rồi.
 
Tiếng khóc có tính lây truyền cực cao trong đám trẻ.
 
Không quá một phút, bảy tám đứa thì có một nửa là khóc toáng lên, cả đứa bị đánh dưới đất cũng bắt đầu khóc lóc tránh đòn.
 
Đứa nhóc cưỡi trên người nó có vẻ đánh đủ rồi, lại không nói không rằng mà trèo xuống.
 
Lúc này Tần Khả mới cẩn thận nhìn kỹ bóng lưng nó. Đồ mà đứa nhóc đang mặc có vẻ là áo sơ mi và quần dài, còn vì sao nói là ‘có vẻ’, vì quần áo nó không biết do lăn lộn trong bụi cỏ hay đã bẩn sẵn mà nhăn nhúm bụi bặm, đã khó có thể nhận ra dáng vẻ ban đầu. Mà nó trông cũng chẳng khác gì được đào ra từ đống bùn, y như một cục đất biết đi.
 
Sau khi nó đứng lên, Tần Khả mới nhận ra tóc nó hơi dài, dù bết lại vì bùn đất nhưng vẫn có thể nhìn ra là màu đen, sợi tóc rũ lòa xòa sau lưng.
 
Đúng là một đứa bé lạ lùng.
 
Tần Khả không khỏi thầm nghĩ trong lòng.
 
Đúng lúc này, cửa hông tòa nhà mở ra, có người lớn nghe thấy tiếng mấy đứa bé khóc toáng lên nên nhanh chóng chạy ra.

 
Người phụ nữ trung niên vừa ra tới, có đứa mới khóc được một nửa bỗng ‘òa’ một tiếng rồi nhào qua.
 
“Mẹ! Mẹ mau đánh chết thằng ăn trộm này đi! Nó trộm đồ! Lại còn đánh bọn con!”
 
Người phụ nữ trung niên dựng đứng lông mày chuẩn bị phun lửa giận, bất ngờ liếc thấy Tần khả đang đứng bên cạnh đám nhóc, bà sửng sốt hai giây, sau đó mới chợt phản ứng lại:
 
“Tiểu thư Tần Khả?? Sao cô lại ở đây?”
 
Ai cũng không chú ý thấy, bà vừa mới hô lên một tiếng này, đứa bé lấm lem đang quay lưng lại với Tần Khả đột nhiên cả người chấn động, ngẩng phắt đầu lên.
 
Nhưng ngay giây tiếp theo, đôi con ngươi đen nhánh vừa sáng lên lại bị bao trùm bởi vẻ mờ mịt.
 
Tần khả gật đầu với người phụ nữ trung niên coi như đáp lời, sau đó mở miệng hỏi: “Tôi đi dạo qua đây, vừa đi ngang qua thì thấy mấy đứa này đang vây đánh cậu bé kia, có chuyện gì vậy?”
 
“Bởi vì nó ăn cắp đồ của tụi này!”
 
Đứa nhóc trốn sau lưng người phụ nữ trung niên đánh bạo ló đầu ra, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tần Khả. Rõ ràng nó vẫn ghi thù chuyện khi nãy Tần Khả bất ngờ ngăn cản làm đứa nhóc kia ‘chuyển bại thành thắng’.
 
“Trước tiên chưa nói em ấy có trộm đồ hay không,” Tần Khả cau mày, quét mắt khắp một vòng, “Ban nãy chị nghe mấy đứa nói muốn đánh chết em ấy?”
 
“Đánh chết cũng là nó đáng đời! Ai biết cái thằng ngốc ấy từ đâu chui ra! Lại còn là một đứa câm, thằng ăn mày!”
 
Lại thêm đứa nữa huơ huơ nắm tay với đứa nhóc đang đứng quay lưng với Tần Khả, nhưng khi đụng phải đôi mắt đen như mực, nó lại sợ hãi rụt cổ trốn đi.
 
“Trước mặt tiểu thư Tần Khả không được nói linh tinh!”
 
Người phụ nữ trung niên đanh mặt, dọa mấy đứa nhóc sợ không dám ho he một tiếng.
 
Sau đó bà nhìn Tần Khả, cười áy náy:
 
“Tiểu thư Tần Khả, đứa bé này không biết từ đâu ra, tối qua đã ở chỗ này, vốn tôi còn nghĩ là con cái nhà ai đi vào cho nên không quản, nhưng giờ xem ra có lẽ không phải. Cô đừng tức giận, tôi sẽ gọi bảo vệ đưa nó ra ngoài.”
 
Nói rồi bà định giơ tay túm đứa bé kia lại, mà nó cũng nhạy bén, lập tức cảnh giác lách người sang một bên tránh thoát.
 
Tần Khả đứng ngây người tại chỗ.
 
——
 
Nhìn sườn mặt lộ ra của đứa bé này, rõ ràng chính là Hoắc Tuấn bản chibi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui