Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 8: Giao lưu văn nghệ (4)
 
“Tôi chỉ muốn cô ấy.”
 
Hoắc Tuấn vừa nói khỏi miệng, những học sinh khác đều choáng váng.

 
Chỉ có hai người phản ứng khác: Tần Khả khẽ nhíu mày, quay lại nhìn Hoắc Tuấn, mà phía sau cô cách đó không xa, vẻ mặt Tần Yên trong nháy mắt cũng trở nên khó coi.
 
Tần Yên đứng tại chỗ một lúc, vẫn không cách nào đè nén nội tâm không cam lòng. Cô ta trưng ra nụ cười có chút cứng ngắc, vội vàng bước tới xen vào giữa ba người.
 
“Trưởng ban, chuyện này giao cho em xử lý đi.”
 
“Nhưng...”
 
“Dù sao vẫn đề cũng do nhóm nhảy bọn em mà ra, Tần Khả là em gái em, học trưởng Hoắc Tuấn...” Cô hơi đè thấp giọng, nở nụ cười ôn hòa với trưởng ban, “Em với anh Hoắc Tuấn cũng có quen biết.”
 
“...”
 
Trưởng ban văn nghệ cũng là học sinh lớp 12, những tin đồn về Hoắc Tuấn có thể nói cậu ta đã nghe suốt hai năm ròng, chỉ ước gì được ném văng củ khoai nóng bỏng tay này đi.
 

Vì thế nghe Tần Yên chủ động đưa tay đón, cậu ta không do dự lâu đã gật đầu đồng ý.
 
“Được, vậy giao cho em.” Trước khi xoay người đi, cậu ta còn cố ý nhỏ giọng dặn dò, “Cố gắng thuận theo ý Hoắc Tuấn, đừng chọc tức cậu ta kẻo lại to chuyện.”
 
Tần Yên thầm cắn răng, trên mặt vẫn là nụ cười bất biến.
 
“Em biết rồi, trưởng ban.”
 
Trưởng ban văn nghệ vừa đi, Tần Yên điều chỉnh lại nụ cười trên mặt, quay người lại.
 
Cô bước tới khoảng trống giữa Hoắc Tuấn và Tần Khả.
 
“Anh Tuấn, Hứa Trung Khải là người cùng hợp tác với Tiểu Khả, là người ban em đã chọn trước đó, anh xem có thể phá lệ một lần được không?”
 
Tần Khả không nói gì.
 
Cô biết Tần Yên đang nghĩ gì, chỉ là cô thật sự cũng không muốn cùng hợp tác với kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên như Hoắc Tuấn, cho nên lúc này mới đứng ngoài cuộc.
 
Hoắc Tuấn nghe vậy, cười nhạt một tiếng. Hắn lạnh nhạt liếc nhìn Tần Yên.
 
“Cô tên gì?”
 
“...”
 
Sắc mặt Tần Yên tái đi, vô thức quét mắt nhìn xung quanh.
 
——
 
Khi nãy trước khi chạy đi nhờ Hoắc Tuấn giúp đỡ, cô còn nói với những thành viên trong ban rằng mình với Hoắc Tuấn quen nhau, nếu để bọn họ nghe thấy lời này của hắn...
 
May mà đám đông đã sớm tản đi.
 
Tần Yên thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảm thấy nhục nhã cắn cắn góc môi, nhưng vẫn mỉm cười với Hoắc Tuấn:

 
“Anh Tuấn quên rồi? Em là Tần Yên, phó trưởng ban văn nghệ.”
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn lạnh lẽo như băng.
 
“Vậy tôi nói tôi chỉ muốn cô ấy, cô nghe không hiểu tiếng người à?”
 
“...”
 
Dưới cái nhìn không thèm che giấu vẻ hung ác từ đôi đồng tử đen sẫm, trái tim Tần Yên run lên, đôi môi cũng nhanh chóng trắng bệch.
 
Sự sợ hãi rốt cuộc cũng áp đảo nỗi không cam tâm trong lòng cô.
 
Đến lúc này, cô mới nhớ ra những lời đồn đáng sợ về Hoắc Tuấn.
 
Tần Yên vô thức lùi về sau nửa bước, sắc mặt trắng bệch, cô nhìn về phía Tần Khả, cười đến khó coi.
 
“Tiểu Khả... nếu anh Hoắc Tuấn đã kiên trì muốn hợp tác với em, vậy cứ đổi thành em với anh ấy một tổ đi... Về phía Hứa Trung Khải với Cố Tâm Tình, chị sẽ nói với hai bạn ấy.”
 
Ánh mắt Tần Khả lóe lên.
 
Lòng thầm nghĩ e rằng tất cả mọi người có mặt tại đây gộp lại cũng không dám chống lại Hoắc Tuấn, cô lặng lẽ thở dài, chỉ đành nở nụ cười vô hại với Tần Yên.
 
“Em biết rồi, chị.”
 
...
 
Có nền tảng ba năm được học huấn luyện vũ đạo chuyên nghiệp tại trường cấp ba nghệ thuật, lại thêm vô số kinh nghiệm biểu diễn trước khi đôi chân bị Tần Yên hãm hại trở thành tàn phế, Tần Khả không hề sợ hãi một tiết mục biểu diễn chào đón tân sinh nho nhỏ kiểu này.
 
Vũ đạo mà Tần Yên giao cho cô, cũng chỉ làm khó được cô ở thời điểm này của đời trước thôi.
 
Hiện giờ, với những tri thức và ý thức chuyên nghiệp tích trữ bao năm, Tần Khả chỉ cần tập quen lực độ và độ chính xác của một số động tác, dựa vào điều kiện thiên phú là độ mềm dẻo của thân thể, chỉ như vậy cũng đã đủ để hoàn thành đoạn vũ đạo này một cách vô cùng đẹp mắt.
 
Điều tệ hại duy nhất chính là...
 
Tần Khả thả cánh tay xuống, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn ra sau lưng.
 
——
 
Đôi mắt có thể nói là nóng rực kia nhìn cô không hề vì hành vi nhìn trộm bị ‘bắt quả tang’ mà lảng tránh, ngược lại, có vẻ như việc chạm phải ánh mắt cô khiến cảm xúc như ngọn lửa bập bùng trong đôi đồng tử đen sẫm kia càng thêm hưng phấn và bùng cháy mãnh liệt hơn.
 
Tần Khả: “...”
 
Không những là tên điên.
 
Rất có khả năng còn hơi biến thái.
 
Vừa nghĩ tới bản thân chọc phải loại người này, Tần Khả lại thấy đau đầu.
 
Cô yên lặng thở dài, đi qua.
 
“Học trưởng Hoắc Tuấn, anh đã học thuộc bản nhạc chưa?”
 
“...”
 

Hoắc Tuấn đang định mở miệng nói thì thân người chợt chững lại, mấy giây sau, hắn bỗng dưng phát ra tiếng cười trào phúng, đôi mắt đào hoa mở lớn, cười như không cười liếc nhìn Tần Khả:
 
“Em gọi tôi là gì?”
 
Tần Khả: “...”
 
Khuôn mặt này thật sự không thích hợp để nói chuyện. Lúc ngậm miệng dù trông có giống tên điên đi nữa, nhưng ít nhất vẫn là tên điên mà người ta nhìn vào cảm thấy vui mắt.
 
Nghĩ đến buổi biểu diễn tối nay, Tần Khả chỉ đành kiên nhẫn lặp lại:
 
“Học trưởng Hoắc Tuấn.”
 
Nụ cười trên mặt Hoắc Tuấn dần nhạt đi.
 
Khi hắn im lặng không nói gì như lúc này, sự hung dữ không thèm che giấu trong đôi mắt rất dễ khiến người ta bất an. Lúc trước Tần Yên chính vì bị ánh mắt như vậy nhìn mà sợ hãi bỏ chạy.
 
Thế nhưng Tần Khả dường như lại vô cùng bình tĩnh, đôi đồng tử màu hổ phách cứ thế yên lặng nhìn hắn.
 
Trái tim Hoắc Tuấn tựa như bị con mèo nhỏ mặt lạnh tanh giơ vuốt cào cho một cái.
 
Cảm giác bức bối không biết từ đâu dâng lên, Hoắc Tuấn liếm liếm hàm răng, khẽ chậc lưỡi một tiếng...
 
“Em đúng là không sợ tôi chút nào nhỉ?”
 
Hoắc Tuấn đang nghiêng người dựa trên cây đàn dương cầm chợt ngồi thẳng lên, trợn mắt nói:
 
“Em có biết tôi là ai hay không?”
 
Tần Khả nhíu mày, “Vì sao tôi phải sợ anh?”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn tức đến bật cười.
 
Hắn quét mắt quét sang bên cạnh, những cặp mắt trộm liếc qua bên này đều bị hắn dọa cho quay đi. Sau đó hắn quay trở lại, cắn đôi môi mỏng, từ trong cổ họng tràn ra tiếng cười trầm thấp.
 
“Mười mấy kẻ mai phục tôi trong con hẻm ngày đó, em biết bọn chúng có kết cục gì không?”
 
“...”
 
“Cả đám vào viện, một đứa trong số đó còn suýt phải vào ICU (phòng chăm sóc đặc biệt).”
 
Hắn vừa nói xong, đột nhiên rướn người về trước. Hắn vươn tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo tới trước mặt.
 
Hắn hạ tầm mắt, đôi đồng tử đen sẫm lại.
 
Khuôn mặt tuấn mỹ không chút cảm xúc.
 
“Bây giờ tôi hỏi lại lần nữa, vì sao phải sợ tôi?”
 
Tần Khả bị hắn túm chặt cổ tay phát đau.

 
Thế nhưng nhìn khuôn mặt thiếu niên vẫn còn chưa trút bỏ hết vẻ non nớt ở khoảng cách gần, cô chỉ nhớ tới cảnh tượng đời trước người nọ vừa gọi tên cô vừa xông vào phim trường đang phát nổ.
 
Cô từng thấy bộ mặt hung dữ nhất của hắn.
 
Vì cứu cô, hắn bất chấp tính mạng.
 
Cô bỗng bật cười.
 
Mặt trái xoan nhỏ nhắn trắng nõn, nụ cười trong sáng dịu dàng, đôi đồng tử màu hổ phách như gợn sáng.
 
Ánh sáng ấy khiến Hoắc Tuấn lóa mắt, hắn không dám nhìn thẳng... thế nhưng lại nổi lên khao khát độc chiếm.
 
Suy nghĩ ấy bất ngờ lóe lên. Hắn thấy cô mở miệng hỏi:
 
“Anh sẽ đánh tôi sao, Hoắc Tuấn?”
 
“... Sao em biết tôi sẽ không đánh em?”
 
“Vậy anh thử xem.”
 
“...”
 
Từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên Hoắc Tuấn bị người ta ‘uy hiếp’ ngược trở lại, bất ngờ là hắn thế nhưng lại thật sự cảm thấy sợ.
 
Thấy được vẻ lúng túng trốn tránh hiếm hoi lướt qua đáy mắt hắn trong khoảnh khắc, tâm tình Tần Khả không hiểu sao đột nhiên tốt hẳn lên.
 
Cô rũ mắt cười, nhưng rất nhanh đã thu nụ cười lại.
 
“Học trưởng Hoắc Tuấn, chúng ta học thuộc bản nhạc nhé?”
 
“... Không được gọi tôi như vậy.”
 
Tần Khả ngước mắt nhìn hắn.
 
Một đôi mắt trong suốt, trắng đen rõ ràng.
 
Mà Hoắc Tuấn lại hoài nghi bản thân có thể từ đôi mắt ấy nhìn ra được ý tứ ‘anh làm gì được tôi’.
 
Giống như con thỏ nhỏ đang khiêu khích sói ác.
 
Hoắc Tuấn giận tới mức bật cười thành tiếng, ánh mắt lộ tia hung tàn.
 
“Để tôi nghe thấy một lần nữa... tôi sẽ hôn em không mở miệng nói chuyện được nữa thì thôi.”
 
Tần Khả cứng người.
 
Mấy giây sau, cô ngoan ngoãn nhảy sang đề tài khác, “Chúng ta học thuộc bản nhạc đi.”
 
Nghe ra sự run rẩy trong giọng cô, Hoắc Tuấn trầm mắt nhìn cô chăm chú.
 
Thật sự sợ rồi?
 
Lát sau, hắn nén xuống cơn bực tức khó hiểu trong lòng, chậc một tiếng.
 
Sau đó quay đầu nhìn bản nhạc trên tay cô.
 
*
 
Tám giờ tối đó, nhạc hội chào đón tân sinh diễn ra trên sân tập huấn, học sinh toàn trường mặc đồng phục tập, bày ghế gấp ra ngồi dưới khán đài.
 
Sau cánh gà.
 

Có người của ban văn nghệ chạy vào báo:
 
“OK, tiết mục nhảy nhóm thành công, không có sai sót.”
 
“Tốt.”
 
Gạch thêm một cái tên trên danh sách tiết mục, trưởng ban văn nghệ thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng khi nhìn rõ tiết mục tiếp theo là ‘nhảy đơn nữ’, anh ta lại nhíu mày.
 
“Tần Yên.”
 
Tần Yên đang đứng cách đó không xa chạy lại, “Sao vậy ạ, trưởng ban?”
 
“Phía em gái em không có vấn đề gì chứ? Tiết mục này độ khó cao lắm đấy.”
 
Tần Yên mỉm cười, “Mẹ Tiểu Khả là diễn viên múa, thiên phú em ấy cao lắm.”
 
Trưởng ban sửng sốt, “Em với em ấy không phải chị em ruột à?”
 
“Không ạ.”
 
Ánh mắt Tần Yên lóe lên, vẻ mặt lộ chút thê lương, “Ba Tần Khả mất sớm, một mình em ấy không nơi nương tựa, được ba mẹ em nhận nuôi.”
 
“Trời? Tần Khả là cô nhi?”
 
Bên cạnh có người nghe thấy vậy, lũ lượt kinh ngạc nhìn sang.
 
“Tần Yên, ba cậu tốt bụng thật đấy?”
 
“Phải đó, Tần Khả gặp được gia đình cậu, đúng là có phúc mà.”
 
Tần Yên vén tóc mái rũ trước trán ra sau tai, cười dịu dàng: “Không có gì. Chỉ là mọi người đừng nhắc tới trước mặt con bé, cũng đừng kể với người khác... tớ sợ Tiểu Khả sẽ buồn.”
 
“Oa, Tần Yên, tớ mà có một người chị như cậu thì hạnh phúc chết mất!”
 
“...”
 
Nghe những lời khen ấy, Tần Yên cũng chỉ cười mà không nói gì.
 
Qua thêm lúc nữa, cô quay người tới cạnh trưởng ban, “Trưởng ban, anh vẫn lo lắng phần nhảy đơn của Tiểu Khả à?”
 
“Ừ.” Trưởng ban nhíu mày, “Ngộ nhỡ nhảy sai, vậy sẽ thành trò cười cho cả trường mất.”
 
Ánh mắt Tần Yên lóe sáng.
 
Cô ta lập tức mỉm cười, nói: “Những màn nhảy trước đều rất tốt, cho dù tiết mục này Tiểu Khả thể hiện không được tốt cho lắm, các thầy cô cũng sẽ không trách chúng ta. Nhiều nhất cũng chỉ là các em lớp 10 cười cười một trận, vừa hay có thể làm bầu không khí thoải mái lên chút, sau đó sẽ ổn thôi.”
 
Trưởng ban thở dài một tiếng.
 
“Cũng đúng, không có cách nào khác. Phần nhảy này vốn là do thầy Ngô Thanh Việt chỉ định, đừng nói trong số tân sinh mới vào, ngay cả trong ban văn nghệ chúng ta cũng chỉ có em là nhảy ổn... thôi thì coi ngựa chết thành ngựa sống mà chạy chữa vậy.”
 
“...”
 
Tần Yên cười nhạt, trong mắt lại xẹt qua một tia lạnh lẽo.
 
Hôm nay cô bị nhục nhã trước mặt Hoắc Tuấn, lát nữa có thể làm Tần Khả bị mất mặt trước toàn trường, coi như đòi lại.
 
Cô không tin, cái đứa chưa từng trải qua huấn luyện vũ đạo chuyên nghiệp như Tần Khả lại có thể biểu diễn tốt được phần nhảy này.
 
Hai phút sau.
 
Trên sân khấu vang lên giọng MC lảnh lót giới thiệu tiết mục:
 
“Tiếp theo đây, mời các bạn thưởng thức tiết mục nhảy nữ đơn do bạn Tần Khả mang tới, có tên《Trụy quang》.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận