Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 73: Mộng hồi (2)
 
Mãi đến khi làm rõ tình cảnh của mình hiện tại, Tần Khả vẫn chưa hết hoảng hốt.

 
Theo cách nói của người hầu, hiện tại đúng là cô đang ở nhà họ Hoắc, nhưng với tư cách là em gái của Tần Yên - người chuẩn bị kết hôn với Hoắc Trọng Lâu, còn được phía ‘nhà trai’ đón cả tới sống trong tòa kế của biệt thự nhà họ Hoắc.
 
Mà Tần Yên và ba mẹ cô ta - ‘nhân vật chính’ của buổi tiệc kết hôn, mấy ngày này đang sung sướng hưởng thụ cuộc sống xa hoa phung phí tại Tứ Cửu thành, dưới sự sắp xếp của quản gia nhà họ Hoắc.
 
Tần Khả day day ấn đường.
 
Mặc dù chuyện đã qua rất lâu, nhưng Tần Khả vẫn còn nhớ rõ. Đó là khoảng thời gian không lâu sau khi ‘niềm vui bất ngờ’ rơi trúng đầu người nhà họ Tần, cô cùng một nhà ba người họ tới Tứ Cửu thành.
 
Nhưng, điều Tần Khả không thể lý giải là tại sao tự dưng mình lại...
 
Cô sững người, trong đầu xẹt qua một vài mảnh kí ức vụn vặt.
 
Phòng xem bói, quả cầu thủy tinh.
 

Ông lão thoạt nhìn hiền hòa từ ái, còn cả chấp niệm còn ‘tiếc nuối’ của cô mà ông nói.
 
Chẳng lẽ...
 
Đây chính là cách giải quyết mà ông lão ấy nói?
 
Rốt cuộc ông ấy là ai?
 
Sao ông ấy có thể khiến cô trở lại nơi này, cô phải làm sao mới có thể trở về?
 
...
 
Tần Khả suy nghĩ đến choáng váng, trong đầu vẫn là một mảnh hỗn loạn.
 
Đến khi không thể nào nghĩ thông suốt, Tần Khả đành phải từ bỏ. Cô nghĩ mình chỉ có thể cam chịu, đồng thời trong lòng thấp thoáng có cảm giác, nếu muốn trở về, vậy chỉ có thể như lời ông lão đó nói: cởi bỏ nỗi tiếc nuối kia.
 
Mà hiện tại xuất hiện ở nơi này, tại thời điểm này, Tần Khả sao có thể không biết, nỗi tiếc nuối sâu trong đáy lòng mình là từ đâu mà có.
 
... Hoắc Trọng Lâu.
 
Người vì cô mà bị hủy đi tất cả mọi thứ.
 
Tần Khả thầm thở dài trong lòng.
 
Sắp xếp lại những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, cô ngẩng lên nhìn người hầu từ đầu tới cuối luôn kiên nhẫn đứng đợi một bên, mềm giọng hỏi: “Tần Yên... chị tôi và chú dì đâu?”
 
“Ừm.”
 
Đáy mắt người hầu xẹt qua một chút mỉa mai, nhưng rất nhanh đã cúi đầu tự che giấu.
 
“Tiểu thư Tần Yên, ông Tần và bà Ân cần mua một số đồ dùng quần áo, từ sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ.”
 
Tần Khả đã hiểu.
 
Giống hệt với kí ức đời trước, Tần Yên cùng ba mẹ sau khi tới Tứ Cửu thành thì bị viên ‘đạn bọc đường’ tiền tài gia thế của Hoắc gia làm cho lóa mắt, không còn phân biệt được đông tây nam bắc, lúc này không biết đang hưởng sung hưởng sướng ở xó xỉnh nào.

 
Đang nghĩ vậy, Tần Khả lại nghe người hầu nói: “Tiểu thư Tần Khả, không phải cô vẫn luôn muốn gặp cậu Hoắc sao? Hôm nay cậu ấy vừa trở về, nếu cần, cô có thể tìm Hoắc quản gia, nhờ anh ấy báo giùm một tiếng.”
 
“... Vâng.” Tần Khả lấy lại tinh thần, gật đầu: “Cảm ơn.”
 
“Tiểu thư Tần Khả không cần khách sáo. Vậy nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi trước.”
 
“Vâng.”
 
Sau khi người hầu rời đi, Tần Khả cũng không ngồi lại trong phòng lâu.
 
Cô xuống giường, đi ra khỏi phòng.
 
——
 
Nếu như cô nhớ không lầm, hiện tại cô đang ở trong một phòng dành cho khách ở nhà cũ Hoắc gia.
 
Ven theo hành lang dài, cô vừa đi vừa có thể hồi tưởng lại cảm giác thấp thỏm lo âu của mình khi đi qua nơi này ở đời trước. Hồi đó cô nghe ngóng biết được, khi ở nhà Hoắc Trọng Lâu sẽ thường xuyên nhốt mình trong thư phòng, vì trong lòng thấp thỏm không yên, cô đánh bạo tới gặp hắn.
 
Chỉ là cô nhớ, khi đó bên trong thư phòng vô cùng tối tăm, chỉ nghe thấy tiếng ho khàn đặc bị hắn đè trong cổ họng, cô đã sợ đến run rẩy, chưa nói được mấy câu đã chạy trối chết.
 
Cô khi đó, có đâu ngờ rằng, giọng nói của Hoắc Trọng Lâu và diện mạo mà hắn giấu giếm không cho cô thấy, tất cả đều vì cô nên mới bị hủy hoại?
 
Tần Khả đè tay lên vị trí trái tim.
 
Sự chua xót trướng đầy lồng ngực, cơn đau âm ỉ.
 
Bước chân ngập ngừng giây lát, nhưng rất nhanh Tần Khả đã hạ quyết tâm.
 
Cô vẫn phải tới thư phòng.
 
Hoắc Trọng Lâu đã giày vò bản thân quá lâu trong bóng đêm hắc ám, cô muốn kéo hắn ra khỏi đó.
 
Đây mới chính là niềm tiếc nuối và chấp niệm lớn nhất trong lòng cô.
 
*
 
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đứng trước cửa thư phòng, Tần Khả vẫn hơi căng thẳng.
 
——
 
Cô tự lén lút tới đây.
 
Thư phòng này nằm ở tầng ba tòa nhà chính, là cấm địa đối với toàn bộ người trong Hoắc gia, ngoại trừ Hoắc quản gia sắp xếp người tới dọn dẹp vào thời gian cố định, những lúc khác người hầu trong nhà không một ai dám bén mảng tới nơi này.
 
Ai cũng biết, chỉ cần vị Hoắc đại thiếu gia tình tình ác liệt đáng sợ kia ở nhà, hắn sẽ tự nhốt mình trong thư phòng ở tầng ba tối tăm không có ánh sáng mặt trời.
 
... Giống như tự nhốt mình trong lồng giam dã thú.
 
Chỉ cần lại gần một bước, bọn họ sẽ cảm thấy âm u đến đáng sợ, cả người lạnh toát.
 
Không ai dám tới, tất nhiên cũng không có người đứng trông coi.
 
Giống đời trước, Tần Khả nhẹ nhàng tìm được nơi này, đứng trước cánh cửa thư phòng.
 

Cánh cửa đóng chặt.
 
Trong phòng im ắng không một tiếng động.
 
Đứng hơn mười giây, cuối cùng Tần Khả chậm rãi hít sâu một hơi, sau đó giơ tay gõ nhẹ lên cánh cửa.
 
Giống hệt như trong trí nhớ, không ai đáp lại.
 
Nhưng Tần Khả biết, người đó đang ở bên trong, vì thế cô không từ bỏ, tiếp tục gõ lên cửa bằng nhịp đều đều chậm rãi.
 
Cho đến khi trong phòng mơ hồ có tiếng ống nghe điện thoại bàn bị nhấc lên, sau đó là giọng nói cáu kỉnh bực bội vang lên:
 
“Không phải tôi đã dặn, khi tôi ở trong thư phòng, không ai được phép tới làm phiền sao!”
 
“...”
 
Không biết người bị hỏi tội ở đầu dây bên kia nói gì, Tần Khả chỉ nghe thấy trong phòng im lặng khoảng chừng mười mấy giây, sau đó giọng nói khàn khàn đáp lại:
 
“... Không cần.”
 
Cạch.
 
Ống nghe hình như bị ném trở về.
 
Ngay sau đó, trong phòng có tiếng nói vọng ra:
 
“Vào.”
 
“...”
 
Tần Khả vô thức nín thở, đẩy cánh cửa dày nặng phía trước.
 
Không ngoài dự đoán, trước mắt tối thui.
 
Ngoại trừ một ít ánh sáng từ hành lang sau lưng mình hắt vào, cả thư phòng gần như duỗi tay không thấy năm ngón.
 
Chứ đừng nói nhìn thấy người kia đang ở chỗ nào.
 
Cô nhớ đời trước sau khi vừa mở cửa, cô đã sợ tới nỗi không có lòng dạ nào mà chú ý xem Hoắc Trọng Lâu đang ở đâu.
 
Trong lòng Tần Khả bất đắc dĩ, nhưng vẫn cố căng mắt nhìn vào trong thư phòng tối mịt.
 
“Xin chào?”
 
“...”
 
Đáp lại cô là sự im lặng kéo dài.
 
Tần Khả do dự một lát.
 
Cô nhớ tính người nọ ghét ánh sáng, từ hồi ở Càn Thành, thư phòng lúc nào cũng che mấy lớp mành chắn sáng, không cho ánh sáng lọt vào.

 
Vì thế cô thử lên tiếng dò hỏi: “Anh có cần tôi đóng cửa vào không?”
 
“...!”
 
Từ góc tối nhất trong phòng vang lên tiếng sách bị ném xuống thảm mềm, phát ra tiếng vang nặng nề.
 
Dường như phản ứng của Tần Khả khiến đối phương quá mức bất ngờ, không cẩn thận làm rơi cuốn sách trên tay.
 
Nhớ là đời trước không có đoạn này, Tần Khả chột dạ gãi gãi chóp mũi.
 
Đối diện với bóng tối đặc sệt duỗi tay cũng không nhìn rõ năm đầu ngón tay, cùng với ông ‘anh rể’ lần đầu gặp mặt...
 
Có phải cô tỏ ra hơi bình tĩnh rồi không.
 
Chỉ tiếc không còn cơ hội làm lại nữa, sau một quãng trầm mặc, Tần Khả nghe thấy tiếng đàn ông khàn khàn vang lên.
 
“Ừ.”
 
“... Nếu cô không sợ.”
 
Tần Khả hơi do dự.
 
Ở với Hoắc Tuấn mấy năm, cô đã sớm quen thói ở trong tối của người nọ, tất nhiên cũng không cảm thấy sợ hãi.
 
Vả lại tình huống hiện tại cô đứng ngoài sáng hắn ngồi trong tối, tương phản thị giác so ra còn đáng sợ hơn việc cả hai cùng đứng trong bóng tối.
 
Điều duy nhất khiến cô do dự là, lúc này mình ‘hẳn là’ phải rất sợ hãi?
 
Nhưng nghĩ lời đã sắp hỏi ra khỏi miệng, Tần Khả cũng không nghĩ nhiều nữa.
 
Tần Khả đóng cửa thư phòng.
 
Mà sâu trong phòng, Hoắc Trọng Lâu nhìn chằm chằm bóng người cô, nhìn cô đi ra khỏi ánh sáng.
 
Cửa bị đóng lại.
 
Tia sáng cuối cùng biến mất.
 
Cô xoay người.
 
Chậm rãi cất bước đi về phía hắn trong bóng tối.
 
“...!”
 
Trái tim hắn giật thót. Một loại cảm giác cùng cảm xúc nói không nên lời chảy dọc khắp toàn thân.
 
Giống như bắt đầu từ giây phút ấy, có thứ gì đó... đã không còn như trước nữa.
 
Tần Khả tất nhiên không biết hắn cảm thấy gì. Trong bóng tối vô tận, cô hoàn toàn không nhìn rõ sắc mặt cùng phản ứng của người nọ.
 
Cô chỉ có thể dựa vào ký ức đối với thư phòng Hoắc gia mà mò mẫm nhích về phía trước từng bước.
 
Giữa chừng, người đàn ông đang ngồi trong bóng tối rốt cuộc lấy lại tinh thần.
 
“Cô... là em gái của Tần Yên, phải không?”
 
Tần Khả dừng bước.
 
Mặc dù biết Hoắc Trọng Lâu đang giả bộ không quen biết cô, nhưng loại xưng hô xa lạ này dường như vẫn khiến cô rất khó chịu.
 
Nhưng trên đường tới đây và khi đứng ngoài cửa phòng cô đã nghĩ qua rồi. Cách nhiều năm không gặp, từ mấy năm trước đã không nhận ra, hiện tại cô càng không có lý do để nhận ra Hoắc Trọng Lâu chính là Hoắc Tuấn ban đầu.
 

Ít nhất, không phải là ngay lập tức nhận ra sau một thời gian dài không gặp.
 
Tần Khả thở dài.
 
“Ừm, tôi là Tần Khả.”
 
“Tần Khả...”
 
Người nọ chậm rãi khàn khàn lặp lại một lần, không biết qua bao lâu, hắn như giật mình sực tỉnh, giọng nói lạnh đi thấy rõ:
 
“Cô tới đây làm gì.”
 
Tần Khả trầm mặc hai giây, quyết định dùng lý do ban đầu làm lá chắn.
 
“Tôi muốn biết, khoảng cách giữa anh và Tần Khả quá lớn, nhà họ Hoắc cũng là gia tộc danh giá mà Tần gia cả đời cũng không mơ với tới, vì sao anh lại muốn lấy Tần... lấy chị gái tôi?”
 
Căn phòng yên lặng.
 
Mãi lâu sau hắn mới lạnh nhạt nói: “Không liên quan tới cô.”
 
“...”
 
Tần Khả sững sờ.
 
Trong bóng tối nơi cô không nhìn thấy, người đàn ông gắt gao nhìn cô, mắt không chớp lấy một lần.
 
Cánh tay hắn đặt trên tay vịn ghế nằm, lòng bàn tay bấu chặt mép tay vịn, gian nan thống khổ kiềm chế cảm xúc cùng dục vọng mãnh liệt dưới đáy lòng, mạch máu xanh nhạt trên mu bàn tay cũng gồng lên.
 
Nhìn người con gái đang mò mẫn trong bóng tối, hắn không lên tiếng, chỉ muốn tận mắt nhìn cô từng bước tiến lại gần, cho tới khi chỉ cách hắn gần trong gang tấc.
 
Hắn chỉ cần vươn tay là có thể kéo cô, ôm chặt vào lòng.
 
——
 
Càng khát khao cô bao nhiêu, hắn càng thống khổ đè nén khát vọng bấy nhiêu.
 
Tai Tần Khả hơi động đậy.
 
Nghe giọng hắn, cô đã đoán được Hoắc Tuấn đang cách mình không xa, nhưng vì khoảng cách gần, cô thấp thoáng nghe được tiếng hô hấp thống khổ đến run rẩy của người nọ.
 
Tần Khả nhíu mày, vô thức bước lên một bước, “Có phải trong người anh không k...”
 
“Đứng yên đó!”
 
Hắn bất ngờ khàn giọng quát lên.
 
Thân người Tần Khả cứng đờ.
 
Hai mắt cô dần thích ứng với bóng tối, khuôn mặt cùng hính dáng của người đang ngồi kia có thể nhìn thấy mờ mờ.
 
Tiếng hít thở gần trong gang tấc nặng nề kiềm nén như con thú bị giam trong lồng.
 
Lát sau, mang theo tiếng cười khàn đặc, người nọ trầm giọng mở miệng: “Cô quen tôi sao? Hay là hiểu tôi?”
 
Tần Khả ngây người.
 
“Dám một mình vào trong này, cả cửa cũng đóng lại...”
 
Cổ tay Tần Khả bất ngờ bị nắm lấy, cả người bị kéo về trước.
 
Trời đất quay cuồng, trong bóng tối, thân người cô bị người nọ đè lên, hơi thở nóng rực gần sát bên tai, từng chữ từng chữ nóng hổi:
 
“Cô không sợ... tôi làm gì cô sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui