Chương 72: Mộng hồi (1)
Ba năm sau.
Tiệm trà sữa nằm giữa đại học A và trường trung học phụ thuộc, hiện nay đã đổi thành tiệm đồ ngọt, nhưng có một điều không đổi là trong tiệm vẫn luôn đông kín học sinh sinh viên như trước.
Cạnh cửa sổ có bốn chiếc bàn tròn, là những ‘bàn VIP’ của tiệm, chỉ có những người vận khí tốt, đồng thời thường xuyên tới đây mới có cơ hội được ngồi ở đây.
——
Ví dụ, Tần Khả và Kiều Hiểu Vân chăm chỉ tới tiệm này suốt ba bốn năm.
Hiện tại cả hai đã là sinh viên của đại học A. Kiều Hiểu Vân học sau Tần Khả một năm, nhờ công dùi mài kinh sử, lại thêm được cô bạn tốt trợ giúp, cô mới thuận lợi vượt qua kỳ thi đại học, bước chân vào đại học A.
Chỉ tiếc chuyên ngành của hai người không giống nhau, cuối tuần rảnh rỗi không có lớp mới được tụ tập với nhau thế này.
“Nghe nói sinh viên năm ba các cậu khổ lắm hả.” Kiều Hiểu Vân mặt nhăn như khỉ, “Nghĩ chỉ còn một tháng nữa tớ sẽ kết thúc cuộc sống hạnh phúc, bước chân lên năm ba, cảm giác cuộc sống như mất đi ánh sáng cùng màu sắc vậy.”
“Đường phải đi, cậu trốn không thoát đâu.”
Tần Khả trêu ghẹo cô bạn.
“Hơn nữa bài tập chắc sẽ mệt hơn tụi tớ đó, tớ đã nghe ngóng giùm cậu rồi, năm ba các cậu sẽ kết thúc môn lý thuyết cơ sở, chuyển sang các môn thực hành là chính. Chuẩn bị nghênh đón đống báo cáo thực hành có thể đè chết cậu đi.”
“Cậu... cậu cười trên nỗi đau của người khác đấy à, chị Tần Khả...”
Kiều Hiểu Vân tức nghiến răng.
Nhưng vì giữ hình tượng, nữ sinh Kiều Hiểu Vân đã lên đại học 2 năm tất nhiên sẽ không giương nanh múa vuốt như hồi cấp ba nữa, cô đảo mắt, rất nhanh bày ra một cái mặt quỷ.
“Nghe nói đàn anh Hoắc rời trường thực tập được hơn hai tháng rồi phải không? Dạo này hai người thế nào, một thân một mình chốn khuê phòng cô đơn lắm phỏng?”
“...”
Tính cách lãnh đạm như Tần Khả, vậy mà cũng đỏ mặt khi nghe thấy mấy từ ‘một thân một mình chốn khuê phòng’.
“Ôi chao, sao lại xấu hổ rồi?” Kiều Hiểu Vân đạt được mục đích thì đắc ý hớn hở, tiếp tục trêu chọc Tần Khả, “Ôi, đôi tình nhân ngọt ngào quấn quýt, bỗng một ngày chỉ còn lại một mình đơn côi, cảm giác này khẳng định không dễ chịu, nhỉ?”
“...”
Lần này đến lượt Tần Khả lườm cô.
Kiều Hiểu Vân một mình tự hát tự xướng, vui quên lối về, nhìn phản ứng của Tần Khả, cô càng cười như được mùa.
“Tớ thật sự muốn cho đám nhóc năm dưới ngày ngày tôn thờ chị gái học thần của tụi nó nhìn biểu cảm đáng yêu lúc này của cậu... Đàn anh Hoắc là điểm yếu của cậu đúng không, chị Tần Khả?”
“Được rồi, còn trêu nữa tớ báo cảnh sát đấy.”
Tần Khả đùa đùa lườm cô bạn.
“Hahaha rồi rồi không trêu cậu nữa, nói chuyện nghiêm túc.” Kiều Hiểu Vân bày ra vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng hạ thấp xuống, có vẻ cực kỳ thần bí, “Tớ nghe nói... đàn anh Hoắc cầu hôn cậu rồi hả?”
“...!”
Động tác và vẻ mặt Tần Khả thoắt cái cứng đờ.
Lát sau, cảm xúc kinh ngạc qua đi, cô bất đắc dĩ liếc nhìn Kiều Hiểu Vân: “Người như cậu mà sống ở thời cổ đại, có phải nên lấy tên là ‘Giang hồ Bách Hiểu Sinh’ không?”
“Qúa khen, quá khen.”
Kiều Hiểu Vân chắp tay ‘khiêm tốn’.
Hai giây sau, cô lại quay về dáng vẻ hóng hớt, “Nói vậy tức là thật hử?”
“... Ừ, là thật.”
Im lặng giây lát, Tần Khả bất lực thở dài, “Cậu nghe ở đâu mà biết?”
Kiều Hiểu Vân: “Là từ... đợi chút, cái này không quan trọng, quan trọng là làm sao cậu lại bày ra vẻ mặt này?”
“...”
Hai người nhìn nhau ba giây.
Ba giây sau, trong tiệm đồ ngọt bất ngờ vang lên một tiếng thét kinh hãi:
“Đừng bảo là cậu không đồng ý đấy nhé!?”
“...”
Tất cả khách cùng nhân viên trong tiệm giật mình nhìn sang.
Tần Khả bất lực, “Có cần mượn cho cậu cái loa không?”
“...” Kiều Hiểu Vân cũng biết mình phản ứng hơi thái quá, ngại ngùng bụp miệng, đợi ánh mắt mọi người tản đi hết, cô mới thở phào một hơi: “Là vì tớ bất ngờ quá... cậu nghĩ gì thế hả? Đàn anh Hoắc, chậc, bao nhiêu nữ sinh nhớ thương đào góc tường nhà cậu suốt ba năm, mà anh ấy vẫn đứng sừng sững như tường sắt. Anh ấy là bạn trai mà bao nhiêu người cầu còn chẳng được đấy.”
Ánh mắt Tần Khả lóe lên, cuối cùng vẫn không nói ra lý do của mình.
Kiều Hiểu Vân suy ngẫm.
“Chẳng lẽ là vì tuổi tác? Tuổi chúng ta bây giờ kết hôn đúng là có hơi sớm thật, năm ngoái cậu mới tròn hai mươi nhỉ?”
Không đợi Tần Khả mở miệng, Kiều Hiểu Vân lại tự mình phủ định.
“Nhưng các cậu không giống những người khác, hai cậu yêu nhau bao nhiêu năm rồi, kết hôn sớm chút cũng có sao đâu...”
Tần Khả gõ gõ chiếc thìa trong tay, vẫn rũ mắt.
“Tớ cũng không biết phải nói thế nào... cứ có cảm giác còn vướng mắc gì đó. Lần trước thực ra tớ đã định đồng ý rồi, nhưng cuối cùng...”
Dường như dưới đáy lòng có một giọng nói.
Ngay giây phút cuối cùng, cứng rắn kéo cô lại.
“Hầy, nếu đổi lại là tớ, chắc chắn đã hận không thể kéo người ta đi lãnh giấy kết hôn ngay khi vừa đủ 20 tuổi rồi, sợ người ta chạy mất.”
Kiều Hiểu Vân thở dài.
“Cơ mà, có lẽ đây chính là một trong những biểu hiện bên ngoài nguyên nhân cơ bản của việc tụi tớ cầu không được, còn cậu thì bị theo đuổi chạy không kịp.”
“...”
Tần Khả dở khóc dở cười.
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe tiếng cửa tiệm phía sau cách Tần Khả không xa bị đẩy mở, chuông gió trên cửa reo lên, kèm theo đó là mấy tiếng hô kinh ngạc mang chút thẹn thùng của mấy cô gái...
“Em... em chào anh!”
Nhưng lại không hề nghe thấy tiếng đáp lại.
Cảm giác rất quen thuộc.
Tần Khả định quay lại nhìn, nhưng còn chưa kịp xoay người, tầm mắt phía trước đã bị một bóng người cao gầy phủ rạp xuống.
“Hôm nay không phải em không được ăn đồ lạnh sao?”
“...”
Tần Khả ngây người, ngẩng đầu lên.
Xuyên qua lớp hương bạc hà nhè nhẹ, cô nhìn rõ sườn mặt góc cạnh rõ ràng của người vừa cúi xuống.
“... Sao anh lại đến đây?”
Ngây người giây lát, Tần Khả mới lấy lại tinh thần, ngạc nhiên hỏi.
Đúng như lời Kiều Hiểu Vân nói, Hoắc Tuấn bị cha mình là Hoắc Thịnh Phong sắp xếp đến thực tập tại công ty ở thành phố khác, đã đi hơn hai tháng.
Theo lời Hoắc Cảnh Ngôn thì, công ty con bên kia không hề coi ai đó là ‘thái tử gia’, chức vụ bên đó đã bỏ trống từ lâu, lúc trước chỉ toàn dựa vào mấy phó giám đốc nắm quyền điều hành. Mà từ khi có Hoắc Tuấn tới, các loại công vụ dồn dập ập tới, khiến người nào đó bận đến mức chân gần như không lúc nào chạm đất.
Hai tháng trời, ngay cả gọi điện thoại cũng ít.
——
Nếu không nhờ có Hoắc Cảnh Ngôn giải thích, Tần Khả còn cho rằng người kia giận dỗi vì mình gác lại chuyện cầu hôn.
Trong mấy giây ngắn ngủi Tần Khả thất thần, Hoắc Tuấn đã thân thiết ngồi xuống bên cạnh cô.
Cánh tay dài vòng qua vai cô, kéo cô vào lòng, cũng không quan tâm hàng loạt ánh mắt quái dị trong tiệm đang nhìn về phía này, hắn ghé vào cổ cô nhắm mắt lại.
“Anh buồn ngủ quá, cho anh ôm một lát, Tần Tần.”
“...”
Vì những ánh mắt nóng rực xung quanh, Tần Khả đang định đẩy hắn ra, nghe hắn nói vậy, động tác chợt khựng lại.
Cô bất đắc dĩ thả tay xuống, rũ mắt.
——
Trên khuôn mặt anh tuấn dễ nhìn, quả nhiên có chút xanh nhàn nhạt dưới viền mắt.
“Không nghỉ ngơi đầy đủ à?” Tần Khả vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, khẽ hỏi.
“... Ừ.” Hoắc Tuấn nhíu mày, mắt vẫn nhắm chặt, giọng nói nghe có chút mệt mỏi biếng nhác, “Trước khi đi còn bảo là chỉ đi khảo sát, khảo sát cái rắm... mấy lão già trong hội đồng quản trị đúng là muốn chơi chết anh mà.”
“...”
Từ những lời này có thể nghe ra oán giận sâu sắc, Tần Khả cũng bất đắc dĩ. Chuyện bên phía Hoắc gia tương đối nhạy cảm, Tần Khả vẫn luôn có ý thức không tham gia vào.
Nghĩ một lát, cô chỉ hỏi: “Việc bên đó xong rồi à?”
“Ừ.”
“Nhưng em nghe thầy Hoắc bảo, tuần sau anh mới về mà?”
“Đẩy nhanh tiến độ làm xong trước.” Rốt cuộc Hoắc Tuấn cũng mở mắt, lúc này mới chú ý thấy đối diện mình và Tần Khả còn có một người nữa đang ngồi.
Hoắc Tuấn lười biếng giơ tay.
“Xin chào.”
Dù sao cũng là bạn của Tần Tần nhà mình, vậy cũng coi như là chào hỏi rồi.
Kiều Hiểu Vân vừa mừng vừa lo, lúc này cũng lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu tíu tít.
“Em chào anh Hoắc.”
Hoắc Tuấn quét mắt nhìn lên mặt bàn.
“Hai người đang hẹn hò?”
“...”
Tùy người con trai bàn đối diện thoạt nhìn phản ứng rất bình thường, nhưng làm bạn thân với Tần Khả bốn năm, Kiều Hiểu Vân biết rõ bình dấm của người này to cỡ nào. Vừa nghe hắn hỏi vậy, Kiều Hiểu Vân lập tức run lẩy bẩy, lắc đầu nguầy nguậy.
“Không ạ không ạ, bọn em chỉ tình cờ nhau thôi.”
Tần Khả: “...?”
Hai mắt Hoắc Tuấn sáng lên.
“Nói vậy tức là, buổi chiều em ấy không có hẹn với em?”
“Không có ạ.”
Kiều Hiểu Vân không chút do dự, chắc như đinh đóng cột.
Hoắc Tuấn: “Vậy anh mượn nhé?”
“Anh Hoắc khách sáo quá, người vốn là của anh mà, anh cứ mang đi.”
Tần Khả: “...??”
Hoắc Tuấn hài lòng gật đầu.
Hắn đứng lên, thuận tay kéo luôn cả Tần Khả.
Tần Khả giơ chiếc thìa trong tay lên, trên thìa còn một muỗng kem đầy vừa xúc, “Em vẫn chưa ăn xong...”
Chưa dứt lời, người nọ chống một tay lên lưng ghế của cô, tay còn lại chống mép bàn, cúi người xuống.
Chiếc thìa bị hắn ngậm vào miệng.
Người con trai với đôi mắt hoa đào quyến rũ lười biếng nâng mí mắt, “Hôm nay không phải em đang đến kỳ, không được ăn lạnh sao?”
Tần Khả: “...”
Kiều Hiểu Vân ngồi đối diện ánh mắt khiếp sợ, Tần Khả ngượng ngùng bỏ thìa xuống.
“Em không ăn, chỉ nhìn thôi.”
“...”
Tần Khả đuối lý hết đường tiếp tục đấu tranh, bị Hoắc Tuấn kéo đi trong ánh mắt từ ái của Kiều Hiểu Vân.
Trên xe.
“Đang đi đâu đây?”
Tần Khả nhìn đường đi, thấy lạ, bèn quay sang nhìn Hoắc Tuấn đang nghiêng đầu đặt trên vai mình.
Hoắc Tuấn hé mắt, “Không biết.”
Tần Khả: “?”
Mình có phải sắp bị bắt cóc bán đi không?
Thấy cô im lặng, như đọc được trong bụng cô nghĩ gì, Hoắc Tuấn thấp giọng bật cười.
“Anh kêu tài xế tìm địa điểm hẹn hò được yêu thích nhất gần Tứ Cửu Thành, anh ấy đang đưa chúng ta tới nơi gần nhất.”
Tần Khả: “...”
Tần Khả: “Nghe có vẻ không đáng tin cho lắm.”
“Yêu cầu của anh không cao.” Hoắc Tuấn cong khóe môi, “Không được có bóng đèn, chỉ thế giới của riêng hai người là được rồi.”
“...”
Mười phút sau.
Xe dừng lại trong bãi đỗ của một công viên trò chơi.
Nhìn xung quanh, có hơn một nửa là học sinh cấp hai và cấp ba.
Tần Khả quay sang nhìn người bên cạnh: “... Thánh địa hẹn hò?”
Hoắc Tuấn cắn môi, thấp giọng bật cười: “Anh rất hài lòng.”
“?”
Tần Khả chưa kịp đặt nghi vấn, đã bị Hoắc Tuấn nắm tay dẫn vào cổng.
Cả đời trước và đời này cộng lại, đây là lần đầu tiên Tần Khả đến công viên trò chơi có quy mô rộng thế này.
Vì thế cô cũng được làm mới lại nhận thức: “Thì ra không phải cứ chết một lần thì cái gì cũng không sợ nữa.
——
Mấy trò chơi cảm giác mạnh thật sự có thể đem đến cho người ta cảm giác thần kỳ của việc điên cuồng thăm dò cái chết ở bờ vực tử thần.
“... Em không chịu nổi nữa.”
Từ đĩa bay khổng lồ đặt chân xuống mặt đất, Tần Khả chủ động nắm tay Hoắc Tuấn, mặt không cảm xúc kéo hắn đi về phía khác.
“Chúng ta đổi một trò chơi khác, nhẹ nhàng một chút.”
Hoắc Tuấn mỉm cười, “Nhà ma được không?”
Tần Khả: “...”
Hoắc Tuấn: “Anh xem trên TV, mấy cô gái sẽ sợ hãi nhảy tót lên người bạn trai.”
Tần Khả: “... Đề nghị anh xem phim truyền hình kiểu này ít thôi.”
Nhìn ra cô đang cố gắng che dấu sự hoảng loạn trong mắt, Hoắc Tuấn bật cười.
“Ừ, vậy không đi nữa.”
“...”
Tần Khả thở phào nhẹ nhõm.
Hai người tay trong tay, không gian tương đối yên tĩnh hài hòa, không còn nghe thấy tiếng hét chói tai từ khu vực mấy trò chơi cảm giác mạnh nữa.
Bất giác, hai người đã đi tới một khu vườn cảnh. Cứ thế đi tiếp, trước mặt hai người xuất hiện một tấm bảng đề tên:
[Phòng xem bói]
Tần Khả nghi hoặc nhìn bản đồ công viên trò chơi trên tay.
“Trên bản đồ không nói chỗ này có thiết kế trò chơi gì.”
Hoắc Tuấn: “Chắc là mới dựng, vào xem thử nhé?”
“... Ừm.”
Ánh mắt Tần Khả chợt hốt hoảng.
——
Rõ ràng một giây trước, cô đã muốn từ chối đề nghị này.
Nhưng khi lời thốt ra khỏi miệng, câu trả lời lại khác đi.
Suy nghĩ ấy chỉ lướt qua trong đầu, cô chưa kịp suy nghĩ sâu, thậm chí chỉ thoáng qua không lưu lại dấu vết.
Tần Khả và Hoắc Tuấn cùng nhau đi theo hướng chỉ trên tấm biển.
Vòng qua rừng cây, một căn lều xuất hiện trong tầm mắt.
Căn lều thực sự rất sơ sài, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể dùng xe đẩy đẩy đi.
Một cụ già mái tóc hoa râm, nụ cười từ ái ngồi trong lều hướng về phía họ. Trước mặt ông đặt một chiếc bàn dài thấp, trên mặt bàn đặt một quả cầu thủy tinh lớn, rất giống loại 5 tệ một quả bày bán đầy đường.
Nghe tiếng bước chân, ông cụ mỉm cười ngẩng đầu, mắt hơi nheo lại hiền từ, khiến người khác không khỏi hoài nghi liệu ông có nhìn rõ xung quanh hay không.
“Hai bạn khách trẻ, muốn xem bói sao?”
Tần Khả không nói gì.
Cô đang cúi đầu nhìn chiếc bàn trước mặt. Tại vị trí mà bình thường đáng lẽ nên bày một chiếc đệm con, lúc này lại bày tận hai cái.
Giống như là...
Ngay từ đầu chủ nhân nơi này đã biết sẽ có hai vị khách cùng nhau tới nơi này.
Suy nghĩ ấy không dừng lại trong đầu bao lâu, thậm chí lý trí của cô không hề ý thức rằng suy nghĩ ấy có tồn tại.
Cô và Hoắc Tuấn nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngồi xuống đệm mềm.
Phía sau quả cầu thủy tinh, ông cụ mặt mũi hiền từ vẫn đang mỉm cười.
“Lão thấy được, hai bạn là đôi tình nhân chuẩn bị bước vào lễ đường tổ chức lễ cưới.”
Tần Khả rất muốn hỏi, làm sao mà ông ‘thấy được’.
Nhưng cô không lên tiếng, chỉ im lặng nghe đối phương nói tiếp.
“Chàng trai này đã chuẩn bị xong hết tất cả, nhưng còn cô gái...”
Ông cười híp mắt nhìn Tần Khả.
“Trong lòng cô gái xinh xắn này, dường như vẫn còn một điều tiếc nuối. Tiếc nuối ấy trở thành ràng buộc lớn nhất trong lòng cô, phải không?”
Ánh mắt Tần Khả chợt hốt hoảng.
... Tiếc nuối ư?
Hình như là thật.
Một giây trước khi đáp trả lời cầu hôn của Hoắc Tuấn, thứ đã ngăn cản cô... là một chút tiếc nuối mà chính cô cũng không cách nào nói rõ.
“Ông già này, thực sự hy vọng những người có tình trên đời sẽ sớm về bên nhau.”
Ông lão híp mắt cười.
Ông chỉ vào quả cầu thủy tinh trông có vẻ như ‘hàng sạp chợ’.
“Hai bạn trẻ, mời đặt tay lên quả cầu thủy tinh này, lão sẽ giúp hai bạn giải quyết điều nuối tiếc cuối cùng.”
Tần Khả buột miệng hỏi: “Giải quyết thế nào ạ?”
Ông lão mỉm cười.
“Đây là bí mật, cô gái xinh đẹp ạ. Nhưng mà, hãy tin lão, cô sẽ biết nhanh thôi.”
Tần Khả nửa tin nửa ngờ đặt tay lên quả cầu.
Không giống cảm giác xù xì của hàng chợ như cô nghĩ.
Cảm giác khi vừa chạm tay vào quả cầu, trơn mịn như chất ngọc tốt nhất, cùng cảm giác như có lực hút nhè nhẹ.
Tần Khả chỉ cảm thấy có một sức mạnh từ bên trong bất ngờ kéo cô vào.
Giây tiếp theo.
Ý thức của cô rơi vào khoảng không bóng tối vô tận.
.....
“Tiểu thư Tần Khả? Tiểu thư Tần Khả??”
“...”
Tần Khả được tiếng người lo lắng gọi tỉnh.
Cô mở bừng mắt.
Phía trước là một khuôn mặt quen thuộc, Tần Khả nhớ, người này là một trong số những người hầu của nhà họ Hoắc.
Mà cô, hiện tại đang nằm trong một căn phòng nào đó của Hoắc gia.
Tần Khả ngồi dậy, xoa xoa sau gáy đau nhức.
“Vì sao tôi lại ở đây? Hoắc... Hoắc Trọng Lâu đâu?”
Người hầu dường như bị dọa sợ, hốt hoảng căn dặn:
“Tiểu thư Tần Khả, cho dù cậu Hoắc là anh rể tương lai của cô, cô cũng không được gọi cả tên của cậu ấy như vậy.”
Tần Khả ngây người.
“Cái gì... của tôi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...