Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 6: Giao lưu văn nghệ (2)
 
Theo yêu cầu của ban văn nghệ hội học sinh, những người được chọn phải tới tập hợp tại văn phòng đoàn cạnh sân tập.
 
Trên đường.

 
Cố Tâm Tình như chim sẻ nhỏ ríu rít lượn tới lượn lui quanh Tần Khả.
 
“Thì ra cậu là em gái của chị Tần Yên? Hồi trước tớ có nghe nói về chị ấy, xét về vũ đạo được coi như người nhảy giỏi nhất trong số những người nghiệp dư. Trong đêm hội của ban văn nghệ, rất nhiều nam sinh trong trường còn trốn học tới xem chị ấy nữa cơ.”
 
“...”
 
Tần Khả không nói gì.
 
Cố Tâm Tình vẫn tự mình độc thoại đến vui vẻ. Đợi rời khỏi khu vực học sinh tập trung đông đúc, cô đánh mắt bốn xung quanh, sau đó ra vẻ thần bí ghé lại:
 
“Có điều, hình như Hoắc Tuấn với cậu rất thân nhau, làm sao cậu quen anh ấy thế?”
 
Ánh mắt Tần Khả thoáng sững lại, vài giây sau mới nhỏ giọng đáp: “Tớ không quen anh ta.”
 

“Ế? Nhưng hôm nay trước khi lên xe hay sau khi xuống xe, hình như Hoắc Tuấn đều...” Cố Tâm Tình bị mắc ở việc tìm tính từ để hình dung, “Ừm, tóm lại là đối xử với cậu rất khác.”
 
“...”
 
Tần Khả ngẩn người. Đời trước cô không hiểu biết nhiều lắm về Hoắc Tuấn. Cho nên khi hắn tỏ ra thái độ không bình thường với mình, Tần Khả cũng chỉ coi đó là bản tính của người này.
 
Chần chừ một lát, cô hỏi: “Khác gì cơ, không phải Hoắc Tuấn đối xử với người khác đều như vậy à?”
 
“Tất nhiên không phải!” Vẻ mặt cũng ngữ khí của Cố Tâm Tình đột nhiên khoa trương hẳn lên, “Anh ta chính là người không nên dây vào nhất ở Càn Đức, đối xử với ai cũng cực kỳ lạnh nhạt, khối 12 khóa trước của trường ta có một chị hoa khôi giảng đường, giờ đã tốt nghiệp rời trường rồi, hình như hồi đó vì cố ý đụng vào Hoắc Tuấn mà chị ấy bị mắng cút đấy.”
 
Cố Tâm Tình nói xong, lộ ra vẻ mặt nghĩ lại vẫn sợ.
 
“Hoắc Tuấn là cái người không hề có chút ý thức thương hương tiếc ngọc nào, đối xử với nam sinh nữ sinh đều hung dữ như nhau... cho nên, tớ chưa từng nghe nói hay nhìn thấy anh ấy đối xử với ai giống như với cậu khi nãy...”
 
Tần Khả tự giác tiếp lời: “Thân thiện dễ gần?”
 
Cố Tâm Tình: “...”
 
Vài giây sau, Cố Tâm Tình nhịn không được, bật cười ra tiếng: “Hahahaha thân thiện dễ gần? Tần Khả cậu đáng yêu quá đi!”

 
Tần Khả bất lực.
 
Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã đi tới trước cửa phòng hội họp.
 
Cửa phòng họp rất lớn, các học sinh khối 10 khác cũng tới lục tục dần. Bước vào trong, Tần Khả theo bản năng quét mắt một vòng.
 
So với gọi là phòng họp, chi bằng gọi là một căn phòng rộng rãi trống trải thì hợp lý hơn.
 
Ở nơi ‘hoang vu hẻo lánh’ thế này, hiếm thấy sàn nhà được lát sàn gỗ kiểu cũ. Cả căn phòng rất lớn, ước chừng khoảng một hai trăm mét vuông, trong phòng không có lắp đặt thiết bị gì cả, chỉ có mấy dụng cụ sân khấu nằm phủ bụi trong góc.
 
Đối diện còn có một tấm gương chiếm nguyên hết diện tích mặt tường.
 
Tần Yên lúc này đứng trước gương cùng những thành viên khác của ban văn nghệ, tay cầm cuốn vở có vẻ như đang bàn bạc gì đó.
 
Không rõ được ai nhắc nhở, cô ta ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, sau khi chạm mắt với Tần Khả thì lập tức nở một nụ cười thân thiết, còn vẫy tay với cô.
 
Sau đó lại cúi đầu, cười nói với người khác mấy câu.
 
Tần Khả thoáng rũ mắt.
 
Không cần nghe cũng biết, chắc chắn đám người đó đang nói mấy lời kiểu như ‘tình cảm hai chị em tốt thật đó’ ‘cậu tốt với em gái ghê’ các thứ.
 
Đời trước ban đầu Tần Yên cũng giống như vậy, trước mặt người ngoài luôn tỏ ra là một người chị tốt, ngược lại Tần Khả an tĩnh ít lời, không biết Tần Yên đã cố ý gieo rắc ấn tượng ‘ngu ngơ’, ‘vô lương tâm’ về cô với bao nhiêu người.
 
Tần Khả đang thất thần, đột nhiên cảm giác góc áo bị Cố Tâm Tình đứng cạnh kéo kéo.
 
Cô quay đầu lại.
 
“Tần Khả, có chuyện này tớ không biết có nên nói không, nhưng vẫn muốn nhắc cậu.”
 
“?”
 
Cố Tâm Tình cẩn thận ghé vào tai Tần Khả, “Tớ nghe nói trên hệ cấp ba có người đồn nhau, là chị cậu cũng thích Hoắc Tuấn, nên cậu cẩn thận một chút...”
 
Mặc dù lời Cố Tâm Tình còn chưa nói hết, nhưng Tần Khả đã hiểu.
 
Cô hơi ngạc nhiên nhìn Cố Tâm Tình.
 
Cố Tâm Tình bị nhìn chằm chằm thì hơi bất an: “Có phải tớ không nên nói...”

 
“Cảm ơn.”
 
“Ế?”
 
Hai người không kịp nói chuyện tiếp, thành viên ban văn nghệ có vẻ đã kết thúc thảo luận. Tần Yên quay người, đối mặt với các học sinh mới, trên mặt mang nụ cười vỗ vỗ tay.
 
“Mọi người yên lặng. Trước tiên chúng ta sẽ chia thành ba nhóm lớn. Nhóm thứ nhất, có sở trường về vũ đạo, xếp hàng ở đây; nhóm thứ hai, có sở trường về ca hát, xếp hàng ở đây; nhóm thứ ba, có sở trường về chơi nhạc cụ...”
 
Tần Khả và Cố Tâm Tình nằm trong nhóm sở trường vũ đạo, khi hai người bước vào nhóm tương ứng của mình, Tần Yên cũng đang tươi cười đứng phía trước cả nhóm.
 
“Nhóm vũ đạo sẽ do chị phụ trách, chị tên Tần Yên, các em gọi chị Yên Yên hay đàn chị đều được.”
 
Tần Yên cười huơ huơ tờ giấy trong tay, “Tiết mục đơn của nhóm ta đã được quyết định, gồm có một người nhảy đơn, hai người nhảy đôi, ngoài ra thêm một nhóm nhảy tập thể. Chị đọc tới tên ai mời bạn đó bước ra khỏi hàng, chị sẽ giới thiệu tiết mục và sắp xếp tập luyện cho các em.”
 
Tần Khả đợi đến khi trong nhóm chỉ còn dư lại duy nhất một mình mình. Tần Yên giới thiệu về phần nhảy đôi cho tổ hai người phía trước xong rồi mới đi tới trước mặt Tần Khả, áy náy nói.
 
“Tiểu Khả, phần nhảy đơn giao cho em chị mới yên tâm.”
 
“...”
 
Tần Khả rũ mắt nhìn thoáng qua, trong bốn phần nhảy trên, vũ đạo phần nhảy đơn là khó nhất.
 
Ánh mắt cô chợt lóe, “Em chưa tiếp xúc với kiểu nhảy này bao giờ...”
 
Tần Yên cười an ủi, “Không sao, chị có video dạy nhảy. Phần nhảy này với người khác thì độ khó cao, nhưng với em mà nói không phải vấn đề gì quá lớn, em có thiên phú hơn các em ấy nhiều, học cũng sẽ nhanh hơn.”
 
“... Vâng.”
 
Nghe Tần Khả đáp ứng, đáy mắt Tần Yên lướt qua chút khoái trá, nhưng rất nhanh đã bị cô ta che giấu.
 
“Phải rồi, phần nhảy của em và phần nhảy đôi của Cố Tâm Tình đều cần người đệm piano. Nhưng bên nhóm nhạc cụ cũng có tiết mục phải biểu diễn, thế nên bọn chị đã chọn cho các em hai người đệm đàn là hai đàn anh năm hai từ ban văn nghệ.”
 
Tần Yên nói rồi quay người sang vẫy tay với một người đang đứng trước gương.
 
“Hứa Trung Khải.”
 
Xong Tần Yên quay lại, nói với Tần Khả: “Cậu ấy là người đệm đàn cho em. Đây là video dạy nhảy, hai người nghiên cứu với nhau đi... nhưng ở đây chỉ có duy nhất một cây đàn piano kiểu cũ, chắc phải để tổ Cố Tâm Tình tập trước, cho nên...”

 
Tần Yên áy náy nhìn Tần Khả.
 
Tần Khả yên lặng hai giây, sau đó cười nhạt.
 
“Không sao đâu chị, em biết chị tin tưởng khả năng của em mà.”
 
“...” Nụ cười trên mặt Tần Yên cứng ngắc, nhưng vẫn lập tức gật đầu, “Tất nhiên, em là em gái chị, chị đương nhiên là tin tưởng em nhất rồi.”
 
Nói rồi, Tần Yên nhấc tay định vỗ vai Tần Khả. Tần Khả rất tự nhiên không dấu vết lùi về sau tránh đi, “Vậy em đi chuẩn bị đây, tạm biệt chị.”
 
Nói xong, Tần Khả đi về phía Hứa Trung Khải.
 
Mấy phút sau.
 
Trong phòng hoạt động ồn ào, một góc đột nhiên nháo loạn cả lên.
 
Tần Khả đang cùng Hứa Trung Khải làm quen bản nhạc cùng điệu nhảy, thấy vậy thì khó hiểu quay đầu nhìn sang.
 
Hứa Trung Khải: “Anh ra xem thế nào.”
 
“Vâng.”
 
Lát sau, Hứa Trung Khải lại chạy về, sắc mặt không mấy dễ nhìn.
 
Tần Khả hỏi: “Sao vậy ạ?”
 
Hứa Trung Khải: “Cố Tâm Tình là học sinh lớp em hả? Tổ em ấy xảy ra vấn đề. Ban nãy em ấy đưa nước cho bạn đệm đàn, không cẩn thận làm đổ nước lên tay bạn ấy, nước còn nóng, giờ tay bạn kia đã nổi bọt nước lên rồi.”
 
Tần Khả sửng sốt.
 
Cô lập tức nhíu mày, “Vậy anh có thể cùng lúc chuẩn bị cho phần nhảy cho hai tổ bọn em không?”
 
Hứa Trung Khải cười khổ, “Chắc em cũng nhìn ra rồi, nói tới piano anh cũng chỉ tính là mới học, phối hợp với phần vũ đạo của em đã là khó lắm rồi, chứ đừng nói thêm phần của em kia nữa.”
 
“...”
 
Thành viên ban văn nghệ lần nữa tập trung lại.
 
Cố Tâm Tình gần như hoảng tới phát khóc, hai mắt đỏ hồng. Tần Khả đứng cách đó không xa nhìn cô mấy giây, nhớ tới lời nhắc nhở cô nói cho mình lúc trước, rốt cuộc vẫn không đành lòng khoanh tay đứng nhìn.
 
Cô đi qua, nhẹ giọng hỏi: “Sao rồi ạ?”
 
“Tay Lý Phương hôm nay khẳng định không chơi đàn được nữa rồi.” Trưởng ban văn nghệ nhíu mày, “Có điều Tần Yên đã đi xin cứu viện rồi, mong là có hiệu quả.”
 
“Cứu viện?”

 
Tần Khả ngẩn người.
 
Bên cạnh có người mở miệng: “Ừ, may mà Tần Yên nói cậu ấy quen Hoắc Tuấn, mong cậu ấy mời được người ta tới.”
 
“Tần Yên với Hoắc Tuấn quen nhau? Thật hay giả thế?”
 
“Tớ thấy khó lắm...”
 
“Phải đó, cái tính tình kia của Hoắc Tuấn, hic, thật không dám nghĩ, ai mà mời được cậu ta?”
 
“Thôi cứ đợi xem thế nào.”
 
Ước chừng năm phút sau, Tần Yên sắc mặt không tốt lắm từ cửa phòng hoạt động đi vào.
 
“Hoắc Tuấn... lát nữa có chút việc, không tới được.”
 
“Tớ biết mà.”
 
Sắc mặt trưởng ban văn nghệ nặng nề hẳn.
 
Vành mắt Cố Tâm Tình lập tức lại đỏ lên.
 
Cô quay mặt đi, buồn rười rượi túm lấy góc áo Tần Khả, “Có phải tớ gây ra họa lớn rồi không?”
 
“...”
 
Tần Khả lặng lẽ thở dài.
 
Mấy thành viên trong ban văn nghệ mặt mũi rối rắm, mím môi không nói chuyện.
 
Lát sau, có người khẽ cất tiếng.
 
“Em đi thử xem.”
 
“??”
 
Mọi người lục tục nhìn sang, Tần Khả vỗ vai trấn an Cố Tâm Tình.
 
Sau đó cô ngẩng đầu.
 
“Em đi hỏi Hoắc Tuấn thử... xem anh ấy có tới được không.”
 
“...”
 
Bên cạnh, sắc mặt Tần Yên trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận