Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 3: Cứu Hoắc Tuấn (2)
 
Trong bar ánh sáng mập mờ, tiếng nhạc to hơn nữa nghe lâu rồi cũng sẽ tê liệt. Mấy ngày trước vì chuyện chọn nguyện vọng mà Tần Khả chẳng được ngủ ngon, bây giờ ngồi trên bục để đàn piano chưa được bao lâu đã thấy buồn ngủ.
 
Lý trí không kiên trì được lâu, cô bèn ngả rạp người lên nắp đàn mà ngủ.

 
Tần Khả mơ một giấc mơ.
 
Trong mơ. Cô một mình lẻ bóng, ngồi trong căn phòng rộng lớn trống trải, khắp nơi đều là màu đỏ.
 
Cô vẫn nhớ đêm hôm đó.
 
Ở nhà cũ Hoắc gia. Hôn lễ của Hoắc Trọng Lâu và Tần Yên. Tần Yên bị bộ dạng hủy dung của Hoắc Trọng Lâu dọa cho kinh hãi phải bỏ trốn ngay trong đêm, cha mẹ Tần Yên khóc lóc thảm thiết quỳ xuống cầu xin Tần Khả thay Tần Yên gả vào nhà họ Hoắc.
 
Cô đồng ý.
 
Tần Khả hoảng hốt, muốn chạy tới kéo cô gái đang ngồi trên giường xuống, kêu cô mau bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt, đừng để gia đình kia lừa gạt hãm hại.
 
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, cảnh tượng trước mắt chợt lóe.
 

Cô bị người đàn ông kia tóm cổ tay đè trên chiếc giường lớn mềm mại đỏ tươi.
 
“... Vì sao lại là em!?”
 
Giọng hắn khàn đặc như từng bị lửa thiêu đốt, khó nghe chẳng khác nào tàn âm của một thứ nhạc cụ rách nát. Khuôn mặt bị lửa thiêu gằn lên hung dữ đáng sợ.
 
Tần Khả chỉ là một cái ý thức trôi nổi giữa không trung, không tiến lên cản được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái nằm trên giường cắn chặt môi nén nước mắt.
 
“Vốn dĩ... chính là tôi...”
 
“Em tự nguyện?”
 
Từng tiếng như rít qua kẽ răng, mang theo một loại đau đớn thấu tận xương mà Tần Khả nghe không hiểu.
 
Ý thức Tần Khả chợt hoảng hốt.
 
Thì ra năm đó, người đàn ông ấy từng hỏi cô câu này? Khi ấy cô gần như sợ đến bàng hoàng, hoàn toàn không nhớ gì hết.
 
Người đàn ông trong giấc mơ nghẹn ngào khàn giọng nói:
 
“Sớm biết vậy, tôi đã không——”
 
Tần Khả ngây người.
 
“... Bạn gì ơi? Bạn gì ơi??”
 
Tiếng gọi bên tai kéo cô ra khỏi giấc mộng, tiếng nhạc ồn ã ập tới trong nháy mắt khiến cô giật mình tỉnh lại.
 
Tần Khả sợ toát mồ hôi lạnh, ngồi bật dậy.
 
Nhưng ý thức vẫn dừng ở câu nói chưa nói xong của người đàn ông trong giấc mộng——
 
Không nên?
 
Hoắc Trọng Lâu nói không nên làm sao?
 
Mặt Tần Khả trắng bệch, thế nhưng không thể nhớ ra được gì.
 

Phục vụ tựa hồ cũng bị phản ứng đột ngột của cô làm cho giật mình, sau khi lấy lại tinh thần mới lễ phép mở miệng:
 
“Làm phiền bạn một chút. Hoắc thiếu gia có lời mời bạn qua bên kia ngồi chung.”
 
“...!”
 
Còn chưa thoát khỏi cơn sợ hãi với Hoắc Trọng Lâu trong mơ, nghe thấy cái họ này, Tần Khả theo bản năng khẽ run lên, “Hoắc thiếu gia? Là ai?”
 
Nhân viên phục vụ ngạc nhiên, dùng ánh mắt đánh giá Tần Khả một lượt, xác định cô không phải giả vờ không biết, anh ta mới bất đắc dĩ nói: “Hoắc Tuấn, Hoắc thiếu gia. Hell bar này đứng tên cậu ấy, bục piano bạn đang ngồi cũng là chỗ ngồi chuyện dụng của cậu ấy.”
 
“...”
 
Nghe thấy hai từ ‘Hoắc Tuấn’, Tần Khả thở phào một hơi.
 
Thấy dáng vẻ cô đơn thuần vô tội, phục vụ động lòng trắc ẩn, nhỏ giọng bổ sung một câu.
 
“Hoắc thiếu gia không thích người khác động vào đồ của mình, lần này gọi bạn qua chắc cũng vì chuyện cây đàn.”
 
“Cảm ơn.” Tần Khả gật đầu với anh ta, “Nhờ anh dẫn tôi qua đó.”
 
Nghe Tần Khả đáp ứng sảng khoái như vậy, phục vụ lại thoáng bất ngờ, sau đó mới quay người đi trước dẫn đường.
 
“Mời đi theo tôi.”
 
Theo nhân viên phục vụ đi vòng qua sàn nhảy ánh sáng nhập nhằng, Tần Khả chậm rãi siết chặt đầu ngón tay.
 
——
 
Cách tuổi 19 chỉ còn ba năm nữa.
 
Cô không muốn giẫm lên vết xe đổ khi xưa, chỉ đành trốn tránh khỏi một Hoắc Trọng Lâu yêu cô yêu đến chấp nhất điên cuồng.
 
Cô sẽ lấy lại mọi thứ thuộc về mình từ nhà họ Tần; Còn về Hoắc Tuấn, tối nay giúp hắn thoát khỏi vận xui, cũng coi như trả lại ân tình cứu mạng lần ở đoàn phim, cũng có thể xóa bỏ nỗi tiếc nuối vì đời trước không thể gặp lại hắn lần thứ ba...
 
Anh phục vụ đi trước dừng bước, Tần Khả cũng dừng theo.
 
Theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn đối diện với nam sinh ngồi trong dãy sopha quây tròn, đôi chân dài xỏ bốt gác trên mặt bàn kính đang chầm chậm thả xuống sàn.
 
Hoắc Tuấn.
 
“Hoắc thiếu gia, đã mới cô ấy tới rồi.”
 
Phục vụ lễ phép cúi người, sau đó lui sang một bên.
 
Giữa Tần Khả và người con trai trên bục không còn thứ gì cản trở.
 
Ngón tay thon dài tinh tế đang xoa ly rượu chợt sựng lại.
 
Mấy giây sau, Hoắc Tuấn vốn đang mềm oặt dựa lên sopha như người không xương từ từ ngồi thẳng dậy, gập người về trước.
 
Tay áo xắn tới tận khuỷu, chống lên đùi, khuôn mặt luôn mang vẻ không kiên nhẫn cùng lạnh nhạt, lúc này lại khẽ nhếch khóe môi.
 
“Kêu tới là tới ngay, sao lại nghe lời như vậy?”
 
Tần Khả sửng sốt, ngẩng đầu.
 
Trong đôi mắt đen sẫm xẹt qua một loại cảm giác quen thuộc như từng quen biết.
 
Không rõ vì sao, sống lưng cô chợt rét lạnh.

 
“Ấy, đừng vậy chứ, Hoắc thiếu gia.” Vệ Thịnh ngồi trên sopha hai mắt đảo vòng, cười hòa giải, “Hung dữ với em gái của chúng ta thế làm gì?”
 
“Ai là em gái cậu?” Hoắc Tuấn lạnh mặt lườm qua.
 
“...” Vệ Thịnh trợn mắt, “Rồi rồi rồi, không phải của tôi, là của cậu, em gái cậu được chưa?”
 
Hắn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tần Khả.
 
“Tần Khả phải không? Nào, tới ngồi đi. Tính tình Hoắc thiếu gia là như thế đó, y như tên điên.”
 
Âm cuối hắn đè thấp xuống, gần như lẩm bẩm, xem ra cũng biết kiêng kỵ.
 
Tần Khả bước lên bục, thầm nhíu mày.
 
Hắn nói không sai, Hoắc Tuấn đúng thực là tên điên. Cô có thể cảm nhận thấy, hiện tại người này đang vì chuyện cô đồng ý tới đây mà tức giận.
 
Trả ơn xong rồi đi ngay, một phút cũng không lưu lại. Cũng đừng có dây dưa gì với hắn.
 
Tần Khả hạ quyết tâm.
 
Tần Khả trong lòng thả lỏng, quét mắt một lượt quanh sopha. Đến khi đối diện với một đôi mắt đang nhìn mình đầy phức tạp cô mới mà dừng lại, tỏ ra bất ngờ, nói:
 
“Tần Yên?”
 
Lần này tới lượt những khác sửng sốt.
 
Vệ Thịnh: “Hai người quen nhau?”
 
Tần Yên thu lại sự ghen ghét trong lòng, mỉm cười hiền hòa thân thiết, “Đây là em gái em.”
 
Nói rồi, Tần Yên vẫy tay với Tần Khả.
 
“Tiểu Khả, lại đây ngồi này.”
 
Tần Yên đưa tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, vừa hay chỗ này cách xa hẳn chỗ của Hoắc Tuấn bên kia.
 
Ánh mắt Tần Khả hơi lóe.
 
Mấy trò vặt vãnh tự cho mình là thông minh của Tần Yên, hiện tại cô đã nhìn rõ hết thảy.
 
Chỉ là chưa đợi Tần Khả kịp mở miệng, Hoắc Tuấn đang ngồi lười nhác gục đầu rũ mắt bên kia chợt ngước mắt lên.
 
“Không phải em nghe lời lắm sao.” Hắn nghiêng đầu sang một bên đánh giá Tần Khả, nụ cười hời hợt không đứng đắn, ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng——
 
“Ngồi cạnh tôi.”
 
“...”
 
Thân người Tần Khả hơi cứng ngắc.
 
Hoắc Tuấn phì cười, “Sao nào, giờ lại không muốn?”
 
Tần Khả rũ mắt, hàng lông mi dày cuộn lên thành một độ cong xinh đẹp.
 
“Chật.”

 
Giọng cô rất khẽ, tựa như bị sóng âm phía dưới thổi tán thành vô số sợi lông tơ, len lỏi qua từng lỗ chân lông xâm nhập vào thân thể.
 
Trong lòng Hoắc Tuấn không hiểu sao dâng lên chút khó chịu.
 
Hắn gác chân lên mặt bàn, đôi chân dài thẳng tắp chắn ngay trước đùi cô.
 
Ánh mắt nhìn cô tràn đầy cảm giác áp bách, hắn nhếch miệng kéo lên một nụ cười ngang tàn.
 
“Vậy ngồi lên chân tôi đi, chỗ này thoải mái.”
 
“...”
 
Tần Khả ngây người.
 
Ngay cả hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du đang ngồi đối diện cụng ly qua lại cũng ngơ ngác quay sang, rồi lại chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ.
 
“Anh Tuấn uống lộn thuốc à? Bình thường không phải ghét nhất có con gái quấn lấy mình sao?”
 
“Chịu.”
 
Vệ Thịnh nhanh trí đảo mắt một vòng, rồi cười hì hì mở miệng: “Hoắc thiếu gia, xem cậu hung dữ dọa sợ em gái rồi kìa. Tần Khả không phải sợ, anh ngồi dịch ra phía ngoài một tí là đủ rộng chỗ rồi.”
 
“...”
 
Tần Khả hơi do dự, cảm thấy ánh mắt Hoắc Tuấn đang chậm rãi dõi theo, rốt cuộc vẫn gật đầu.
 
“Em cảm ơn.”
 
Khẽ cảm ơn xong, cô kéo góc váy trắng ngồi xuống chỗ trống giữa Hoắc Tuấn và Vệ Thịnh.
 
Sopha mềm ngoài dự đoán, vừa ngồi vào đã lún xuống. Chiếc váy trắng đang mặc trên người cô mua từ hơn một năm trước, giờ cô cao lên, váy cũng ngắn đi một chút, lúc ngồi xuống gấu váy càng trượt lên cao.
 
Lộ ra cặp đùi trắng bóc.
 
Cảm thấy một loạt ánh mắt nóng rực hướng về phía mình, Tần Khả hơi mất tự nhiên cúi thấp đầu, cố gắng kéo gấu váy che lên đầu gối.
 
Trong tiếng nhạc ồn ã bên tai, dường như cô nghe có người thấp giọng hừ một tiếng, sau đó, một chiếc áo khoác đen mỏng được ném lên đùi cô.
 
Đầu ngón tay Tần Khả khựng lại, vô thức quay người nhìn sang Hoắc Tuấn ngồi kế bên.
 
Chần chừ giây lát, Tần Khả khẽ nói, “Cảm ơn.”
 
Hắn không nhìn cô, rũ mắt lắc lắc ly rượu trong tay, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú không cảm xúc.
 
“Em tới Hell là để nói cảm ơn sao?”
 
“!”
 
Tần Khả kinh ngạc, hoảng hốt ngẩng đầu lên.
 
Thấy người nọ không giống như có ẩn ý sâu xa gì, Tần Khả mới chột dạ mà khẽ thở phào.
 
Lúc này mới chợt hiểu, thì ra Hoắc Tuấn đang nhắc tới việc ban nãy cô cũng nói cảm ơn với Vệ Thịnh.
 
“Không.” Tần Khả đè thấp thanh âm, “Tôi... có chuyện muốn nói với anh.”
 
“——Với tôi?”
 
Hoắc Tuấn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, đuôi mày sắc lẹm nhướn cao.
 
Hắn đặt ly rượu xuống, đáy mắt vụt qua chút tia sáng, vừa như đùa cợt lại mang theo cảm xúc nguy hiểm.
 
“Em nói đi.”
 
Lời sắp nói nghẹn lại trong cuống họng.
 
Cô có cảm giác Hoắc Tuấn hình như đang hiểu lầm chuyện gì. Nếu không ánh mắt hắn nhìn cô không nên như vậy mới đúng... khiến cô có cảm giác dường như mình đang bị theo dõi.

 
Cảm giác bất an bắt đầu ăn mòn trái tim cô, cô chợt cảm thấy, rất có khả năng tối nay mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.
 
Cô đã chọc phải người không nên chọc.
 
Tần Khả cắn môi.
 
Nhưng cung đã lên dây, không thể không bắn.
 
Vả lại, kêu cô mặc kệ người đời trước từng bất chấp tất cả xông vào phim trường đang cháy nổ cứu mình, cô không làm được.
 
Nghĩ vậy, Tần Khả hạ quyết tâm.
 
Cô rướn người về trước, cố gắng ghé sát lại gần tai Hoắc Tuấn.
 
“Tối nay anh đừng đi về bằng lối con hẻm sau bar, có mười mấy người đang nấp sẵn ở đó chờ anh. Bọn họ... bọn họ muốn đánh gãy tay anh.”
 
“...”
 
Bàn tay đang lắc ly rượu của Hoắc Tuấn chợt khựng lại, giọng nói bên tai mang theo âm vực run rẩy trong vô thức.
 
“Anh đừng chủ quan.”
 
“...”
 
Mùi khói lẫn mùi rượu lờn vờn bên cánh mũi bị hương nước hoa nhàn nhạt đánh tan. Mùi hương ấy dây dưa quẩn quanh, khiến đôi đồng tử đen sậm của Hoắc Tuấn hỗn độn.
 
“Có người muốn bỏ thuốc vào rượu.”
 
“... Ai?”
 
Hoắc Tuấn rốt cuộc cũng dứt ra, hắn nâng mí mắt, khóe miệng nhếch lên ý cười, “Em sao?”
 
Tần Khả bị chất vấn ngược lại thì trong lòng thoáng buồn bực, có điều chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán.
 
Cô rũ mắt, nói ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn: “Người ngoài trường nói cho tôi biết.”
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn chợt lóe lên.
 
“Vì sao em lại nói cho tôi?” Lưng vai hắn căng chặt, ngực bụng hơi nghiêng về trước, ánh mắt lộ ra vẻ công kích nhàn nhạt, thế nhưng hắn vẫn cười.
 
“Muốn cứu tôi một mạng, để tôi mang ơn đội nghĩa với em, sau đó em nói gì tôi sẽ phải nghe nấy?”
 
Tần Khả: “...”
 
Người này đúng là kẻ điên, tư duy hoàn toàn không giống logic của người bình thường.
 
Cơ mặt cô đanh lại, “Anh từng giúp tôi, chỉ là anh không nhớ thôi. Tôi chỉ đang trả ơn... giờ hai ta coi như không ai nợ ai nữa.”
 
Nói xong, Tần Khả đứng lên định rời đi.
 
Nhưng cổ tay lại bị lực mạnh từ phía sau bắt lấy.
 
Tần Khả cố nén bực bội, quay lại.
 
“Buông ra.”
 
Đôi mắt Hoắc Tuấn nhìn xoáy sâu vào cô.
 
Mấy giây sau, ngón tay nắm chặt cổ tay cô như gọng kìm chậm rãi thả ra.
 
Đáy lòng Tần Khả căng thẳng, xoa cổ tay cuống quýt chạy xuống bậc thềm.
 
Sau lưng, có tiếng người nói với theo, giọng điệu biếng nhác ẩn giấu ý cười nhàn nhạt:
 
“Em từng nghe chuyện ‘Người nông dân và con rắn(*)’ chưa, Tần Khả?”
 
(*) Chuyện kể ngày xưa có người nông dân đi qua cánh đồng gặp một con rắn đang hấp hối, bèn ôm nó lên dùng hơi ấm cơ thể mình sưởi ấm cho nó. Cuối cùng, con rắn sống lại, nhưng khi vừa đủ sức mạnh, nó liền quay sang cắn chết người nông dân. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, người nông dân đã nói với những người đứng xung quanh, “Các người hãy lấy bài học từ số phận của tôi, không thể thương hại một đứa vô lại được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận